Trung sĩ trực ban nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bế một đứa bé tiến vào thì có chút kinh ngạc, tiếp đó thì nhớ đến vụ án đang xử lý gần đây thì đã nói: “Giám đốc Mộ đến xem xét Vương Dật sao?”
Mộ Bắc Ngật gật đầu, hỏi lại một câu: “Đến lúc này vẫn không chịu khai à?”
“Hắn quá cứng đầu, có lẽ người đứng phía sau thế lực cũng không nhỏ.”
Lời của trung sĩ trực ban vừa dứt thì sắc mặt của Mộ Bắc Ngật đã trở nên trùng xuống không thể nhận ra, Nám Nám quan sát sắc mặt đột ngột thay đổi của Mộ Bắc Ngật thì lại càng mãn nguyện hơn.
Vương Dật bị đưa vào trong phòng thẩm vấn, Mộ Bắc Ngật bế Nám Nám đi vào bên trong, ở giữa phòng có một cửa kính trong suốt, hai chân Vương Dật đều bị đánh gãy, lúc này hắn ta ngồi trên chiếc xe lăn, thêm việc hắn đã bị nhốt ở đây hai ngày nên có chút thảm hại, có cảm giác như hắn ta đã già thêm 10 tuổi vậy.
Nám Nám vừa nhìn thất Vương Dật thì không khỏi nghiến răng kèn kẹt, hừ, đây là chú xấu xa đã ức hiếp mẹ của cô bé!
Sau đó, Nám Nám vừa mở lời thì đã nói một cách tức giận: “Ông chú lợi hại, đây chính là chú xấu xa đã ức hiếp mẹ cháu đúng không, cháu nhớ là chú ta 24 tuổi, sao giờ lại giống như một ông chú già ngồi đó vậy.”
Lòng Vương Dật buồn rầu, việc sa vào lưới đã khiến hắn không can tâm, lúc này nghe Nám Nám nói như vậy thì liền đưa mắt lên nhìn chằm chằm Nám Nám một cách lạnh lùng.
Nám Nám cố ý khép người vào lòng của Mộ Bắc Ngật để tìm cảm giác an toàn, “Ông chú già này lườm Nám Nám, sợ quá đi, trường học nói rằng nếu gặp người xấu thì phải đưa hắn đến đồn cảnh sát! Ồ, Nám Nám suýt nữa thì quên mất, bây giờ ông chú già này đã ở trong đồn cảnh sát rồi.”
Một đứa bé gái nhỏ tuổi lại làm cho Vương Dật lúc đầu còn có một chút đồng cảm nhưng hiện tại xem ra thì quá tệ rồi!
Vương Dật dứt khoát kéo căng gương mặt, nhìn chằm chằm vào Nám Nám giễu cợt cười: “Hì, lúc đầu không giết chết mày, nhóc con, lẽ ra mày phải cảm ơn tao mới phải.”
Câu nói này vừa dứt, đôi mắt của Mộ Bắc Ngật đã ngay lập tức đanh lại đầy sự nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như dao phóng vể phía Vương Dật, “Mày biết hậu quả khi nói như vậy sẽ thế nào không?”
Nám Nám lúc đó mặc dù bị bệnh nhưng cũng không phải là không có ý thức, bị ngâm trong nước đá lạnh và phải chịu đựng sự đau đớn vì bị tát thì cô bé vẫn còn nhớ rất kỹ, đôi mắt Nám Nám đỏ ửng, cầu cứu Mộ Bắc Ngật: “Ông chú lợi hại, pháp luật có nói rằng nếu bạo hành trẻ em hay bắt nạt người chưa thành niên đều sẽ phải ngồi tù đến mấy năm có đúng không? Ông chú già này làm nhiều việc xấu như vậy có phải là nên chung thân không?”
Những ngón tay đặt trên bàn của Mộ Bắc Ngật siết chặt lại từng chút một, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, “Vương Dật, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu không thì mày không gánh nổi hết hậu quả đâu.”
“Chân của tôi đã bị cắt bỏ thì còn sợ cái gì nữa chứ, chỉ cần là đừng đợi tôi ra ngoài, nếu không thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua con tiện tỳ này, con nhóc, mày vẫn chưa biết đâu nhỉ, tao là ba ruột của mày đấy.” Vương Dật nhếch khóe môi cười bỉ ổi, tràn đầy cảm giác trả thù!
Nám Nám giật mình, đồng tử thì co rút lại, trong đôi mắt của Mộ Bắc Ngật tỏa ra sát khí đã ẩn giấu càng ngày càng nguy hiểm hơn, “Mày không giấu nổi người đã tiếp tay cho mày đâu, bất luận là Cố Lan Tâm hay người nào khác, đều không thể thoát được.”
Quả nhiên, khi nhắc đến Cố Lan Tâm, sắc mặt của Vương Dật liền có chút thay đổi.
Hắn ta tránh ánh mắt dò xét của Mộ Bắc Ngật, luôn cảm thấy linh hồn của bản thân đã bị anh cho phanh phiu rồi vậy, không thể lé tránh!
Chỉ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật chậm rãi ôm Nám Nám đứng dậy, buông một lời cảnh cáo cuối cùng: “Ở trong này rồi mà vẫn còn nói không suy nghĩ như vậy sao? Có phải là muốn nhận thêm nhiều trừng phạt hơn không.”
Nói xong anh liếc mắt nhìn trung sĩ đang làm nhiệm vụ của mình.
Sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát thì tâm trạng của Nám Nám trở nên cô đơn vô cùng, lơ đãng ngồi trong vòng tay của ông chú lợi hại, dường như là đã bị câu nói của Vương Dật làm cho sốc vô cùng.
“Hắn ta không phải là ba ruột của Nám Nám đâu, đừng tin.” Mộ Bắc Ngật điềm đạm nói, sự quan tâm đến những chi tiết nhỏ như vậy làm cho Nám Nám ngay lập tức giống như bầu trời sau cơn mưa.
Ánh mắt lập lánh của cô bé nhìn Mộ Bắc Ngật: “Thật vậy sao, ông chú lợi hại, vậy chú có thể làm ba của cháu không.”
Hai tay của Nám Nám ông chặt lấy cổ của Mộ Bắc Ngật, đêm càng vào khuya cô bé đương nhiên cũng ngủ lại nhà Mộ Bắc Ngật một đêm.
Buổi sáng thức dậy, ánh mặt trời lên cao chiếu sáng vào trong căn phòng.
Cố Tiểu Mạch mở mắt, còn nằm đó thoải mắt nhìn lên trần nhà, mùi thuốc khử trùng trong không khí làm cho Cố Tiểu Mạch tỉnh tảo trở lại rằng mình đang ở nơi nào.
Cố bất giác tìm kiếm Nám Nám, nhưng trong phòng thì lại không hề có hình bóng của Nám Nám, “Nám Nám, Nám Nám?”
Cố Tiểu Mạch gọi nhiều lần liên tiếp nhưng không có hồi âm, quá khứ của cô đã rất tăm tối vậy nên thời gian này làm cho Cố Tiểu Mạch cảm thấu sợ hãi và hoảng loạn vô cùng.
Nám Nám của cô đã đi đâu rồi? Có phải lại bị người xấu bắt đi rồi!