“Lỡ mát hôn lễ thì không hay đâu.” Mộ Bắc Ngật chậm rãi lên tiếng, hai ngày không gặp cô, không được ở gân cô, anh rất nhớ nhung.
Anh nắm lấy tay cô, không quan tâm cô có đồng ý hay không, anh đi cùng cô đến xe.
Cho đến lúc ngồi lên xe Cố Tiểu Mạch mới phản ứng lại, cô nhích người sang chỗ cửa xe, “Tôi muốn xuống xe.”
Mộ Bắc Ngật tối sầm mặt, lập tức nắm chặt cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
“Đi cùng tôi.”
Anh nắm chặt tay cô, cô mặc chiếc váy dài màu sữa, trang điểm nhẹ nhàng, trông chững chạc tinh tế hơn bình thường, bị anh nắm chặt tay, Có Tiểu Mạch cứ có cảm giác mình là cô dâu.
Lúc nhận ra mình có ý nghĩ này, sắc mặt Có Tiểu Mạch rất khó coi, cô bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng che đi biểu cảm trên mặt của mình.
Cô điên mắt rồi, tại sao lại có cảm giác này chứ?
Dịch Bách rất nhanh đã quay lại, chiếc xe nhát thời chìm vào tĩnh lặng, từ từ đi đến hôn lễ.
Trước cửa khách sạn có một hàng xe sang trạng, chỉ cần nhìn bên ngoài đã biết hôn lễ này hoành tráng như thề nào.
Chiếc xe dừng lại, Có Tiểu Mạch hoàn hồn, cô động đậy cái tay của mình ra hiệu, anh có thể buông tôi ra được rồi.
Mộ Bắc Ngật cười thầm một tiếng khiến Có Tiểu Mạch có chút nghi ngờ, cô ngắng đầu nhìn anh, ánh mắt nóng rực của Mộ Bắc Ngật đang nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên tiền lại gần.
Có Tiểu Mạch nhanh chóng phản ứng lại, cô lùi về phía sau, hơi thở ám áp của Mộ Bắc Ngật lướt qua mặt Có Tiểu Mạch.
“Thật là muốn nắm tay em như thề này đi vào bên trong.”
Hừ, mặt Có Tiểu Mạch đỏ bừng, cô vội vàng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Mộ Bắc Ngật, không thèm ngoái đầu lại nhìn đã mở cửa, hoang mang bỏ chạy.
Mộ Bắc Ngật không buồn bực, anh nhìn bóng lưng của Có Tiểu Mạch, anh cười thầm trong lòng, càng ngày càng không chống đỡ được những lời thả thính của anh rồi.
Có Tiểu Mạch cầm theo thiệp mời đến cửa khách sạn, ông Mộ đang đứng đón khách với khuôn mặt vui vẻ, lúc nhìn thầy Có Tiểu Mạch, ánh mắt hiện rõ sự không vui.
Mộ Thiếu Lãnh nhìn cô giống như nhìn thấy một con vật đáng sợ.
Có Tiểu Mạch không hề sợ hãi, cô đưa thiệp mời cho họ, sau đó nhìn thây ông Mộ sằm mặt nói: “Bảo vệ đâu, mau mời cô ta rời khỏi đây.”
Có Tiểu Mạch đưa thiệp mời cho bảo vệ xem, “Đây là thiệp mời, nhìn là biết là của nhà họ Mộ, sao lại có thể đuổi khách đi vậy?”
Bảo vệ nhát thời không biết phải làm gì, hắn nhìn ông Mộ, Mộ phu nhân đi đến giải vây, bà ta giả vờ thân thiết kéo tay Cố Tiểu Mạch, “Cô Có đến rồi à, mau vào đây, đứng ở cửa làm gì thế?”
Đưa thiệp mời cho ai cũng như nhau, Có Tiểu Mạch không nói thêm điều gì nữa, cô lễ phép đưa thiệp mời cho Mộ phu nhân, sau đó bước vào bên trong.
Đôi mắt sâu thẳm của ông Mộ nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, âm thầm dặn dò bảo vệ, “Lát nữa cho người theo sát cô ta.”
Nếu Có Tiểu Mạch biết những người này đều có suy nghĩ riêng của mình, nói không chừng cô sẽ cười lạnh một cái, những người này đều coi cô là ma quỷ, tìm mọi cách để tránh xa cô, cô không biết từ lúc nào mình lại có năng lực lớn như thé, lớn đến mức có thể khiến hôn lễ của Mộ Thị trở nên hỗn loạn.
Có Tiểu Mạch vừa mới đi vào thì Mộ Bắc Ngật đến.
Ông Mộ lập tức nhận ra rất có khả năng là Mộ Bắc Ngật đi cùng Có Tiểu Mạch đền đây.
Lúc ông Mộ nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt tức giận thì Mộ Bắc Ngật lại không hề quan tâm, anh hững hờ nói: “Cháu đến muộn rồi.”
“Lát nữa ông sẽ tính sổ với cháu, Lan Tâm ở trong phòng nghỉ đợi cháu, cháu đến muộn hai phút nữa thì bữa tiệc đã bắt đầu rồi.”
Mộ Bắc Ngật nghe xong, anh nhéch miệng cười lạnh lẽo.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Ba phút sau, khách khứa đông đủ hét, cảnh tượng hoành tráng, lần trước lúc ông chủ bát động sản kết hôn cũng không xa hoa lộng lẫy như thế này, có cảm giác giống như một hôn lễ thé kỷ.