Bất giác, bà ta thay đổi sắc mặt, ánh mắt lóe lên.
“Chú lợi hại, Nám Nám không thích bị tiêm.” Nám Nám núp trong ngực Mộ Bắc Ngật làm nũng, đầu nhỏ dịu dịu, giọng nói mềm mại đáng yêu.
Người ngoài nhìn vào thì cực kỳ hâm mộ.
“Nám Nám bị tái phát bệnh, hô hấp không ổn, cần năm trong bệnh viện một tuần cũng không thể ra nhỉ?” Anh nhẹ giọng dỗ dành.
Cô bé lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi: “Nám Nám không muốn!”
“Vậy Nám Nám ngoan, hôm nay ở bệnh viện một hôm, mai chú lợi hại sẽ đón cháu, chịu không? Nếu không một tháng chú cũng không tới.”
Nám Nám nghe vậy thì vui vẻ: “Thật sao! Chú lợi hại, chú đồng ý rồi nhé, móc tay đi, đổi ý thì phải làm ba cháu”
Nám Nám, con xác định đây là trừng phạt hay là phúc lợi thế?
Anh vui vẻ đồng ý, sắp xếp cho Nám Nám một phòng bệnh. Xong xuôi, Cố Tiểu Mạch mới vội vàng chạy tới.
“Mẹ Nấm, mẹ ham ngủ quá nha. Chẳng lẽ ngủ ở phòng chú lợi hại mệt lắm à?” Nám Nám tựa vào thành giường, nhanh nhảu nói.
Cố Tiểu Mạch biến sắc, liếc mắt cảnh cáo Mộ Bắc Ngật một cái.
Anh ngồi đó đối mắt với cô, không có chút chột dạ và áy náy nào.
Mậệt lắm không.
Chỉ một thoáng, bầu không khí liền vô cùng mập mờ.
Vẻ mặt anh bình thản, bình tĩnh đứng dậy đi về phía Cố Tiểu Mạch, thân thể cao lớn phủ trước mặt, giọng nói trầm ấm vang bên tai: “Bây giờ còn mệt không?”
“Em không mệt” Anh càng bắt nạt, cô càng cứng đầu.
Anh bình tĩnh liếc qua, cô bị anh nhìn đến mất tự nhiên, đưa tay đẩy anh một cái: “Không phải anh còn có việc à?”
“Ừm, tối mới tới được, ở đây chăm sóc Nám Nám cho tốt, không thì anh sẽ trừng phạt em”
“Con gái em, em đương nhiên chăm sóc tốt rồi. Vì sao anh lại trừng phạt em chứ…” Cố Tiểu Mạch ương bướng phản bác lại.
Ai ngời lời này vừa nói xong thì liền nhận được ánh mắt cảnh cáo và uy hiếp của anh, dường như đang nói, con gái của em?
Hả?
Cố Tiểu Mạch bối rối, ánh mắt di chuyển.
Mộ Bắc Ngật tiếng lại gần thấy được lông mi cô đang run run, lộ ra dáng vẻ khẩn trương của cô.
Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trầm thấp êm tai, lời trong miệng anh nói ra ngược lại rất vui tai: “Cho em một cơ hội cuối, con gái của ai?”
“Em sinh thì đương nhiên là con của em”
Cố Tiểu Mạch bối rối, không ngừng lùi lại, vẻ mặt lộ ra nụ cười vô hại.
“Không có anh thì sinh kiểu gì?”
Anh hạ giọng, căn chữ, có chút mơ hồ không rõ, nháy mắt làm Cố Tiểu Mạch đỏ mặt.
“AnhI”
“Lần sau nhớ kỹ, con gái là của chúng ta, nếu không sẽ phạt em.” Mộ Bắc Ngật đưa tay nhéo nhéo gương mặt xinh đẹp của cô, mắt đen đầy ý cười, vô cùng thanh thản vui vẻ.
Anh dịu dàng nói lời tạm biệt với Nám Nám, liếc nhìn Cố Tiểu Mạch một chút rồi rời khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn lại một mình Cố Tiểu Mạch ở trong bệnh viện, cô chỉ muốn đụng đầu vào tường, bất bình trong lòng mãi không thể tan Nám Nám tủm tỉm cười giống như đang xem kịch, thì ra mẹ Nấm lại có thể bị chú lợi hại chỉnh đến vậy.
Bà Mộ mặc váy đen dài, tóc búi cao, khí chất quý bà nổi bật vô cùng. Lúc này, lại tìm người đến lấy tóc của Nám Nám tính làm xét nghiệm DNA.