Người nhân viên sợ hãi đến nỗi không thể nói rõ ràng.
Mộ Bắc Ngật nheo mắt lại, lúc Cố Tiểu Mạch liếc nhìn thấy hoa hồng đỏ, sau khi biết cảm giác là gì sau khi thức tỉnh, cô đi ra nhận lấy: “Cảm ơn”
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật rõ ràng thấy nặng nề, đôi mắt sâu không đáy giống như ẩn chứa cảm giác lạnh lo, khóe miệng hiện lên một chút châm chọc: “Nam Thần An tặng sao?”
Ø, người này là con giun đũa chui trong bụng cô sao? Sao lại biết nhỉ.
Cố Tiểu Mạch nghiêm mày, không mấy vui vẻ giải thích: “Năm năm ở Anh, mỗi năm lúc sinh nhật em, anh ấy đều sẽ tặng em một bó hoa, chẳng có nghĩa lí gì”
Nhưng sao trong giọng điệu đó lại có vẻ chua chát, giống như là đang ngấm ngầm ám chỉ người nào đó ngay cả sinh nhật cô cũng không nhớ sao?
Hoa hồng đỏ, người yêu, vẫn thật là châm biếm.
Hai tay Mộ Bắc Ngật siết chặt, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tức giận: “Hoa hồng đỏ, haizz, hương vị của bao nhiêu năm về trước.”
Cố Tiểu Mạch nhún vai, nhưng, thoáng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo đáng yêu đó của Mộ Bắc Ngật, trong lòng lại cảm thấy mấy phần buồn cười, thực sự là vui tai vui mắt.
Mộ Bắc Ngật chỉ cảm thấy bông hồng đỏ tươi đó vô cùng chướng mắt, anh nhíu mày bất mãn nói: “Văn phòng trước giờ không cho phép đưa những thứ này vào, Cố Tiểu Mạch, em có biết anh bị dị ứng với hoa hay không?”
Cố Tiểu Mạch bối rối, cô làm sao có thể biết được?
Đây rõ ràng là tìm cô gây chuyện mà, Cố Tiểu Mạch âm thầm nghẹn ngào: “Anh muốn thế nào?”
“Vứt nó đi”
Nhưng, cô đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, bước cũng không bước, ngồi cũng không ngồi, nhất thời rơi vào trong tính huống lúng túng.
Mộ Bắc Ngật bất thình lình nói: “Cố Tiểu Mạch, em qua đây”
“À…ð”” Cố Tiểu Mạch hiếm khi khôn ngoan bước tới.
Lúc cô vừa mới bước tới gần, một đôi tay lực lưỡng đột nhiên duỗi ra kéo cô tới, giây tiếp theo, Cố Tiếu Mạch liền ngồi trên chân phải của Mộ Bắc Ngật, cơ thể run lên, Cố Tiểu Mạch ngồi có chút cứng đờ.
Ở phòng làm việc sao?
Tai Cố Tiểu Mạch khẽ động, hai tay đặt trên eo càng nặng nề, chỉ thấy Mộ Bắc Ngật trầm giọng nói: “Sau này đừng làm những chuyện anh không thích, được không?”
Trong giọng nói trầm thấp dương như lại mang một lời cầu xin yếu ớt, Cố Tiểu Mạch nhất thời động lòng, gần như đã nói xong.
Cô lập tức “phanh xe”, khoan đã, cô lúc nào làm những chuyện anh không thích?
Mộ Bắc Ngật nhíu mày khô khốc: “Nam Thần An tặng hoa, em biết thể hiện điều gì không?”
Nhìn Cố Tiểu Mạch bối rối, Mộ Bắc Ngật không biết là nên vui mừng, hay là tức giận, mong muốn chiếm đoạt của người đàn ông đối với người phụ nữ, Mộ Bắc Ngật sẽ không thể không nhìn thấy.
Mà Nam Thần An, mười lần thì hết tám chín lần là cố ý.
Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật điềm tĩnh ánh lên vẻ mập mờ: “Cướp đoạt em”
Trong lòng Cố Tiểu Mạch hồi hộp một lúc, cô và Nam Thần An chung sống chỉ cách một lớp giấy cửa sổ, phàm là không phá vỡ, thì mãi mãi là bạn tốt của nhau.
Lúc này Mộ Bắc Ngật đang nổi máu ghen, nhưng Cố Tiểu Mạch lại chớp mắt một cách vô hồn, giọng điệu của Mộ Bắc Ngật trâm mặc, khó chịu phun ra một câu: “Nhưng, anh không cho phép.”