Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 643



Những ngón tay thon dài chạm vào con chuột rồi gõ nhanh một vài từ, một bản đồ thế giới được hiển thị trên đó.

Việc tìm người ở Kinh Đô to lớn này đã vô cùng khó khăn rồi.

Càng đừng nói tới thế giới rộng lớn này, Mộ Bắc Ngật ngây người nhìn bản đồ, ánh mắt xẹt qua mọi nơi, bất kể là ở đâu, anh cũng sẽ tìm được!

Thời gian ngồi một mình nhanh chóng bị gián đoạn, Hứa Nhân Nhân bước vào với đôi mắt đỏ hoe, giọng run run: “Anh Bắc Ngật, chị Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ thật sự tìm không thấy hả? Anh có phải… rất buồn hay không?”

Hứa Nhân Nhân cũng cảm thấy đau lòng, mắt đỏ hoe đi vào, Mộ Bắc N khài t liếc nhìn Hứa Nhân Nhân, vẻ mặt nhẹ nhàng, giọng nói khàn ‘Cám ơn đã quan tâm”

Anh Bắc Ngật, em thích chị Tiểu Mạch lắm. Em tin chị Tiểu Mạch sẽ ổn thôi, chị ấy nhất định an toàn và khỏe mạnh quay trở về. Anh đừng buồn có được không, em sẽ cùng anh đi tìm”

Hứa Nhân Nhân khẽ đưa tay ra và nhẹ nhàng năm lấy cổ tay của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật phản ứng nhanh và hất ra ngay lập tức.

Hứa Nhân Nhân bị ném sang một bên, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, chầu kết Mộ Bắc Ngật động đậy, cố gắng giữ giọng nói ổn định: “Hứa Nhân Nhân, hiện tại tôi rất mệt, nếu cô không có chuyện gì thì đi đi, đừng quấy rầy tôi, hiện tại tôi không còn thời gian quan tâm đến những người khác.”

“Em chỉ muốn chia sẻ gánh nặng cho anh, em nhất định sẽ tìm ra chị ấy giúp anh” Hứa Nhân Nhân trấn tĩnh, như đang nói với chính mình, cũng giống như đang hứa với Mộ Bắc Ngật!

Hứa Nhân Nhân đã tận mắt xem lịch sử giao dịch giữa Mộ phu nhân và Ngân Kiêu nếu muốn in ra một bản sao thì quá đơn giản!

Bây giờ, cô ta muốn không chừa đường sống cho Mộ phu nhân, muốn biến bà ta thành đệm lưng hung hăng giẫm nát dưới chân, để cho bà ta không thể đứng dậy được nữa.

Mộ Bắc Ngật đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình, nhìn chăm chằm vào người trước mặt, nhưng anh không nghe thấy bất kỳ lời nói của Hứa Nhân Nhân, và cũng không quan tâm chút nào.

Sự kiện này xảy ra quá đột ngột nhưng cũng để lọt ra chút tiếng gió.

Khi Cố Lan Tâm trong bệnh viện biết tin Cố Tiểu Mạch mất tích, trong lòng cô ta vô cùng sảng khoái, vui sướng đến nỗi toát ra cả đôi mắt.

Cố Lan Tâm vui vẻ năm chặt lấy chăn, Lương Dật An từ cửa bước vào nhìn da mặt Cố Lan Tâm đã khá hơn một chút nhưng vẫn còn nhiều vết đỏ.

Sau khi nhận nhau, thái độ của Lương Dật An đối với cô ta dịu dàng hơn rất nhiều, và ông cũng vô thức dung túng cho cô ta, dường như lúc nào cũng muốn bù đắp điều gì đó.

Cố Lan Tâm tất nhiên không cảm thấy lương tâm cắn rứt, Cố Tiểu Mạch đã khiến cô ta trở nên như vậy, Cố Lan Tâm đương nhiên sẽ yên tâm thoải mái mà nhận bù đắp của Lương Dật An. Đây đều do Cố Tiểu Mạch đã nợ cô ta, đương nhiên cha của cô ta phải từng chút một!

Chỉ là, trong lòng Cố Lan Tâm vẫn là không cam lòng, Cố Tiểu Mạch sao lại tốt số như vậy? Có một người cha tốt như vậy!

“Sao hôm Lan Tân cảm thấy vui vẻ như vậy? Thân thể thoải mái hơn?” Lương Dật An thong dong hỏi.

Lan Tâm lập tức thu lại sự vui sướng, mỉm cười dịu dàng, ngoan ngoãn: “Con vừa mới nhìn thấy một câu câu chuyện vui trên TV, Lương … chú Lương.”

Khi Cố Lan Tâm gọi Lương Dật An, cô ta vẫn có chút không được tự nhiên, tiếng gọi đó luôn phải nghiền ngẫm, suy nghĩ kỹ càng trước khi thốt ra, điều này cũng nhắc nhở Lương Dật An.

Mà Lương Dật An đương nhiên có thể nghe thấy sự lúng túng và kỳ lạ trong giọng điệu của Cố Lan Tâm. Sau khi cân nhắc một lúc, ông ấy đồng ý: “Lan Tâm, con là con gái của cha. Đã đến lúc phải đổi xưng hô rồi, vài ngày nữa cha sẽ tổ chức một buổi tiệc nhận con, cha mẹ của cha cũng sẽ đến để chứng kiến, nếu bây giờ con không quen thì ngày đó thay đổi”

Khoảnh khắc Lương Dịch An nói ra những lời đó, trong lòng Cố Lan Tâm mừng như điên, máu trong người sôi trào, cuối cùng cô ta cũng đợi được đến ngày này!

Cố Tiểu Mạch, cô yên tâm đi, tôi sẽ cướp hết từng thứ thuộc về cô.

Cố Lan Tâm và Lương Dật An trò chuyện một hồi, Lương Dật An bận việc nên rời đi. Khi bước ra khỏi bệnh viện, Lương Dật An cau mày và nói với trợ lý bên cạnh: “Chuẩn bị quà sinh nhật cho trẻ em, hai ngày sau sẽ gửi nó đến nhà họ Mộ: Trợ lý nghe xong lập tức hiểu ra là của ai, nghĩ đến cô Cố, không khỏi nói: “Ông Lương, cô Lan Tâm và cô Tiểu Mạnh có mâu thuẫn lớn như vậy, lại còn là hãm hại người khác, sao lại muốn tặng quà cho con cô ấy”

“Anh ở bên cạnh tôi lâu như vậy, tôi đã dạy anh những gì rồi?” Lương Dịch An cau mày không vui, trong giọng nói cũng mang theo khiển trách.

Trợ lý nhất thời bu môi, Lương Dịch An nói: “Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, trước khi có chứng cứ rõ ràng thì vẫn không phân được ai đúng ai sai. Lần sau đừng để tôi nghe lại chuyện này, trừ khi, cậu muốn chủ động từ chức”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv