“Cố Tiểu Mạch là người của tôi, tôi sẽ lo cho sự an toàn của cô ấy”
Rõ ràng đây không phải chuyện của anh nên tốt nhất là anh hãy biến đi!
Nam Thần An bị đánh bại, anh ta ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt u ám đến mức có thể giết người, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chăm dòng chữ màu xanh xuất hiện trên màn hình máy tính, trong phút chốc cả thành phố đều sụp đổ.
Mộ Bắc Ngật không cần cảnh cáo nhiều, bọn họ đều là những người đứng trên đỉnh cao, họ biết rõ nói cái gì có thể đánh bại đối phương. Mộ Bắc Ngật hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt vui vẻ chuẩn bị đóng máy tính lại.
Có một người lặng lẽ đứng trước mặt anh.
Mộ Bắc Ngật nhướng mắt, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, có vẻ như rất vui. Cố Tiểu Mạch còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã bị Mộ Bắc Ngật kéo qua.
“A” Cố Tiểu Mạch ngã vào trong ngực Mộ Bắc Ngật, bị anh đè lên đùi, ép ngồi lòng anh với tư thế ôm công chúa.
Da mặt Cố Tiểu Mạch thật sự rất mỏng, cô ngồi trong ngực anh giấy giụa một cách khó chịu nhưng chỉ thấy sắc mặt của Mộ Bắc Ngật chìm xuống trong nháy mắt, bàn tay đang đặt ở trên eo cô khẽ bóp một cái.
Anh nói rõ từng câu từng chữ ở bên tai cô như một lời cảnh cáo uy hiếp: “Đừng cử động, nếu như em muốn xảy ra một chút chuyện ở trong phòng làm việc này thì anh cũng không ngại đâu.”
Cố Tiểu Mạch lập tức hiểu ra, cô quay đầu lại nhìn Mộ Bắc Ngật: “Anh! Đường đường là tổng giám đốc Mộ mà trong đầu đều nghĩ đến chuyện này mỗi ngày sao?”
Mỗi đêm cô đều bị anh chơi đùa rất kịch liệt, có khi còn bị bắt nạt, Mộ Bắc Ngật bắt cô nói một vài lời yêu thương mới đồng ý buông tha cho cô.
Cố Tiểu Mạch cau mày, trợn tròn mắt nhìn anh một cách hung dữ.
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật hơi nheo lại, tâm tình đắc ý nhìn cô: “Xem ra năm năm qua không có người đàn ông nào bên cạnh em cả”
Cô chăm sóc cho Nám Nám còn cảm thấy không đủ thời gian thì làm gì còn thời gian rảnh rỗi đi tìm đàn ông chứ?
Mộ Bắc Ngật lại tiếp tục nói câu tiếp theo ep: “Ngay cả việc khi ngồi trong lòng đàn ông không được tự ý di chuyển mà em còn không biết.”
“Đương nhiên, em không có kinh nghiệm phong phú như tổng giám đốc Mộ” Cố Tiểu Mạch không nhịn được oán giận.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia lạnh như băng, anh lạnh lùng nói: “Cô ta chỉ được thay thế để chịu trừng phạt cho em thôi, năm năm qua, tôi không làm gì cô ta cả, em có thể hiểu những việc này đều là bản tính trời sinh của đàn ông”
“Anh, anh thực sự không làm gì Cố Lan Tâm sao?”
Trong năm năm, lúc nào cũng cọ xát nhau, còn có những lúc đầu óc choáng càng, lý trí lúc tỉnh lúc không nữa chứ?
Mộ Bắc Ngật nheo mắt, kéo Cố Tiểu Mạch vào trong ngực mình chặt hơn, giọng nói của anh dần dần trầm xuống: “Em có muốn kiểm tra một chút không? Hửm?”
Này này này, tại sao anh lại bắt đầu cởi cúc áo ở trong phòng làm việc chứ?
Cố Tiểu Mạch vội vàng tỉnh táo lại, cô vùng vẫy: “Mộ Bắc Ngật, anh đừng đùa giỡn lưu manh như vậy, bây giờ vẫn đang ở trong phòng làm việc đấy”
“Vừa rồi là em trêu chọc anh, không phải em muốn làm việc suốt đêm sao, là do công việc xảy ra vấn đề hay là trong tâm trí em chỉ có anh?” Mộ Bắc Ngật chỉ muốn dọa cô một chút, anh mới chỉ cởi một cúc áo, bình thản nói.
Bị chọc đúng vào tâm tư suy nghĩ, gương mặt của Cố Tiểu Mạch thoáng ửng hồng, mất tự nhiên, nhưng trên miệng vẫn còn đấu tranh trả lời: “Ngày mai anh không cần đi làm sao? Anh ở đây với em suốt đêm thì sẽ không con năng lương dành cho ngày mai nữa đâu, hay là anh về sớm trước đi.”
“Em đuổi anh về sao?”
“Anh vừa mới từ bệnh viện trở về, em không muốn anh lại vào đấy lần thứ hai đâu” Cố Tiểu Mạch nghiêm nghị nói, cô muốn đứng dậy kéo.
Mộ Bắc Ngật lên.