Không rõ Hứa Nhân Nhân có tâm tư gì khi đến đây. Nhưng sau khi Mộ Bắc Ngật nói như này, tựa như những lời khó nói, cuối cùng cũng thành câu.
Cố Tiểu Mạch nhìn Mộ Bắc Ngật, trong lòng đủ cảm giác, phức tạp không biết tả sao.
Cách đây không lâu, cô đã quyết định rời đi, nhưng bây giờ cô càng ngày càng không thể từ bỏ.
Cô lúng túng “Ừm” một tiếng. Bên này điện thoại của Mộ Bắc Ngật đổ chuông, anh cầm lên nhìn, là Dịch Bách.
Mộ Bắc Ngật thở nặng nề, sau đó để sát tai, không vui tiếp lời: “Có chuyện gì?”
Bên kia, Dịch Bách thận trọng hỏi: “Giám đốc, em và cô Nhân Nhân đã đợi ở đây rất lâu rồi, không biết anh sắp xong chưa?”
“Dịch Bách, gọi đồ ăn trước đã. Cố Tiểu Mạch đang say, tôi cần chăm sóc cô ấy, vì vậy không đến đó được.”
“Vâng, giám đốc!”
Dịch Bách cũng thầm hiểu, nói xong liền cúp máy, sau đó làm vẻ vô tội cầm lấy điện thoại quơ quơ trước mặt Hứa Nhân Nhân: “Cô Nhân Nhân, giám đốc Bắc Ngật nói Cố Tiểu Mạch say nên không thể qua được”
Mà Gố Tiểu Mạch đang ngồi trên xe thì nhướng mày một cái: “Ăn gì?
Trên đường về, cả hai đều im lặng.
Mộ Bắc Ngật giống như đi quốc trong bụng Cố Tiểu Mạch, biết rõ cô nghĩ gì: “Nói đi, đang nghĩ gì.”
Nhất thời cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch. Cố Tiểu Mạch khịt mũi: “Mộ Bắc Ngật, làm sao anh biết em đang nghĩ cái gì”
Trước đây, Cố Tiểu Mạch vốn không sầu không lo nhưng cũng không quen yên tĩnh, mỗi ngày đều tíu tít, giọng nói trong trẻo quanh quẩn bên tai khiến Mộ Bắc Ngật có chút hoài niệm.
Đôi mắt Mộ Bắc Ngật đen nhánh, sâu thẩm. Anh kìm nén cảm xúc của mình:”Em vừa mới nói”
Ầm!
Cố Tiểu Mạch cắn môi: “Em chỉ đang nghĩ, Cố Lan Tâm có dính dáng đến ngài Dật An từ khi nào, hay là quan hệ chú và cháu gái.”
“Em rất lưu tâm à?” Mộ Bắc Ngật cầm tay lái, ánh mắt trầm tĩnh lóe lên.
Cô siết chặt ngón tay: “Mộ Bắc Ngật, sao trước đây em không biết anh rất dễ ghen nhỉ?”
“Trước đây em đâu quan tâm đến tôi” Vốn là một câu bâng quơ, nhưng nói xong, cả hai người đều ngớ ra.
Rất sớm, thuộc tính ghen tuông của Mộ Bắc Ngật đã được Cố Tiểu Mạch vô hình phát hiện.
Nhìn thấy cô và nam thần bên nhau, nhìn thấy cô và Dịch Bạch cùng nhau cười, lại nhìn thấy thái độ thờ ơ của cô đối với bản thân, lòng Mộ Bắc Ngật càng thêm không vui.
Khi đó, cô thực sự không quan tâm đến anh.
Cố Tiểu Mạch liếc nhìn anh, trong lòng hừ một tiếng, nói như kiểu anh đã đợi cô mấy năm vậy!
Chỉ là, mặc dù đã nhận nhầm người, nhưng hình như anh đã đợi cô 5 năm đến khi cô quay lại.
Rất hiếm khi Cố Tiểu Mạch chủ động giải thích: “Em không quan tâm, chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi. Thật ra Cố Lan Tâm vô cùng tốt số, có gia đình yêu thương, có người đối xử tốt với cô ấy. Chỉ là, điều này chẳng liên quan gì đến em. Chẳng lẽ không cho em âu sầu một chút?”