Hoàng Mai ở bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ: “Chấn Hải, sao ông lại tức giận như thế chứ? Chúng ta đã lâu không gặp Lương Dật An rồi, không thể tán gẫu một chút sao?”
Trong lòng Hoàng Mai không nhịn được nín thở, nhìn về phía Lương Dật An, đã nhiều năm như thế mà trông ông ta hoàn toàn không mất chút phong độ nào.
Còn bọn họ thì sau khi trải qua vô số sóng gió, hôm nay tương lai của tập đoàn Cố thị còn gặp đang nguy cơ.
Lương Dật An nhìn lướt qua đồ trang trí trong phòng khách nhà họ Cố, nhìn thấy hình ảnh trên tường, do khoảng cách hơi xa mà ông ta không nhìn rõ lắm, nhàn nhạt hỏi: “Nhà họ Cố bây giờ có hai cô con gái, một trong số đó chính là con gái của Hân Lan, đúng không?”
Ánh mắt Hoàng Mai lóe lên, lúc này lên tiếng nói: “Ông Lương, tôi biết ông nóng lòng muốn gặp con bé nhưng chúng tôi cũng có quyền không cho ông gặp. Bây giờ hai đứa nó đều không có ở nhà, hôm nay ông tới đây cũng xem như uổng công đến rồi. Hay người khác ông lại đến nhé, quản gia, tiễn khách”
Vì sợ Cố Chấn Hải sẽ nổi giận một lần nữa vì thế bà ta nhất định phải đuổi Lương Dật An đi nhanh một chút.
Lương Dật An hé mắt, chuyện này đúng thật là không thể gấp gáp được, nhưng ông ta phải tìm ra con gái của Hân Lan, phải nhìn thật kĩ một chút.
“Hôm nay tâm trạng của ông Cố không tốt, thế ngày khác tôi lại đến thăm: Đợi cho Lương Dật An rời khỏi đi thì Hoàng Mai tức giận nhéo tay Cố Chấn Hải, không so sánh thì sẽ không bị tổn thương.
Sắc mặt Cố Chấn Hải âm trầm, hỏi: “Lan Tâm đâu? Buổi họp mặt ngày hôm nay không có gọi con bé về, nó lại chạy đi đâu rồi?”
Gần đây, tính tình của Cố Lan Tâm cực kì tệ, lúc nãy cô ta đã trang điểm, ăn mặt thật xinh đẹp đi thử quần áo, mặc dù đã rơi xuống vực sâu, nhưng buổi tiệc lần này vẫn là trên sân nhà cô ta.
Nhưng Cố Lan Tâm lại không ngờ, lòng tự trọng của mình lại bị mọi người chà đạp đến thế, thậm chí còn có người liên hợp bỏ tên cô ta ra.
Điều này đối với Cố Lan Tâm mà nói là một sự đả kích nặng nề.
Sáng sớm, cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu cả.
Hôm nay, Cố Tiểu Mạch một chiếc áo cổ lọ, che kín những dấu vết mập mờ trên cổ cô, cô đưa Nám Nám đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, xung quanh cô luôn có vệ sĩ bảo vệ.
Lúc Nám Nám được đưa vào phòng truyền dịch thì không biết có phải sự phòng bị trong lòng cô quá lớn nhưng dường như cô loáng thoáng nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ đẳng xa.
Cố Tiểu Mạch chậm rãi nhíu mày nhìn một cái, chân mày co rút lại, nhanh chóng quay sang thấp giọng phân phó cho các vệ sĩ: “Đổi phòng bệnh cho Nám Nám, đừng gây ra động tĩnh gì.”
Tuy vệ sĩ không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn làm theo: “Vâng”
Cố Lan Tâm đi loanh quanh trong bệnh viện một lúc lâu, cô ta dường như không cảm thấy lạnh, chân để trần, mặc một bộ váy trắng, tóc tai bù xù, gây đến mức chỉ còn da bọc xương, trông còn dọa người hơn cả quỷ.
Ôi, rốt cuộc cô ta cũng tìm thấy cơ hội, cô ta lưu lạc đến đây, Nám Nám và Cố Tiểu Mạch nhất định phải chôn được một người.
Trong tay cô ta đang nắm chặt con dao, khi đã chắc chắn hành lang không có nhiều người thì sắc mặt Cố Lan Tâm u uất bước ra từ trong bóng tối, đi chân trần, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Mục đích của cô ta chính là xông vào phòng bệnh của Nám Nám, ôi, ôi, Cố Lan Tâm lẩm bẩm nói thầm.
Ánh mắt hỗn loạn, lý trí gần như bị cướp mấy, lúc cô ta sắp đi tới của thì cô ta nhanh chóng bước nhanh hơn, điên cuồng chạy về phía phòng bệnh của Nám Nám.
Cố Lan Tâm thở dốc, cô ta năm chặt cán dao trong tay, trong lòng nảy ra ý tưởng độc ác muốn đâm về phía phần nhô ra trên chăn.
Mũi dao trực tiếp cảm vào trong chăn, đâm sâu vào bên trọng, nhưng lại không có máu tươi văng ra như cô ta tưởng tượng.
Thần sắc Cố Lan Tâm chợt lóe lên, không dám tin nhanh tay vén chăn lên, bên trong đó chỉ có hai chiếc gối đang xếp chồng lên nhau.
Cơ bản không hề có bóng dáng của Nám Nám.
Cả người Cố Lan Tâm run rẩy, nắm chặt cán dao tới mức tay nổi gân xanh, gần như gào thét lên: “Nám Nám đâu?”
Giờ phút này, cửa phòng bệnh nhanh chóng mở ra.