Vẻ mặt của người đàn ông càng thêm u ám, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, một dòng điện ngầm chạy qua, từ từ bức cung: “Còn học được gì nữa?”
“Đánh bài, uống rượu, một vài tư thế khiêu vũ” Cố Tiểu Mạch nghiêm túc nói, tất cả đều là những thứ mà trước đây cô không hề biết.
Mộ Bắc Ngật sắc mặt càng khó coi: “Còn chưa say sao? Còn muốn uống thêm không? Anh sẽ thỏa mãn em”
Cố Tiểu Mạch trong lòng luôn cảnh giác, lúc này nghe đến chữ “uống rượu” liền muốn nôn, nhanh chóng tiến lên đẩy Mộ Bắc Ngật ra, đứng dậy rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Không uống nữa, giờ tôi về đây, muộn rồi”
Cánh tay bị nắm lại, cơ thể non mềm của Cố Tiểu Mạch một lần nữa ngã xuống giường, nệm giường đàn hồi êm ái, Cố Tiểu Mạch thoáng thấy thật dễ chịu.
Mộ Bắc Ngật đặt ly rượu lên bàn, phát ra âm thanh trâm đục, Cố Tiểu Mạch chợt cảnh giác ngồi bật dậy.
Cố Tiểu Mạch lập tức ngồi dậy, khoanh tay trước mặt nhìn Mộ Bắc.
Ngật với vẻ mặt cảnh giác, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không chút sợ hãi của anh.
“Mộ Bắc Ngật luôn nói muốn bảo vệ tôi, muốn tốt với tôi, vậy tại sao liên tục chuốc rượu tôi? Chúng ta là quan hệ hợp tác, tôi không muốn người ngoài đồn ầm quan hệ của chúng ta. Tôi một mình đến quán bar thật không đúng, nhưng nếu rơi vào tay của tên sói xám như anh thì còn đáng sợ hơn so với mấy tên đàn ông ấy, vậy không bằng tôi đi tìm bọn họ vậy.”
Lời nói vừa dứt, Mộ Bắc Ngật đột nhiên véo cằm Cố Tiểu Mạch, buộc cô phải ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt thiện lương ấy lúc này ẩn chứa sự tức giận tột độ, thậm chí còn thoáng chút sợ hãi.
Cố Tiểu Mạch híp mắt nghe được giọng nói trầm thấp của Mộ Bắc Ngật truyền đến: “Muốn tìm người khác sao? Cố Tiểu Mạch”
Mỗi câu đều hàm chứa ý cảnh cáo và đe dọa, Cố Tiểu Mạch lại run lên, tự nhiên bị anh dọa sợ, ngay cả động đậy cũng không dám.
Cố Tiểu Mạch trầm giọng, yếu ớt trả lời: “Không, tôi không muốn tìm người khác. Tôi muốn ở một mình tự do tự tại nên tôi không muốn tìm người khác, vậy tôi đi được chưa”
Cố Tiểu Mạch dùng hai tay nắm lấy cổ áo của anh, đôi mắt ươn ướt, lộ vẻ đau khổ: “Mộ Bắc Ngật, bọn họ đều nói anh khôn ngoan và lạnh lùng, và anh không gần phụ nữ. Hôm nay anh không thể phá bỏ ranh giới của mình. Tôi xin chân thành cảm ơn sự cứu giúp của anh vừa nãy, sau này ông chủ của tôi nhất định sẽ đền ơn anh chu đáo. “
Quả thật người say thì cái gì cũng dám nói.
Mộ Bắc Ngật hiển nhiên không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy, ánh mắt yên lặng lóe lên, nhẹ giọng nói: “Cố Tiểu Mạch, em thiếu nợ anh thì đương nhiên phải trả ơn anh, nhưng người khác thì không được.”
“Vậy anh muốn cái gì!” Cố Tiểu Mạch thất thần buông tay, xụi lơ trên giường, mũi ửng hồng, hai mắt cũng đỏ hồng.
Cùng lúc đó, yết hầu của Mộ Bắc Ngật khẽ nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
“Hôn anh đi”
“Hôn anh rồi anh sẽ để em đi”
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trầm và êm dịu, nghiêm túc nói bên tai cô.
Cố Tiểu Mạch lại nấc thêm một tiếng nữa, miệng cô giờ đã nông nặc mùi rượu, cái nết này, Mộ Bắc Ngật có thể hôn ư?
Đây không phải là lần đầu tiên hôn, Cố Tiểu Mạch muốn rời khỏi đây nên sự hi sinh bản thân này chẳng nhằm nhò gì.
Cô đột nhiên đứng dậy từ trên giường, nửa quỳ trước mặt Mộ Bắc Ngật, dùng hai tay nắm lấy cổ áo của anh rồi đột nhiên kéo cả người của Mộ Bắc Ngật xuống.
Mộ Bắc Ngật đột nhiên nghiêng người, đôi mắt ánh nước nhìn Cố Tiểu Mạch chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên và hôn anh.
Có lẽ vì say nên Cố Tiểu Mạch không kịp rời ra, mà thay vào đó, cô ghé sát vào đôi môi mỏng của anh rồi căn nhẹ một cái, cực kỳ mệt mỏi.
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Mộ Bắc Ngật, anh không thể tin rằng Cố Tiểu Mạch lại chủ động ôm anh và hôn anh.
Đang định ôm lấy cổ sau của Cố Tiểu Mạch và hôn sâu thì Cố Tiểu Mạch đột ngột dừng lại, lảo đảo buông anh ra.