Hai người chia ra hai đường tìm kiếm Cố Tiểu Mạch, dưới cơn thịnh nộ của Mộ Bác Ngật, camera của sân bay cũng bị anh đều tra qua. Anh nhìn thấy tại một góc chết có một người đàn ông ôm một người phụ nữ lên xe, Mộ Bắc Ngật chỉ cần nhìn một lần là có thể khắng định, kia chính là Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật không kịp thông báo cho Ngu Sâm đã vội vàng lái xe đuổi theo hướng của chiếc xe kia. Điều khiến anh kinh hãi là hướng đi của chiếc xe đó, nó đang hướng đến vách núi ngoài ngoại ô Kinh Đô.
Cố Tiểu Mạch có nằm mơ cũng không ngờ được vừa đặt chân đến Kinh Đô đã có người muốn đem cô vứt xuống vực sâu vạn trượng. Cố Tiểu Mạch giống như cảm nhận được nguy hiểm đang cần kệ nên khiến cô từ trong tiềm thức tỉnh dậy.
Cô đang mơ một giấc mơ, ở đó cô gọi mãi không ai lên tiếng, đến lúc cô sắp ngã xuống cũng không ai vươn tay ra giúp cô. Cố Tiểu Mạch bàng hoàng tỉnh dậy. mới thấy được tình trạng hiện tại của mình.
“Ưm..” – Cô cố gắng kêu cứu nhưng miệng không phát ra được tiếng nào.
Tên đàn ông hung hãn lái xe vẫn không mảy may để ý tới cô, liên tục lao về phía trước.
“Đừng chống cự vô ích nữa, hôm nay ta và cô sẽ cùng chết”
Chết? Không, cô không muốn chết, cô đã chết một lần rồi, cô không thể chết nữa.
Cô trừng mắt, cô gắng phát ra thêm mấy tiếng “Ưm… a..” trong tuyệt vọng, hy vọng tên điên này có thể tỉnh ngộ nhưng tên đó không hề lung lay.
Tiếng gió bên ngoài càng lớn, cô biết chiếc xe đang ngày càng leo lên cao, lời tuyên án tử cho cô cũng sắp đến rồi. Cố Tiểu Mạch buông lỏng cả người, cô bắt đầu nghĩ, nếu cô chết lúc này cô có hối tiếc không?
Có, cô sẽ chết với tất cả hối tiếc, cô không muốn chết.
Bên này Mộ Bắc Ngật lái xe điên cuồng, tốc độ đã đạt đến đỉnh điểm, anh chỉ sợ bản thân không đuổi kịp. Mất đi Cố Tiểu Mạch trong nửa năm qua đã khiến anh niếm đủ thống khổ trên đời, anh không dám tưởng tượng chuyện này lặp lại.
Tôi không thể mất em lần thứ hai.
Mộ Bắc Ngật không thể suy nghĩ thêm, anh đạp mạnh chân ga, lái xe như bay đuổi theo cô. Mắt thấy chiếc xe bắt cô đang trong tầm mắt, lửa giận không kìm được mà bùng cháy lên.
Cố Tiểu Mạch không còn chút hy vọng nào nhìn tái xế đang hướng chiếc xe của bọn họ lao thẳng tới vách núi. Cô biết bản thân mình đã hết cứu thật rồi, cô nhắm mắt, cô rất ít khóc nhưng thời khắc này không sao kiềm được mà rơi lệ.
Bên tai cô là tiếng gió rít gào, lái xe đang nắm chặt tay lái chuẩn bị thả chân ga để lao xuống vực. Giây tiếp thôi không phải cái chết chờ đợi cô mà là một chiếc xe Rolls-Royce xuất hiện, cùng với tiếng gào lên như đòi mạng của Mộ Bắc Ngật: “Mau tranh ra!”
Giọng nói đó của anh như xé rách cả huyết quản mang theo nỗi sợ hãi và giận dữ. Không biết tại sao giây phút nhìn thấy anh trong cô lại sáng lên một tia hy vọng.
Tên tài xế không ngờ sẽ có biến cô, mặt mày tái nhợt, hét lên: “Vậy thì cúng chết!”
Tên tài xế hung hăng lái xe lái xe muốn đâm vào thân xe của Mộ Bắc Ngật nhưng anh đã sớm có sự chuẩn bị. Anh mở hình thức bảo hộ của xe, đánh xe một vòng làm giảm bớt lực cản, tránh cho mình va đập.
mạnh cũng kéo luôn hai chiếc xe khỏi vách núi.
Mộ Bắc Ngật cảm thấy có chút choáng váng, mặc dù đã được bảo.
hộ tốt nhưng không tránh được bị thương vài chỗ. Mộ Bắc Ngật không quan tâm bản thân lập tức xuống xem tình hình chiếc xe kia.
Tên tài xe cả thân mình bị va đập mạnh, khắp nơi đều chảy máu, hôn mê bất tỉnh. Mộ Bắc Ngật vội đi xem Cố Tiểu Mạch, may là cô ở ghế sau, chỉ bị va đập nhẹ hôn mê chứ hoàn toàn không tổn hại khác.
Mộ Bắc Ngật tiến lên mở cửa xe trước lôi tên tài xế ra, ánh mắt anh lạnh thấu xương nhìn hắn ta. Anh biết hắn chỉ còn lại nửa cái mạng không chút thương tiếc đánh thêm mấy trận. Trên tay anh toàn là máu tươi, không nhìn ra là anh hay của hắn. Anh để hẳn nằm trên đất, điên cuồng đấm vào mặt hắn cho đến lúc răng môi lẫn lộn mới dừng lại.
Tên lái xe kia thật sự bị Mộ Bắc Ngật đánh đến không ra con người, từ trên xuống dưới ở đâu cũng bê bết máu tươi mà bộ dạng của anh lúc này cũng rất dọa người. Mộ Bắc Ngật rất muốn đem tên khốn này giết chết ngay lập tức, anh lôi tên tài xế đến ngay vực sâu, chỉ cần một cái đẩy tay của anh thì hắn sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng hắn quyết định không làm vậy, tên tài xế này chẳng phải là muốn chết sao, anh sẽ không để hắn chết, anh để hắn sống không bằng chết. Mộ Bắc Ngật lần nữa lôi tê tài xế vào trong, điện thoại của anh trong xe từ nãy giờ vẫn không ngừng reo.
Mộ Bắc Ngật gắng gượng quay về xe xem là ai, người gọi là Dịch Bạch, hắn bắt máy, giọng nói cực kỳ âm lạnh: “Tôi tìm được cô ấy rồi”
Không biết Mộ Bắc Ngật đã nghe được Ngu Sâm nói gì bên kia mà không nghĩ ngợi trực tiếp cúp máy, trước đó chỉ để lại đúng một câu: “Không cần, tôi lo cho cô ấy được”