Nghe vậy, Cố Tiểu Mạch rốt cục thở dài nhẹ nhõm, xem ra chỉ là câm tạm thời mà thôi!
Hôm qua tên đó mời cô ly rượu có thuốc? Vậy hắn đã có mục đích từ trước rồi sao, muốn gài bẫy cô thật ư?
Cố Tiểu Mạch cảm thấy chuyện này không liên quan đến đoạn ký ức rối loạn ở Kinh Đô, nhưng bây giờ, dường như không thể xem thường được.
Ngu Sâm thấy sắc mặt của Cố Tiểu Mạch dần lạnh lùng, đột nhiên nghiêng người không chút lưu tình gõ một cái lên trán Cố Tiểu Mạch, cái trán trắng nõn chợt biến đỏ, Cố Tiểu Mạch sờ lấy cái trán nhưng há mồm thật to vẫn không thể phát ra tiếng, chỉ có thể nhíu mày trợn tròn đôi mắt hạnh lườm Ngu Sâm.
“Tôi không so đo chuyện cô giấu tôi một mình đến quán bar, hiện tại giải thích cho tôi tại sao lại muốn đến đó?” Ngu Sâm chậm rãi mở miệng, mười phần tra khảo.
Từ trước đến nay anh ta thong dong lười biếng, giờ phút này lại cứng đầu truy hỏi, anh ta ngồi một mình ở đó không nói một lời, gương mặt thon gầy lạnh lẽo khiến không ai có thể phản đối.
Cố Tiểu Mạch cắn môi, muốn nói hết bất công mà Mộ Bắc Ngật gây nên trong lòng cô sao?
Do dự nửa ngày, rốt cục dưới ánh mắt uy hiếp của Ngu Sâm mới gõ hết nguồn cơn cớ sự lên di động, trong nháy mắt, khóe mắt Ngu Sâm lập tức giật một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Vì trốn tránh tình cảm của Mộ Bắc Ngật? Nên đến quán bar quyến rũ đàn ông?”
Hiện tại Cố Tiểu Mạch đã biết phương pháp này thật quá ngu xuẩn, người cứu cô chính là Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch theo bản năng cúi đầu, im lặng là vàng, à, dù sao hiện tại cô cũng là con nhỏ câm điếc, không nói được dù chỉ một câu!
Nhưng Ngu Sâm lại cực nhanh kịp phản ứng, giọng trâm thấp mang theo vài phần tức giận: “Bác sĩ cho cô một lời khuyên ngu ngốc?”
Cố Tiểu Mạch nghe xong, trong lòng vui lên, lập tức ngẩng đầu, không chút do dự bán đứng bác sĩ, gật mạnh đầu.
Nhưng Ngu Sâm nhìn Cố Tiểu Mạch không rõ đang nghĩ gì, đôi mắt âm u không bộc lộ tâm tình, thật lâu mới tùy ý nói mấy chữ: “Cố Tiểu Mạch, cô nghĩ cô làm như thế là có thể trốn tránh tình cảm của Mộ Bắc Ngật sao?”
Cố Tiểu Mạch mất đi ký ức, ngược lại trí thông minh tăng lên không ít, tình cảm của Mộ Bắc Ngật chính là một tình cảm đâm đầu ngõ cụt, trốn tránh tình cảm với anh ấy thì có ích gì, đối với dạng người mang tính cướp đoạt như Mộ Bắc Ngật thì thủ đoạn nho nhỏ ấy của cô làm sao có thể lừa được con mắt của Mộ Bắc Ngật? Nhưng anh ấy không muốn thể hiện khiến Cố Tiểu Mạch không vui mà thôi.
Ngu Sâm trong lòng thâm nghĩ một chút, nhìn thấy dáng vẻ ngu lâu dốt bền của Cố Tiểu Mạch thì nhịn không được muốn gõ thêm một cái lên cái trán đã đỏ của Cố Tiểu Mạch.
Lần này Cố Tiểu Mạch nhanh chóng kịp phản ứng, vội vàng đưa tay che trán, không kiên nhãn mở miệng: “Ông chủ, đủ rồi đó!”
Chữ không nhiều, môi hồng răng trắng, lúc khép lúc mở, Ngu Sâm vừa vặn có thể đọc hiểu khẩu hình.
Trong lòng thoáng thở dài, được rồi, cô giữ mãi tính cách ngây thơ này thì có gì không tốt? Anh ta đã cứu một đứa phiền toái thì đương nhiên sẽ bảo vệ cô chu toàn.
Nếu như Mộ Bắc Ngật đến rước cái cục phiền toái này giúp anh ta thì cũng coi như giúp cho Ngu Sâm bớt đi một số việc, dù sao thì giao.
tiếp với đầu óc lanh lợi vẫn phải dùng chút đầu óc, cô không giống Tiểu Bất Điểm, không phải loại người nhốt vào lồng ba ngày liền có thể đơn giản giải quyết được mọi chuyện!
Ngu Sâm chậm rãi đứng lên, giọng nói mang mấy phần cảnh cáo.
cùng nhắc nhở: “Xem tình hình thì có lẽ ba ngày nữa có thể khôi phục, hoặc có lẽ một tuần. Việc xảy ra ở quán bar không cần cô quan tâm, sẽ có người giải quyết giúp cô, nghe lời tôi yên tâm ở lại đây tĩnh dưỡng, chuẩn bị cho đợt thi thiết kế tiếp theo đừng làm qua loa! Nếu như đợt thi thiết kế không đạt được kết quả tốt, lúc đó cô ở luôn tại Kinh Đô đi, đừng hòng trở về!”
Những lời này từng câu trùng điệp nện lên đầu Cố Tiểu Mạch hệt như nặng ngàn cân.
Cố Tiểu Mạch ngồi trên giường bệnh, không nói được lời nói nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Sâm rời khỏi phòng bệnh, trước mắt không tự chủ lướt qua một bóng dáng, dừng lại trong mắt hai ba giây liền bị Cố Tiểu Mạch lắc đầu xua đi.
Lúc này, tại sao cô lại đột nhiên nhớ tới Mộ Bắc Ngật —— Ngu Sâm đi khỏi phòng bệnh, cũng không rời đi liền mà đứng tại cửa phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch thật lâu, cảm xúc không rõ, trong lòng thầm nghĩ có nên khôi phục đoạn ký ức của Cố Tiểu Mạch hay không?
“Ông chủ, hóa ra anh ở chỗ này! Cố Tiểu Mạch tỉnh rồi sao? Tôi muốn thay anh dạy cô ấy một trận, ra ngoài đường không biết bảo vệ mình, khiến cho ông chủ bị mất mặt!” Tiểu Bất Điểm gần như xắn tay áo lên, hung hăng đi vào phòng bệnh.
Bị Ngu Sâm tóm lại cổ áo đẳng sau kéo về, Tiểu Bất Điểm duy trì tư thế bị xách nghe Ngu Sâm dạy dỗ: “Cô ấy đã chìm trong nước bọt của tôi hơn nửa tiếng đồng hồ, cô còn muốn nhọc lòng thay tôi làm chỉ nữa?”