Mộ Bắc Ngật, chậm rãi và nhẹ nhàng, anh bế cô đặt lên giường, thoáng thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên trong áo khoác, mắt cá chân lộ ra, khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật hơi trầm xuống.
Anh quay lại giường, ôm lấy cơ thể của Cố Tiểu Mạch từ phía sau, sưởi ấm cho cô bằng cơ thể ấm áp của mình.
Một nụ cười hiện lên trong mắt anh. Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch, người đang hoàn toàn nép vào vòng tay anh, hơi cúi đầu xuống, hôn lên mái tóc của cô.
Là thật, đúng là cô.
Tỉnh lại lần thứ hai đã mười một giờ trưa. Bên ngoài mặt trời chói chang, chiếu rọi căn phòng ấm áp.
Mộ Bắc Ngật đang ngồi ở phía bên kia của cô. Cô y tá bên cạnh có chút ngại ngùng nhưng chỉ có thể giữ bình tĩnh và thay thuốc cho anh.
Cố Tiểu Mạch mở mắt ra. Cô, tại sao cô lại ngủ trên giường?
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, đầu óc mờ mịt, tinh thần bối rối.
Áo sơ mi của Cố Tiểu Mạch không biết bật ra từ lúc nào, vừa ngồi dậy liền cảm thấy lạnh.
Đúng lúc nữ y tá ở bên cạnh, khuôn mặt Cố Tiểu Mạch đột nhiên đỏ bừng. Mộ Bắc Ngật liếc trộm rồi nhếch miệng cười. Cố Tiểu Mạch không thể giận, chỉ có thể nhanh chóng quay lưng lại, điên cuồng mặc lại đồ lót của mình…
“Cô đi ra ngoài đi” Mộ Bắc Ngật ra lệnh cho y tá.
Cố Tiểu Mạch nhìn theo bóng lưng cô y tá rời đi. Người phía sau liền xung phong cài lại cúc áo giúp cô.
“Tại sao em lại ở trên giường?”
“Anh bế em lên”
Anh không phải là bệnh nhân sao? Tại sáng hôm sau thức dậy lại khỏe như vâm thế?
Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, có chút tức giận quay lưng lại, nhìn Mộ Bắc Ngật chỉ vào cổ và xương quai xanh của mình: “Em làm sao?”
Mộ Bắc Ngật tràn đầy khí lực, không có chút cắn rứt lương tâm: “Sáng sớm thức dậy có hơi chán”
Vì vậy nên táy máy chân tay với cô, làm cô vừa nãy mất mặt trước mặt y tá.
Cố Tiểu Mạch nghiến răng, ai biết được Mộ Bắc Ngật không mặt dày đến mức cởi cúc áo của cô, dùng lực quá mức, hai chiếc cúc áo đột nhiên văng tung tóe.
Cố Tiểu Mạch tặc lưỡi, nhưng người kia lại nói như không: “Cho em cơ hội cắn lại, sao? Nếu em bỏ lỡ là xong đó.”
Anh không phải miếng sườn ngon, tại sao cô phải cắn anh!
Chờ một lúc lâu, Mộ Bắc Ngật không chẳng thấy Cố Tiểu Mạch có hành động gì, sự kiên nhãn dần dần mất đi: “Không cản à?”
Cố Tiểu Mạch im lặng, coi như thừa nhận. Cô còn lâu mới làm mấy chuyện như thế này.
Mộ Bắc Ngật cong môi cười, vẻ mặt rất vui vẻ: “Vậy thì em để anh cắn: Dứt lời, anh đột nhiên kéo Cố Tiểu Mạch. Mới nhẹ nhàng kéo một cái, cô đã ngã vào trong ngực anh.
Nhưng Mộ Bắc Ngật không cắn cổ, mà cắn vào miệng, lặp đi lặp lại.
Đôi môi của cô bị hôn đến tê dại. Hơi thở hỗn loạn đan xen vào nhau, cảm giác xấu hổ dâng lên, Cố Tiểu Mạch liên tục “ưm ưn” hai tiếng, mãi một lúc Mộ Bắc Ngật mới chịu buông cô ra.
Cố Tiểu Mạch ngay mấy hơi thật sâu, vội vàng cài cúc áo sơ mi của mình. Mộ Bắc Ngật cúi đầu, hé môi: “Em giận sao?”
Cô nhanh đóng chặt áo sơ mi, sau đó chuẩn bị xuống giường.
Nhưng Mộ Bắc Ngật đã nắm lấy cổ tay cô, chỉ dùng chút sức kéo.
cô xuống trở lại giường. Mộ Bắc Ngật đè thẳng lên người Cố Tiểu Mạch, không cho cô có cơ hội thoát ra.
Đôi mắt đen láy nhìn Cố Tiểu Mạch tha thiết, nhìn rõ từng nét trên gương mặt cô: “Cố Tiểu Mạch, nói cho tôi biết, mấy ngày nay em đi đâu? Sao không để anh tìm được em”
Mắt hạnh của Cố Tiểu Mạch mở ra, suy xét hồi lâu cũng không có ý định giấu giếm: “Em bị Hoàng Mai và Cố Chấn Hải đưa đến bệnh viện tâm thần, lúc bỏ trốn em đã ngất xỉu. Sau đó, em được anh Thần An cứu đến thành phố khác. Anh biết đấy, em mắc chứng trầm cảm, nên đến đó điều trị”
Quả nhiên là Nam Thần An, âm thầm che giấu Cố Tiểu Mạc, khiến Mộ Bắc Ngật không tài nào tìm được.