Trên phi cơ riêng của Hàn gia, Hàn Dạ Thần ngồi trên ghế bọc da, tay lướt trên màn hình chiếc Ipad cỡ lớn màu trắng đời mới nhất. Màn hình hiện lên một bảng thống kê với các cột số không đồng đều. Minh Hạo gọi tiếp viên riêng đến, anh gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền. Hàn Dạ Thần lườm anh “Hạo, sao cậu suốt ngày uống rượu thế!? Nghiêm túc chút đi, làm việc mà cứ như đi chơi!” Minh Hạo cười hì hì “Đừng nghiêm khắc như thế chứ bạn thân! Tớ biết chừng mực mà, với lại lần nào tớ chẳng làm việc tốt nhất!” “Miệng lưỡi cậu mới là trơn tru, chứ không phải Nghị Phong đâu” Hàn Dạ Thần nhếch môi nói. Minh Hạo bật cười “Cậu xỏ xiên tôi đấy hả?” Hàn Dạ Thần nhún vai, anh tiếp tục công việc của mình.
- Minh thiếu gia, chai rượu mà ngài gọi đây ạ... - Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến, cất chất giọng ngọt như mật lên với Minh Hạo làm anh ta thích thú cười.
- Thần! Cậu tuyển tiếp viên hàng không cũng quá được đi chứ! - sau đó như một kẻ biến thái, Minh Hạo quan sát cô tiếp viên hàng không từ đầu đến cuối rồi tặc lưỡi nói - Chậc, body hàng bốc lửa, gương mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào...Thần! Cậu nói đi, người là do cậu tuyển, cậu có ý gì đây?
Cô tiếp viên hàng không đỏ mặt cúi thấp đầu, chạy vội vào trong khoang tiếp viên. Minh Hạo bật cười ha hả, Hàn Dạ Thần hai mắt vẫn dán vào màn hình máy Ipad, nhàn nhạt lên tiếng “Biết tên biến thái như cậu đi ké máy bay của tớ, tớ thân là bạn thân thì phải tiếp đón chu đáo chứ! Sao nào? Đã chứ!?” Anh hơi nghiêng đầu nhìn sang Minh Hạo, môi nhếch lên. Minh Hạo tưởng tai mình bị lãng, sao anh nghe không lọt một từ thế này? Cái thằng trước mắt anh có phải là thằng bạn thân nhất tên Hàn Dạ Thần không? Sao mà...anh cảm thấy tên này đang...đùa với mình! Không, không! Hàn Dạ Thần mà biết đùa thì mình đã là phụ nữ rồi! Nhưng mà...thật sự cậu ấy trông rất khác. Minh Hạo chìm trong suy nghĩ của bản thân, Hàn Dạ Thần khẽ lắc đầu rồi quay lại với chiếc Ipad trên tay.
Minh Hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể thông suốt được, rốt cuộc là kasc lạ ở đâu anh không biết nhưng anh chỉ cần biết là người trước mặt anh lúc này vẫn là thằng bạn thân nhất của anh - Hàn Dạ Thần! Minh Hạo ngả người ra ghế, chân vắt chéo, uống ly rượu mà cô tiếp viên ban nãy rót cho. Bộ dạng hưởng thụ, anh nói “Thần, cậu tiếp đón tớ tốt như thế này! Sao không đã được cơ chứ! Hê hê, khi nào cậu đi máy bay của tớ, tớ sẽ tiếp đón lại nồng nhiệt gấp đôi.” Nghe thì tốt thế đấy nhưng Hàn Dạ Thần không có vẻ gì là vui sướng hay mong chờ, anh nói “Hạo, rất tiếc phải nói với cậu là tớ không thích đi máy bay của cậu bởi nó giống y hệt một quán bar dành cho PHỤ NỮ, tổ hợp toàn thứ tôi ghét nhất! Một là gái, hai là gái và ba cũng là gái! Cậu hỏi làm sao tôi chịu nổi cơ chứ!?”
( Tất nhiên cái chịu nổi của anh Hàn Dạ Thần ở đây là đống phụ nữ phiền phức chứ không phải là cái “khoản” kia đâu nhé các bạn