Nghị Phong nhếch môi nhìn cô “Cô là lo lắng thật hay là không quan tâm Hàn Dạ Thần!?” Mạc Vi Như nhíu mày “Anh nghĩ kiểu gì vậy? Tôi đối với Hàn Dạ Thần, anh làm sao biết được, đừng đem ý nghĩa lời nói của tôi sai lệch chứ!” Nghị Phong không nói gì, anh lấy chiếc Ipad ra từ ngăn tủ cạnh giường. Bật lên và ấn ấn vài tiếng “Lách...cách” rồi đưa cho Mạc Vi Như “Hàn Dạ Thần rất lo cho cô, anh ấy đang công tác bên Hong Kong nhưng cũng luôn nhắc nhở tôi phải chăm sóc cho cô cẩn thận, khi cô tỉnh lại thì lập tức gọi cho anh ấy!” Mạc Vi Như khẽ cười, anh bận rộn như vậy nhưng vẫn một lòng lo lắng và quan tâm tới cô.
Mạc Vi Như cầm chiếc Ipad, nhìn màn hình đang được kết nối. Khi có thông báo kết nối thành công, cô thầm nín thở, trong lòng bỗng trở nên thật nặng nề, mang bao nỗi mong đợi mà chỉ cô biết rõ.
*****************
Hàn Dạ Thần ngồi trong thư phòng, anh vừa họp trên SC với người của Hắc Dạ. Hàn Dạ Thần thở hắt ra một tiếng, anh mệt mỏi day day mi tâm, đã hai ngày nay, công việc Hàn thị lẫn Hắc Dạ cùng lúc đều đổ dồn lại hết một chỗ, làm anh không nghỉ ngơi được một chút nào. Và giờ phút này, anh chỉ mong có cô ở bên cạnh mình. Anh nhớ về lúc cả hai ở Hàn thị. Khi đó tập đoàn nhận được hợp đồng mới từ đối tác bên Mĩ, thời gian gấp rút khiến anh bận bù đầu bù cổ.
Hàn Dạ Thần nhận được video kết nối của Nghị Phong. Anh hơi thắc mắc vì ngày hôm trước Nghị Phong vừa mới gọi cho anh. Trong lòng Hàn Dạ Thần tràn đầy lo lắng, không phải... cô xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh khẽ lắc đầu. Hay là...Vi Như, cô ấy tỉnh rồi. Hàn Dạ Thần vội nhận kết nối.
Màn hình hiện lên gương mặt mà trong mơ Hàn Dạ Thần mới mong thấy được bao lâu nay. Là Mạc Vi Như! Vi Như của anh! Cô ấy tỉnh lại rồi...! Hàn Dạ Thần vui mừng nở nụ cười, anh không biết nói gì hơn, cứ thế chớp chớp mắt nhìn cô.
Mạc Vi Như hơi ngại ngùng, cô nhìn anh hồi lâu rồi mới mở miệng “Hàn Dạ Thần, em tỉnh lại rồi!” Hàn Dạ Thần gật đầu, anh chỉ cười, không nói gì nhưng mỗi ngũ quan trên mặt anh đều toát lên vẻ vui mừng. Nghị Phong ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, Hắc Dạ...anh khác quá đi thôi!
- Em thế nào rồi? Có cảm thấy khỏe hơn chưa? - Hàn Dạ Thần cuối cùng cũng lên tiếng sau vài phút đắm chìm trong vui sướng vì cô tỉnh lại.
- Em thấy tốt hơn nhiều rồi! - Mạc Vi Như mỉm cười - Cũng may là có anh, em nghe bác sĩ tư nhân của anh nói là em bị hôn mê sâu, thật dọa người mà! Ngay cả bản thân em cũng không nghĩ tới mình lại bị như vậy.
- Em không chăm sóc tốt cho bản thân mình gì cả, lúc ra khỏi phòng, nhìn thấy em ngất trên sàn, làm anh lo lắng không yên! - Hàn Dạ Thần trách móc cô, dù đây cũng chỉ là lời nói dối nhưng về sự lo lắng thì là thật.
- Em xin lỗi... - Mạc Vi Như cảm động, cô bỗng thấy mắt mình cay xè - Làm anh lo lắng cho em rồi.
- Vi Như...anh vui lắm! - Hàn Dạ Thần bỗng nói.
- Hả?
Nghị Phong đứng dậy, bước ra ngoài, đóng cửa vào để cho hai người kia có không gian riêng tư. Hàn Dạ Thần nghe tiếng đóng cửa, anh khẽ cười “Cậu ta hiểu chuyện thật đấy!” Mạc Vi Như bật cười.- Anh đang ở Hong Kong công tác sao? Có nhiều việc lắm đúng không? Tự nhiên anh bác sĩ kia gọi cho anh làm em không biết phải làm sao, làm phiền anh rồi... - Mạc Vi Như nói nhỏ
- Ngốc! Là anh bảo cậu ấy là khi nào em tỉnh thì phải lập tức gọi cho anh - Hàn Dạ Thần cười.
- Dạ Thần...cảm ơn anh! - Mạc Vi Như chân thành nhìn anh.
- Anh đã nói rồi, giữa chúng ta không phải nói những lời khách sáo như vậy, là anh tự nguyện.
- Anh nói như vậy nghĩa là...quan hệ của chúng ta... - Mạc Vi Như nói ngập ngừng, cô chờ đợi lời nói của Hàn Dạ Thần.
