Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật chợt lạnh đi, anh lên tiếng hỏi, “Người đó? Bác Cố, Cố Tiểu Mạch không phải là người của nhà họ Cố sao?”
Cố Chấn Hải nhìn trái nhìn phải, thu lại sự kiêng dè khi nhắc đến Cố Tiểu Mạch, ông ta nói đầy nuối tiếc, “Tiểu Mạch là đứa con mà tôi đã giữ lại sau sai lầm trước đây, tôi vốn muốn để nó và Lan Tâm chung sống với nhau, không ngờ năm đó nó lại ngỗ ngược như thế, mỗi lần nó bắt nạt Lan Tâm, tôi chẳng biết làm gì chỉ có thể cãi nhau với nó, sau đó nó tức giận quá mà rời khỏi nhà họ Cố, có điều cô chủ nhà họ Cố vẫn luôn là Lan Tâm.”
Câu cuối cùng cực kỳ rõ ràng, Mộ Bắc Ngật chau mày, có chút u ám, “Cố Tiểu Mạch rời khỏi nhà họ Cố lúc nào?” Năm năm trước… Rốt cuộc cô đã rời đi lúc nào?
Cố Chấn Hải thu ánh mắt lại, che giấu đi tâm trạng của mình, ông ta không thể để Mộ Bắc Ngật sinh nghi, năm đó cái ngày mà Cố Tiểu Mạch rời khỏi nhà là một ngày hè, là khoảng thời gian mà Mộ Bắc Ngật đến nhà họ Cố.
Cố Chấn Hải không hề khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy ông có gì đó lạ lạ, ông cười tươi rói, “Từ rất lâu rồi, hình như là lúc đầu xuân, Tiểu Mạch nó đã rời khỏi nhà rồi” Đầu xuân, sớm hơn ngày hè hơn hai tháng.
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện ra sự lạnh lẽo, anh không có lý do để ở lại thêm, hơi gật đầu rồi đứng lên.
“Bác Cố, tôi còn có việc, tôi đi đây” Cố Chấn Hải cũng đứng lên, đi phía sau Mộ Bắc Ngật tiễn anh đến cửa nhà họ Cố, đến khi Mộ Bắc Ngật lên xe, ông ta mới thu lại ánh mắt của mình, đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán vì lo lắng mà toát ra.
Hoàng Mai từ phía sau bước đến, ánh mắt sắc nhọn, nói đầy ẩn ý, “Có phải Cố Tiểu Mạch lại làm gì đó rồi không? Nếu nó thật sự làm ảnh hưởng đến hôn lễ của Tổng giám đốc Mộ với Lan Tâm, Chấn Hải, chuyện này không có gì tốt với nhà họ Cố đâu”
“Tôi tất nhiên sẽ không để Cố Tiểu Mạch làm hỏng chuyện!” Cố Chấn Hải có chút tức giận, mỗi lần nhắc đến Cố Tiểu Mạch ông ta không hề có chút áy náy và day dứt.
Lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, cô bất giác đứng dậy đi đến phòng sách, “Mộ Bắc Ngật” Lúc mở cửa phòng sách, bên trong trống không, không có bóng dáng của Mộ Bắc Ngật, chăn Cối đã được gập gọn gàng.
Chỉ trong chốc lát, đến Cố Tiểu Mạch cũng không hề nhận ra, cô có chút thất vọng.
“Rõ ràng anh ta đi rồi mình nên cảm thấy rất vui mới đúng, sao lại có chút chua xót thế này??” Cố Tiểu Mạch đứng ở cửa phòng sách, lẩm bẩm một mình, ánh mắt rơi lên hộp thuốc trên bàn, hôm nay phải bôi thuốc một lần nữa mới dịu đi được vết đau trên lưng.
Chỉ trong chốc lát, Cố Tiểu Mạch cất giấu đi cảm xúc của mình, Cố Lan Tâm biết tin hôm qua ông Mộ đến căn hộ của Cố Tiểu Mạch, vốn cô ta rất vui mừng, nhưng sau khi biết Mộ Bắc Ngật ở lại đó một đêm, cô ta tức giận vứt mĩ phẩm xuống dưới đất.
Cô ta nghĩ, tuyệt đối không để Cố Tiểu Mạch đạt được mục đích.
Cố Lan Tâm vẫn luôn cẩn thận quan sát mọi hành động của Mộ Bắc Ngật, sau khi biết anh tìm trường cho đứa bé kia, ánh mắt cô ta sắc nhọn hơn rất nhiều.
Cô ta từ từ lôi điện thoại ra, bấm gọi đi, Cố Tiểu Mạch nhìn thấy trên điện thoại hiển thị tên của Cố Lan Tâm, cô bấm nghe, “Có chuyện gì?” “Cố Tiểu Mạch, tôi biết đêm hôm đó Bắc Ngật bị bỏ thuốc, cô không hề cố Cố Tiểu Mạch nhíu mày, Cố Lan Tâm có lương tâm từ khi nào thế, tại sao lại có thể nói những lời như thế này??
Cô cảm thấy mình không nên hùng hổ dọa người nữa, hững hờ trả lời, “Cô biết như vậy là được rồi.”
Cố Lan Tâm cười lạnh trong lòng, “Để bù đắp cho cô, tôi và Bắc Ngật định tìm một trường mẫu giáo tốt cho Nám Nám, Cố Tiểu Mạch, tôi biết với khả năng kinh tế của cô chắc chắc không thể cho Nám Nám một môi trường giáo dục tốt được, thế nên cô hãy nắm chắc cơ hội này, mất đi sẽ không có nữa đâu, đồng thời cũng ngậm cái miệng của cô lại!” Giọng điệu không hề che giấu đi sự khinh thường và mỉa mai.
Ánh mắt Cố Tiểu Mạch chợt lạnh đi, muốn thu lại câu vừa nói cô ta có lương tâm của mình, quả nhiên, cô ta vẫn là như thết “Dựa vào đâu mà cô cho thì tôi phải nhận chứ? Cố Hồng Quyên” Cố Tiểu Mạch lạnh lùng phản bác.
Đối phương lên tiếng, “Xin chào, tôi là giáo viên của trường mẫu giáo quốc tế, đây là bạn Cố An Ninh sao? Chúng tôi đến để đưa cho bạn Cố An Ninh sổ tay nhập học và đồng phục, bạn Cố An Ninh học ở lớp đặc biệt, chúng tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho sức khỏe của bé, điều này cô Cố có thể yên tâm” Cố Tiểu Mạch sững sờ, “Anh à, anh nhầm rồi thì phải, tôi không báo danh cho con vào trường của các anh” Nhưng ngay lập tức, cô nhớ đến những lời khiêu khích của Cố Lan Tâm, phãn nộ tăng lên.
Đối phương chẳng hề buông tha, anh ta cười rồi nói: “Cô Cố, cô hiểu nhầm rồi” “Chúng tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của bạn Cố An Ninh, điều này cô có thể yên tâm, phí nhập học, cậu Mộ đã nộp hết rồi, cho đến tận khi tốt nghiệp, cô Cố không cần lo tiền học phí của bạn Cố An Ninh” Cậu Mộ?
Nám Nám đặt tay lên miệng, đôi mắt ngây thơ suy nghĩ rất nghiêm túc, hình như ông chú lợi hại họ Mộ, vậy là ông chú lợi hại tìm trường cho Nám Nám sao?