Cố Tiểu Mạch cắn môi, cô cho rằng có thể khiến Mộ Bắc Ngật chủ động từ chối trường học đó là điều không thể, Nám Nám lại thích trường đó, cuối cùng Cố Tiểu Mạch vẫn quyết định tìm Mộ Bắc Ngật thương lượng một chút, chí ít mỗi tháng cô sẽ chuyển một ít tiền cho Mộ Bắc Ngật, cùng lắm thì nhận thêm hai đơn hàng, vùi đầu vào công việc.
Nam Thần An hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi, “Tiểu Mạch, em đã tìm hiểu trường chưa?” Cố Tiểu Mạch cụp mắt xuống, cô im lặng một lúc rồi lên tiếng, “Anh Nam, em nói thật cho anh biết vậy, trường này là Mộ Bắc Ngật tìm, anh ta đã làm xong thủ tục nhập học cho Nám Nám, em… cũng không còn cách nào khác, Nám Nám cũng rất thích trường học này, em sẽ đi tìm Mộ Bắc Ngật thương lượng về chuyện trả tiền” Sắc mặt Nam Thần An có chút phức tạp, nhất thời không nhìn ra anh có tâm trạng cảm xúc gì.
‘Tâm trạng vui mừng bỗng tiêu tan, anh ta giả vờ không vui nói, “Tiểu Mạch, sao em không tìm anh, gọi hai tiếng anh Nam nhiều năm như vậy, tại sao có chuyện lại không tìm anh ngay?” Cố Tiểu Mạch xoa đầu, không dám nhìn vào mắt Nam Thần An, cô mấp máy môi, không biết phải nói cảm giác đối với Mộ Bắc Ngật là như thế nào, hình như có rất nhiều chuyện không từ chối được.
Mộ Bắc Ngật mặc vest, đi giày da, từ trong biệt thự bước ra, sau một đêm, vết cắn trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật lại càng rõ hơn.
Dịch Bách đứng ở trước xe, nhìn Mộ Bắc Ngật chậm rãi bước đến, đang định lên tiếng gọi, “Chào buổi sáng Sếp” Nhưng lúc nhìn thấy vết sưng trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật, Dịch Bách bỗng khựng lại, Dịch Bách không biết người chưa từng trải, vừa nhìn đã nhận ra vết sưng trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật là do đâu.
Cậu ta sững sờ, rõ ràng tối qua Sếp không đến chỗ cô Cố mà…
Mộ Bắc Ngật cảm nhận được sự hoài nghỉ của Dịch Bách, anh liếc cậu ta một cái, “Có chuyện gì, nói”
“
thự của nhà họ Mộ, không phải phòng của cô Cố.
Nhưng cái bộ dạng của Sếp là từ đâu ra vậy? Dịch Bách ho một tiếng, nhỏ giọng hỏi, “Sếp, sao môi anh lại bị vậy? Hôm nay anh cùng cô Cố đến ăn cơm ở nhà cũ, sợ rằng sẽ gây ra hiểu lầm” Sao lại bị vậy?
Mộ Bắc Ngật bất giác nhớ đến tối hôm qua, Cố Tiểu Mạch hung dữ cắn vào môi anh, bộ dạng hung thần ác nghiệt.
Khóe môi Mộ Bắc Ngật cong lên, lúc này Dịch Bách thật sự kinh ngạc, cậu ta đi theo Mộ Bắc Ngật bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cười vui vẻ như vậy.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng Dịch Bách lại có thể phát hiện ra anh rất vui vẻ.
Trong lúc Dịch Bách vẫn còn ngẩn ngơ, Mộ Bắc Ngật lại lên tiếng hỏi, “Rất rõ ràng sao? Bị chó cắn” Anh coi Cố Tiểu Mạch là chó? Lúc này Cố Tiểu Mạch ở căn hộ bỗng nhiên hắt xì hơi, cách so sánh đối phương của hai người giống hệt nhau.
Dịch Bách tối sầm mặt, “Sếp, bây giờ chúng ta đến công ty sao?”
