Vẻ ngoài của hai người nổi bật trong đám đông đi lại. Không ít tiếng xì xào xuýt xoa vang lên. Những đôi mắt hình trái tim cứ thế chiếu đến hai người. Mạc Vi Như ngại ngùng cười cười, cố không để ý chuyện xung quanh. Còn Hàn Dạ Thần thì đôi lúc làm mấy hành động mập mờ như thể chứng tỏ rằng anh và cô là bạn trai bạn gái, là người yêu của nhau. Vì tâm trí đang bị phân tán bởi xung quanh nên Mạc Vi Như không biết mình đã thuận theo anh bao nhiêu lần. Chàng sói của chúng ta được dịp thỏa mãn mà phóng lửa điện ra xung quanh, “chặt” sạch mọi ánh mắt của bọn đàn ông con trai nhìn bảo bối của mình.
- A...đến giờ rồi! Chúng ta vào thôi - Mạc Vi Như nhìn đồng hồ rồi nói, cô xách túi xách lên.
- Uh - Hàn Dạ Thần cầm hộ cô nước và bỏng ngô, anh hơi chật vật vì không đủ tay cầm. Vài miếng bỏng ngô đã rơi ra ngoài.
- Tôi phụ anh - Mạc Vi Như phì cười, cô lấy một cốc nước từ tay anh. Hàn Dạ Thần chỉnh lại đồ trong tay.
Hai người vào rạp chiếu phim, Mạc Vi Như đưa vé cho nhân viên kiểm soát rồi đi theo một nhân viên khác tìm chỗ. Cô nhân viên này là sinh viên đi làm thêm, hơi lúng túng khi thấy trai đẹp nhưng cũng biết rằng anh chàng đã có người yêu là cô gái xinh đẹp này, cô chỉ dám nhìn mà làm việc. Cô nhân viên tinh ý chọn cho hai người chỗ ghế bên dành riêng cho những cặp đôi, tình nhân đang yêu nhau.
Mạc Vi Như định từ chối thì cô nhân viên cười nói “Vé của anh chị là vé bình thường nhưng loại vé này không có số chỗ bên thường, có lẽ là chị mua nhầm vé tình nhân rồi” “Mua... nhầm!?” Mạc Vi Như ngạc nhiên,cô không để ý mấy về cái vé này nhưng mà cô nhớ là có bảo nhân viên bán vé cho một cặp vé thường mà. Thấy Mạc Vi Như có vẻ trầm ngâm, cô nhân viên vội nói “Phim “Stay” hầu hết là các đôi tình nhân đều đi xem, nhìn anh chị là em biết hai người là người yêu của nhau, ngại nên không muốn nói, trường hợp này em cũng đã gặp vài lần rồi, anh chị không phải ngại đâu ạ! Thôi anh chị ngồi đi, đã đến giờ chiếu rồi...” nói xong cô nhân viên chạy đi ra ngoài, Mạc Vi Như mắt mở to nhìn theo. Một bộ dạng bị dọa sợ!
Hàn Dạ Thần nhếch khóe môi, nói một câu “Người ta chỉ chỗ ở đâu thì mình ngồi đó, em không cần nghĩ nhiều, ngồi ghế tình nhân đâu có nghĩa là người yêu, em lo gì chứ!” Mạc Vi Như nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu, ai không biết chứ cô luôn nghĩ ngợi lung tung, dù là chuyện nhỏ nhặt cô cũng có thể bé xé ra to.
Màn hình chiếu phim bắt đầu phát, lúc đầu là các lưu ý và giới thiệu rồi mới vào phim. Một giai điệu đậm buồn từ đàn piano vang lên, như cho ta cảm giác bị cuốn theo nó. Mạc Vi Như thì hứng thú, mong chờ còn Hàn Dạ Thần thì vẻ mặt chán nản nhưng anh vẫn luôn nhìn sang Mạc Vi Như, thấy cô mỉm cười vui vẻ anh cũng thấy trong lòng vui vẻ theo.
Bộ phim dài mới chiếu được nửa tiếng nhưng trong rạp đã vang lên tiếng sụt sịt khóc, bắt đầu có tiếng than vãn nhỏ của bọn con gái “Vì sao lại như vậy?” “Tại sao?” “Thật vô lý!” “Ôi bực quá đi” “Anh ơi...!” Hàn Dạ Thần nói thầm trong lòng, anh mà có khẩu súng ở đây thì sẽ bắn chết hết mấy bọn người phiền phức này. Bỗng nghe tiếng sụt sịt bên cạnh mình, Hàn Dạ Thần giật mình xen lẫn ngạc nhiên quay sang. Mạc Vi Như từ khi nào hai mắt đã đỏ hoe, cô đang lấy giấy đựng trong hộp giấy để bên cạnh mình lau nước mắt, miệng lầm bầm vài tiếng kêu than. Hàn Dạ Thần nhíu nhíu mày, không phải chứ!? Bảo bối của anh cũng xúc động với bộ phim nhảm nhí này sao? (