Bây giờ, Có Tiểu Mạch vô cùng đồng tình với cách Mộ Bắc Ngật chửi cậu ta là phé vật không có đầu óc.
Chẳng trách ông Mộ hét lần này đến lằn khác nổi giận với Mộ Bắc Ngật nhưng lại chưa bao giờ kéo anh từ trên cao xuống, bởi vì Mộ Thiếu Lãnh chỉ là phé vật trong đầu không có thứ gì bình thường cả!
Có Tiểu Mạch cười lạnh, cô nhéch miệng!
Mộ Thiếu Lãnh thảm rồi, Có Tiểu Mạch nỏi giận thì cậu ta sẽ không dễ dàng chống đỡ nỗi!
Có Tiểu Mạch mặt lạnh lùng, bờ môi đỏ mắp máy: “Mộ Thiếu Lãnh, cậu cho rằng cậu là thứ tốt đẹp sao?”
“Cô nói gì?” Mộ Thiếu Lãnh tức giận.
Ánh mắt Có Tiểu Mạch trở nên lạnh giá, bởi vì Mộ Thiều Lãnh không ngừng mắng chửi Mộ Bắc Ngật, thế nên cô phẫn nộ.
Mộ Thiếu Lãnh chuẩn bị đón nhận nước miếng của người nào đó đi, “Cậu chủ Mộ là tai không tốt hay là mắt không tốt thế? Mộ Bắc Ngật tốt hơn cậu ở điểm nào? Cậu có xứng để so sánh với anh ta không? Cậu còn không có tư cách để so sánh với anh ta, nếu tôi là ông Mộ, cho dù tôi có không thích Mộ Bắc Ngật như thế nào cũng sẽ giao Mộ Thị cho anh ta, chỉ có anh ta mới có thể quản lý, lẽ nào đến bây giờ cậu chủ Mộ vẫn không hiểu cái đạo lý này sao? Anh ta có gì tốt? Anh ta tốt hơn cậu gấp trăm gấp nghìn lần, tại sao anh ta không ra tay với cậu, là bởi vì cậu không đáng để anh ta động ngón tay của mình, thật sự cho rằng mình là cậu chủ nhà họ Mộ thì có thể đắc ý sao?”
Hừ, Cố Tiểu Mạch xả một tràng, mắng chửi Mộ Thiếu Lãnh một trận, sắc mặt Mộ Thiếu Lãnh từ từ tím ngắt.
Sau đó Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói tức giận của Mộ Thiều Lãnh: “Có Tiểu Mạch, cô cho rằng cô là ai, dám nói tôi, cô có tin tôi…”
Mộ Thiếu Lãnh giơ tay lên, chuẩn bị tát cho Có Tiểu Mạch một cái.
Nhưng không ngờ tay cậu ta còn chưa rơi xuống đã bị người ở phía sau túm cổ áo kéo về đằng sau, Mộ Thiếu Lãnh không kịp đề phòng nên dễ dàng bị người ta lôi đi.
Cậu ta vô cùng tức giận, một người phụ nữ đê tiện mà dám trừng mắt nhìn cậu ta!
Bây giờ, cậu ta không những muốn ăn sách Có Tiểu Mạch, ném thử mùi vì tuyệt vời, cậu ta còn muốn cô quỳ gồi trước mặt cậu ta, xin lỗi cậu ta, làm dịu đi nỗi nhục vừa nấy.
Mộ Bắc Ngật vừa tắm xong, cơ thể tỏa ra hương thơm mát dịu, Có Tiểu Mạch không nhìn thấy rõ sắc mặt của Mộ Bắc Ngật nhưng có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người anh.
Anh chỉ mặc quần đen áo đen rộng rãi, trán vẫn còn đọng nước, rõ ràng là chưa sắy tóc xong đã chạy xuống đây.
Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, thốt lên từng chữ rắt rõ ràng: “Mộ Thiếu Lãnh, cậu muồn làm gì?”
“Mộ Bắc Ngật? Anh đến thật đúng lúc, người phụ nữ này ăn nói vô lễ, dám làm nhục nhà họ Mộ chúng ta, anh có thể nhẫn nhịn không, mau bắt cô ta lại!” Mộ Thiếu Lãnh mở to mắt, lúc nghe thấy giọng nói của Mộ Bắc Ngật, cậu ta có chút lo lắng căng thẳng, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, cậu ta đổ mọi tội lỗi cho Có Tiểu Mạch.
Đúng là cái đồ rẻ rách!
Đến Có Tiểu Mạch nghe xong cũng nhéch miệng cười khinh khỉnh, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, “Mộ Thiều Lãnh, không nghe hiểu lời của tôi? Tôi hỏi cậu vừa giơ tay lên làm gì?”
Có thể cảm nhận được hơi lạnh và nguy hiểm xung quanh, đôi mắt Mộ Thiếu Lãnh tối sằm.
Cậu ta mắp máy môi, Mộ Bắc Ngật không kiên nhẫn được nữa, anh bực bội: “Muốn đánh cô ấy, đúng không?”
Mộ Thiều Lãnh sai rồi, Mộ Bắc Ngật không nỡ làm gì đó với Cố Tiểu Mạch, anh hận không thẻ đem tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này cho cô.
Cậu ta cón dám động đền cô, dám làm tổn thương cô!
Mộ Bắc Ngật dừng lực bóp chặt cỗ tay của Mộ Bắc Ngật, Mộ Thiếu Lãnh kêu oai oái giống như tiếng lợn kêu lúc bị lên thớt, Mộ Thiếu Lãnh đau đến mức trán lắm tắm mồ hôi.
Cậu ta không ngừng gào thét: “Mộ Bắc Ngật, anh mau buông tay ra, buông tay ra!”
Mộ Thiếu Lãnh gào thét ầm ï còn Mộ Bắc Ngật lại vô cùng điềm tĩnh, đôi mắt tràn ngập sự nguy hiểm, lúc Mộ Thiếu Lãnh đau không còn sức mà giãy giụa nữa Mộ Bắc Ngật mới từ từ buông cậu ta ra.
Vừa được giải thoát, Mộ Thiếu Lãnh lập tức ôm cỗ tay đau nhức của mình.
Mộ Bắc Ngật mắt kiên nhẫn: “Còn không cút, tay cậu cũng không còn nữa đâu.”