“Đến căn hộ của Cố Tiểu Mạch trước” Mộ Bắc Ngật chậm rãi bước đến căn hộ của Cố Tiểu Mạch, gõ cửa phòng.
Nam Thần An liếc nhìn Cố Tiểu Mạch đang bận bịu trong bếp, anh ta đứng lên đi về phía cửa phòng, mở cửa ra.
Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Mộ Bắc Ngật bỗng lạnh đi, “Sao anh lại ở đây?” Giọng điệu có chút lạnh lẽo, Nam Thần An cố tình trả lời: “Tôi với Tiểu Mạch vẫn luôn như thế này, tôi ở đây cũng không có gì không thỏa đáng” Cố Tiểu Mạch lau đôi tay ướt át của mình, từ trong bếp bước ra, “Anh Nam, ai thế?” Không đợi Nam Thần An trả lời, Cố Tiểu Mạch đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, trên người tỏa ra hơi lạnh khiến người khác run cầm cập.
Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, Mộ Bắc Ngật đã bước vào trong phòng, “Tổng giám đốc Nam thật là biết đùa, không gian ở đây khá nhỏ, lẽ nào Tổng giám đốc Nam muốn ngủ ở phòng sách giống tôi sao?” Anh lạnh lùng phản bác lại, vô hình trung tiết lộ cho Nam Thần An biết anh đã qua đêm ở đây.
Khuôn mặt Nam Thần An bỗng cứng đờ, máu sôi sùng sục, Mộ Bắc Ngật từng qua đêm ở đây???
Cố Tiểu Mạch lập tức ngước mắt nhìn Mộ Bắc Ngật đầy phẫn nộ, nói lung tung gì trước mặt anh Nam vậy??
Không ngờ Mộ Bắc Ngật còn nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, miệng mở ra rồi lại khép lại, nói chữ cực kì rõ ràng, đồng thời khiến Cố Tiểu Mạch nhìn thấy vết thương trên khóe miệng anh.
Lúc mặt Cố Tiểu Mạch đỏ lên, Mộ Bắc Ngật lên tiếng nói, “Tôi đến để lấy tài liệu để quên ở đâi Sắc mặt của Nam Thần An khó coi vô cùng, “Tiểu Mạch, Tổng giám đốc Mộ qua đêm ở đây sao?” Cố Tiểu Mạch giải thích, “Hôm đó ông Mộ đến tìm em, anh ta giải vây cho em, đỡ cho em một gậy…” Nói đến chuyện này, Cố Tiểu Mạch nhớ đến lọ thuốc vẫn để trong túi sách.
Hôm qua cô giận quá, quên mất lọ thuốc này, anh đứng thẳng lưng, nhưng cũng không biết đã đỡ hơn chút nào chưa.
Nam Thần An nheo mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là như vậy, không xảy ra chuyện gì khác thì anh yên tâm rồi” Nghe thấy câu nói này, Mộ Bắc Ngật không thoải mái chút nào, anh liếc nhìn Nam Thần An, gân xanh nổi lên.
Đối thoại giữa Nam Thần An với Mộ Bắc Ngật trước giờ đều như sóng ngầm bão táp, đối đầu gay gắt.
Nam Thần An bước đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, anh ta nói: “Nếu Tổng giám đốc Mộ đến đây để lấy đồ, vậy thì đi lấy đi, tôi với Tiểu Mạch còn có chuyện để làm” Anh ta không chút che giấu tự coi mình là “chủ nhà”.
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn Nam Thần An, “Vậy sao?
Sợ răng là không được rồi, Cố Tiểu Mạch đồng ý với tôi, bôi thuốc cho tôi, còn có môi, Cố Tiểu Mạch, tối qua cô cắn tôi chảy máu rồi, không định bôi thuốc cho tôi sao?” Cố Tiểu Mạch nghe thấy những lời này của Mộ Bắc Ngật, mặt đỏ bừng, cứ như con tôm đã luộc chín, đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì.
Mộ Bắc Ngật… Sao anh có thể nhắc đến chuyện này chứ?