Ông ta không ngờ được rằng, Cố Tiểu Mạch sẽ không màng sống chết mà nhảy khỏi xe, trong khoảnh khắc nào đó, trái tim ông ta muốn ngừng đập, sau đó trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành.
Biết tin Mộ Bắc Ngật sốt cao ngất xỉu, Cố Lan Tâm lập tức rời khỏi nhà họ Cố đến bệnh viện, lúc cô ta đến bệnh viện thì biết tin Cố Tiểu Mạch bị thương, cô ta cảm thấy vui mừng, sau đó lại rất cảnh giác, Cố Chấn Hải làm như vậy có thể thấy rõ ông ta và Cố Tiểu Mạch không hề có tỉnh cảm cha con nữa, cô ta có thể giữ vững vị trí của mình.
Nhưng phía Mộ Bắc Ngật…
Cố Lan Tâm không chắc chắc, lúc cô ta đến bệnh viện, ánh mắt nhìn Cố Lan Tâm của Dịch Bách có chút phức tạp, Cố Lan Tâm nhận ra điều đó.
Cô ta giả vờ không hiểu đi về phía trước, hỏi: “Dịch Bách, đã xảy ra chuyện gì?”
Dịch Bách ho khan một tiếng, nhớ đến những lời bọn lưu manh nói, cậu ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, “Ờ… không có chuyện gì”
“Dịch Bách, tôi là vợ sắp cưới của Bắc Ngật, xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ tôi có thể gánh vác thay cho anh ấy, anh ấy bị sốt cao, tại sao lại không thông báo cho tôi? Dịch Bách, lẽ nào đến anh cũng không coi tôi ra gì sao?” Cố Lan Tâm nói.
“Không, cô Cố, cô nghĩ nhiều rồi, đến bây giờ Sếp vẫn chưa tỉnh lại, tôi chỉ là lo lắng mà thôi”
“Vậy vết thương trên mặt Bắc Ngật là như thế nào?” Cố Lan Tâm giả vờ không biết gì hỏi, cô ta thu lại ánh mắt thăm dò và tra hỏi, tim đập nhanh hơn bình thường.
Dịch Bách biết ý, “Sếp không cẩn thận bị đập vào, chỉ là vết thương nhỏ, cô Cố không cần quá lo lắng”
“Ừ, anh đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ chăm sóc Bắc Ngật”
Cố Lan Tâm đi đến trước giường của Mộ Bắc Ngật, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh, cô ta có suy nghĩ gì đó.
Bắc Ngật, em nhất định sẽ không hủy hôn ước, Cố Tiểu Mạch dám nhảy khỏi xe, nếu cô ta chết thì tốt.
Khuôn mặt hiện lên sự yếu đuối nhưng suy nghĩ trong lòng lại cực kỳ độc ác.
Mộ Bắc Ngật ngủ suốt một đêm, sau khi cơ thể không còn mệt mỏi nữa, lý trí cùng dần khôi phục, anh cảm nhận được có một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng đặt lên trán mình.
Là Cố Tiểu Mạch sao?
“Bắc Ngật, anh bị sốt, em đến chăm sóc anh, có phải tối qua anh không nghỉ ngơi đủ không? Anh đừng ngồi dậy, anh cứ nằm nghỉ đi”
Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật chống hai tay xuống giường muốn ngồi dậy, cô ta vội vàng kêu anh nằm xuống, đôi mắt chất chứa đầy cảm xúc.
Mộ Bắc Ngật mặt lạnh như băng tuyết, không nhận ra anh có tâm trạng gì, cơ hội hiếm có mà chỉ Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật ở cạnh nhau, cô ta có chút đáng thương lên tiếng, “Bắc Ngật, chúng ta quay lại như trước được không? Sắp đến ngày cưới của chúng ta rồi, năm năm trước, em đã trao em cho anh, ngoài anh ra, em sẽ không chấp nhận ai cả, Bắc Ngật, anh có thể đừng…”
“Lan Tâm!”
Cố Lan Tâm nói mãi nói mãi, nước mắt muốn tuôn rơi, cô ta vẫn chưa nói xong đã bị Mộ Bắc Ngật ngắt lời.
Cố Lan Tâm không ngẩng đầu nhìn anh mà cúi đầu xuống, sụt sịt sụt sịt.
Mộ Bắc Ngật bất lực nhắm mắt lại, “Chuyện hủy hôn ước anh sẽ nói với mọi người, em muốn bù đắp như thế nào anh sẽ nghe theo em, em tốt nhất hãy chuẩn bị sẵn tình thân”
“Bắc Ngật anh…”
Cố Lan Tâm cực kỳ đau lòng, cả người sững sờ, anh đã quyết định hủy hôn ước với cô ta.
Một lúc sau, Cố Lan Tâm lên tiếng với giọng nói run rẩy, “Là vì Cố Tiểu Mạch sao?”
Vốn cho rằng Mộ Bắc Ngật sẽ không trả lời câu hỏi nhạt nhẽo vô vị này, nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật lại gật đầu thừa nhận, “Đúng”
Cố Lan Tâm nắm chặt ga trải giường, ngón tay trắng bệch.
Bây giờ anh chỉ là đang giữ chút mặt mũi cho cô ta nên mới nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy, đợi đến lúc anh mất hết kiên nhãn thì sẽ không muốn trả lời cô ta nữa.