- Là người yêu! - Hàn Dạ Thần nhíu mày, giọng nói có phần tức giận - Em vẫn chưa cho anh câu trả lời sao? Em nói như vậy, tức là em từ chối!?
- Dạ Thần... - Mạc Vi Như vội gọi tên anh - Em đã nói là anh cho em thời gian để...
- Em còn muốn anh chờ em bao lâu nữa hở Vi Như? - Hàn Dạ Thần cắt ngang lời cô, anh tức giận nói - Anh lo lắng, quan tâm, chăm sóc cho em và nhất là yêu em biết bao nhiêu vậy mà cũng không thể khiến em nhận ra tình cảm của mình nhanh hơn? Cho anh câu trả lời nhanh hơn sao hả? Vi Như, em không quan tâm tới lời nói của anh đúng không? Hay nói cách khác là em từ trước giờ chưa bao giờ thật sự để tâm đến anh!!!
-... - Mạc Vi Như bị giật mình, cô chớp chớp mắt nhìn anh, gương mặt tức giận kia làm cô đau lòng không thôi!Cô nghĩ đến buổi tối hôm ở ngoài cửa rạp chiếu phim đó cho đến nay, một câu trả lời cô cũng chưa cho anh được, để anh lo lắng cho cô, để anh tổn hại thời gian cho cô, để anh một mình tự nguyện toàn tâm toàn ý giao tâm tư cho cô. Quả thực, cô như vậy, anh nói cô không quan tâm anh, cũng không khác gì. Mạc Vi Như thở dài - Haizz... Hàn Dạ Thần, vậy khi nào anh về rồi thì em sẽ nói cho anh biết câu trả lời của em...
- Sao em không nói luôn đi!? - Hàn Dạ Thần đúng là không biết phải làm sao với cô.
- Em không muốn chuyện quan trọng như vậy biểu hiện qua màn hình vô tri vô giác...
- Hừm... được rồi, em nhớ đó! Khi nào anh về, em bắt buộc phải cho anh câu trả lời! - Hàn Dạ Thần vẻ mặt nghiêm nghị nói
- Ukm... - Mạc Vi Như khẽ gật đầu, cô mỉm cười nói - Vậy anh làm việc tiếp đi nha, em phải về nhà trọ.
- Em ở yên ở Hàn gia cho anh! Không được đi đâu cả! Chờ anh về rồi mới được đi! - Hàn Dạ Thần biết mình có hơi vô lý nhưng anh vẫn muốn lưu giữ cô ở lại cho đến khi mình trở về.
- Hàn Dạ Thần! - Mạc Vi Như gọi tên anh, cô nhíu mày nói - Anh đang giam lỏng tự do của em sao?
- Vi Như... ý anh không phải là như vậy, em đừng hiểu lầm... - Hàn Dạ Thần vội nói, nhìn anh mắt nghi ngờ của cô, anh không chịu nổi. - Là vì anh lo cho em! Em mới vừa tỉnh lại, sức khỏe chưa ổn định, về nhà trọ rồi em ở một mình thì ai sẽ chăm sóc cho em? Em phải nghĩ cho cơ thể mình đi chứ, nó cũng có giới hạn chịu đựng! Ngoan, nghe anh đi được không? Ở lại Hàn gia tĩnh dưỡng, chờ anh về rồi anh sẽ đưa em về nhà trọ sau nhé!
-.... - Mạc Vi Như bất ngờ không thôi, người cao quý, lạnh lùng như Hàn Dạ Thần mà lại có dáng vẻ hơi giống “cầu xin” như vậy sao? Cô nên đồng ý hay là không? Nhìn anh như vậy vì cô, cô nên làm sao cho phải - Dạ Thần, em thấy ngại lắm! Làm phiền anh hết lúc này lại đến lúc khác, giờ còn ở nhà anh, em không quen...
- Vi Như, em phải tập quen dần đi, đằng nào sau này thì em cũng phải đến Hàn gia ở - Hàn Dạ Thần nhếch môi.
- Lí do? - Mạc Vi Như thắc mắc.
- Sau này, khi em làm vợ của anh, làm Hàn phu nhân thì đến ở Hàn gia là điều đương nhiên - nghĩ tới sau này cô sẽ làm vợ mình, Hàn Dạ Thần lại cười tươi không ngớt.
- Anh...không có đâu nha! - mặt cô đỏ lên vì ngại ngùng - Em còn chưa cho anh câu trả lời tức là hai ta còn chưa vượt qua ranh giới đầu tiên của tình yêu là người yêu của nhau vậy mà anh đã nghĩ đến chuyện cưới xin rồi sao?
- Hửm...anh luôn rất tỉ mỉ mà - Hàn Dạ Thần cười - Vậy em có đồng ý với anh không? Ở lại Hàn gia tĩnh dưỡng và chờ anh về!
- Haizz...được rồi, em đồng ý với anh không thì người nào đó cứ nói suốt, em nghe muốn đau cả đầu... - Cô chọc anh
- Tốt lắm! - Hàn Dạ Thần vui vẻ, anh nghĩ gì đó rồi nhắc cô - Anh cho em nghỉ phép một tháng, không được đi làm đâu đấy, phải tuân thủ lệnh của cấp trên!
- Ukm... - Mạc Vi Như mỉm cười hạnh phúc.
Hàn Dạ Thần nhắc nhở cô thêm vài lời rồi hai người mới lưu luyến chào tạm biệt nhau. Mạc Vi Như để chiếc Ipad lên tủ giường, cô chậm rãi nằm xuống giường, môi vẫn mỉm cười vui vẻ.