Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 400



Mà tên đàn ông trước mặt, ngoại trừ đau đớn về thể xác, chứ không hề có gì khác, hắn ta chỉ buông tay lùi lại một bước, cúi đầu u ám liếc nhìn “cái đó” của mình.



Sau đó lại giương ánh mắt u ám lên nhìn Có Tiểu Mạch, lạnh lùng u uất đến thầu xương mỉm cười: “Phụ nữ quả nhiên là đều thích dùng chiêu này, nhưng đối với tao thì đã không có tác dụng rồi, nó sớm đã không còn ích lợi gì nữa thì tao còn sợ cái gì?”



Có Tiểu Mạch nghe thấy hắn nói ra lời này một cách từ từ, sắc mặt cô trở lên kinh ngạc!



Tên đàn ông này, không được?



Hắn ta thêm phần u ám, mỉm cười đi về phía Có Tiểu Mạch, phút chốc, khuôn mặt đem theo nụ cười liền thu lại, lạnh lùng võ cảm nhìn Có Tiểu Mạch, tức giận nhắc tay cho cô một cái bạt tai!



Tiếng tát vang lên chói tai vô cùng, Có Tiểu Mạch cảm thấy một nửa mặt bên phải đã bị hắn tát, có chút không chuẩn mà đập vào cả phân đâu, trên mặt truyền đến một cảm giác đau rát, nhưng tên đàn ông trước mặt lại càng thêm nguy hiểm.



“Thú cưng của tao, bình thường đều là tát một cái thì được một viên kẹo, mày cứ ngoan đi, đừng chọc tức tao, tao sẽ không để cho mày chết đi một cách đau đớn như vậy, chúng ta hòa bình có được không?” Hắn nhìn ống kim tiêm trước mặt, nhẹ nhàng nói giọng dụ dỗ.



Lòng Có Tiểu Mạch sửng sốt, cô vừa mới được cởi trói, vết hằn đỏ trên cổ rất rõ ràng, nhưng cô lại không tự chủ được, hét một tiếng thật lớn hướng ra bên ngoài: “Mộ Bắc Ngật!”



Lúc này người duy nhát có thể cứu được cô chỉ có Mộ Bắc Ngật.



Nếu nói ra thì cũng thật buồn cười, ngày thường thì luôn muốn tránh khỏi anh càng xa càng tốt, trong tình cảm thì lại càng không công bằng, anh bộc lộ tâm tư của mình thì cô lại giả vờ nhưng không biết mà lạnh lùng đối diện.



Nhưng bây giờ, trong cổ họng chỉ có thể kêu lên cái tên này để có thể thoát khỏi được nguy hiểm.



Có Tiểu Mạch đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt của tên đàn ông ấy nhát thời lạnh lùng đến đáng sợ, chuyển động côt của mình rồi lạnh lùng nhìn cô: “Còn có cứu binh sao? Thú cưng, mày đúng thật là làm cho tao không hề thoải mái đâu đấy? tao không ngại cho những người trong chiếc xe này đều chết hết đâu!”



Sau khi hắn ta nói xong câu nói độc ác này, trên gương mặt liền nở ra một nụ cười đáng sợ, khi Có Tiểu Mạch kịp phản ứng, hắn ta đã hát tay áo đi về phía cửa xe chở hàng, hắn ta láy chiếc bật lửa từ trong túi ra, vừa nghĩ đến buổi yến tiệc lớn sau đó thì trong mắt anh ta liền xuất hiện nụ cười mãn nguyện dâng trào!



Người trong chiếc xe này đều là vật đã nằm trong lòng bàn tay của hắn và sẽ chết trong tay hắn.



Những ngọn lửa hung dữ đó sẽ nuốt chửng làn da mỏng manh của họ, nướng thịt của họ trở nên thơm phức, cuối cùng sẽ biền thành tro, trong mắt hắn ta đọng lại những cơn sóng, tùy ý châm lửa đốt bình xăng trong xe chở hàng.



Có Tiểu Mạch mở to mắt, khi cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị những ngọn lửa dần dần bùng cháy trong đôi mắt che lắp!



“Đừng mài”



Tên đàn ông đắc thắng nhìn thùng dâu rồi cười nói: “Đốt nhé, phá hủy mọi thứ, đây mới tuyệt vời!”



Hắn ta vừa dứt lời thì đã nhảy xuống xe để chạy thoát.



Mộ Bắc Ngật phải đối đầu với năm sáu tên thuộc hạ, mỗi tên đều cầm một cây gậy sắt, sắc mặt Mộ Bắc Ngật cực kỳ lạnh lùng, nhìn những tên thuộc hạ ngã nhào xuống đắt thì anh định chuẩn bị thu lại ánh mắt để đi tìm Có Tiểu Mạch.



“Rằm!!” một tiếng, xương bả vai của Mộ Bắc Ngật bị mũi dao đâm vào một cách dữ dội, rách nát bộ đồ vest, cứa đến tận xương, nhưng giọt máu tươi cũng chảy ra!



Ngay khi tên đàn ông đó nhảy ra khỏi xe chở hàng thì đã nhìn tháy một cảnh tượng anh ta đã nhìn tháy tình trạng hỗn loạn ở đây.



Hắn ta không kiềm chế được mà quay cổ lại yên lặng chậm rãi đi đến phía sau lưng Có Tiểu Mạch, nhân lúc anh không phòng bị mà tấn công.



Lưng của Mộ Bắc Ngật cứng lại, anh cảm nhận được cơn đau xuyên thấu từ trên vai, anh chậm rãi quay đầu lại, thì đã nhìn thấy người mặc chiếc áo dài màu trắng đang ở phía sau.



Cho dù hắn ta đeo một chiếc kính gọng đen, Mộ Bắc Ngật lại có thể nhìn ra được bệnh trạng và thô bạo trong mắt hắn ta!



Khóe miệng hắn ta nhéch lên: “Vẫn giống nhau cái thói…”



Từ “vô lễ” vẫn chưa kịp nói ra thì Mộ Bắc Ngật đã nắm chặt tay thành hình nắm đắm tạo thành những tiếng răng rắc, đám thẳng vào mặt của người đàn ông đó!



Tên đàn ông thốt lên một tiếng đau đớn, mũi và miệng của hắn ta đau đớn dữ dội, sau đó thì anh ta lảo đảo thân người, kiệt sức ngả về phía sau.



Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó thì bị ngọn lửa từ trong xe chở hàng tỏa ta làm cho kinh hãi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv