Nói đến “cái chết”, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật lập tức trầm xuống, Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ đã được giam giữ ở đâu, ước tính là Ngân Kiêu tự tay sắp xếp.
Trong phút chốc, Mộ Bắc hai tay nắm chặt thành quả đấm, vẻ mặt u ám.
Hứa Nhân Nhân vẫn đang tranh cãi với Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm hơi bất lực do cô ta vẫn đang đóng vai người tốt và không thể công khai mâu thuần với Hứa Nhân Nhân.
Mà khí chất đại tiểu thư không cần ngụy trang từ bên trong của Hứa Nhân Nhân khiến Cố Lan Tâm ghen tị, chỉ có thể tức giận quay người bỏ đi.
Sau khi Cố Lan Tâm rời đi, Hứa Nhân Nhân một mình quay lại chiếc xe do Mộ Bắc Ngật phái tới, tuy trên mặt vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo khinh người nhưng cô ta đã bắt đầu suy nghĩ về điều đó.
Đối đầu như vậy với Cố Lan Tâm, cô ta không cho rằng Cố Lan Tâm là đối thủ mạnh, nhưng cô ta và Mộ Bắc Ngật đã ở bên nhau được Nấm Nhỏ, điều này khiến Hứa Nhân Nhân vô cùng khó chịu.
Ngay cả một người phụ nữ ngực to không có đầu óc, có thể đồng hành Nấm Nhỏ, có chút thực lực, cô ta cũng không ngại diệt trừ.
Nhưng mà, mấy ngày nay Mộ Bắc Ngật tìm Cố Tiểu Mạch đến phát điên, không tự chăm sóc bản thân, thậm chí có một chút cứng đầu, như muốn toàn bộ sức lực của mình tiêu hao hết, đến lúc kiệt sức hoàn toàn mới ngưng lại.
Nếu không, anh ấy không có cách nào thư giãn, Hứa Nhân Nhân thầm nghĩ đã đến lúc phải kết thúc rắc rối này càng sớm càng tốt.
Cố Lan Tâm tức giận quay trở lại bệnh viện, Lương Dật An không có.
ở đó, Cố Lan Tâm trực tiếp trút giận lên người cô y tá nhỏ: “Canh gì vậy?
Thật kinh khủng, là cho chó uống sao?”
“Tôi xin lỗi, cô Cố, đây là một món canh dinh dưỡng, mặc dù mùi vị rất tệ.
“Mùi vị không ngon, cô mang món canh ngon lại đây cho tôi, món canh kinh khủng như vậy, cô thử một lần xem có thể uống không” Sau đó, Cố Lan Tâm đổ bát súp còn ấm lên người y tá nhỏ. Cô y tá nhỏ liền bị bỏng la a một tiếng, da trên người đỏ ửng lên.
Cố Lan Tâm lúc này cảm thấy thoải mái hơn nhiều, liền kêu một y tá khác đến dọn dẹp hiện trường, hai y tá chịu đựng nhục nhã, nhưng không ai dám cãi lại cô ta.
Một lúc sau, có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Cô Cố, gói hàng của cô.”
“Vào đi”
Người chuyển phát nhanh đưa gói hàng đến, Cố Lan Tâm nghi ngờ liếc nhìn: “Ai đưa tới?”
“Người gửi không viết trên đó.”
Nhân viên chuyển phát nhanh rời đi sau khi giao hàng đến cửa, để lại Cố Lan Tâm một mình mở gói hàng, một mùi lạ dường như chậm rãi lan tràn trong không khí.
Vốn dĩ Cố Lan Tâm không nghỉ ngờ gì, nhưng hiện tại vừa mở ra đã sợ hãi, gói hàng trong tay bị Cố Lan Tâm ném trên mặt đất, sợ hãi co lại trên giường bệnh, cô ta hít một hơi.
Có một con ếch chết, nằm thẳng trong gói hàng, rõ ràng là bị chết cháy, khi mở gói ra thì mùi hôi càng lộ rõ.
Một cục đen thui, không thấy rõ thân thể, chỉ nhìn được tứ chỉ.
Cố Lan Tâm sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, trừng lớn mắt, nhìn thoáng qua đã thấy thùng giấy trên đó có dòng chữ rõ ràng: “Cho dù bên ngoài ngụy trang như thế nào đi nữa, thì vẫn không che giấu được bản chất xấu xa đen tối”
Nét chữ rồng bay, phượng múa kết hợp với giọng điệu giêu cợt và mỉa mai, khiến hình bóng của Hứa Nhân Nhân chợt lóe lên trong tâm trí Cố Lan Tâm.
Trong nháy mắt, Cố Lan Tâm đã siết chặt tấm khăn trải giường!
Chết tiệt, mới biến mất một Cố Tiểu Mạch, và bây giờ lại mọc lên một Hứa Nhân Nhân khác!
Cô ta phải sử dụng sức mạnh của Lương Dật An giúp bản thân trở nên mạnh hơn trước, khi đó mới có thể đánh bại Hứa Nhân Nhân!
Khác với không khí giương cung bên này, vùng biển ngoại thành nước biển lặng lẽ chảy, cơn sóng gợn lăn tăn chậm rãi xô lên một người.
Người phụ nữ toàn thân ướt đẫm, áo len dính chặt vào người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không một chút máu, như vừa mới tắm rửa sạch sẽ, may mắn không bị làm thức ăn cho cá dưới biển.
Vốn dĩ, Cố Tiểu Mạch không có ý muốn sống sót, nhưng không hiểu sao khi cơ thể sắp chìm xuống đáy biển, trong lòng cô dường như có một giọng nói không ngừng hét lên: “Mẹ ơi, mẹ đừng chết, đừng chết, Nấm Nhỏ sẽ rất … buồn!”