Lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Nám Nám, sắc mặt bất giác trở nên dịu dàng.
Nam Thần An đặt Nám Nám xuống, anh ta nhìn thấy Nám Nám giang hai tay ra, chạy lon ton đến chỗ Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật rất phối hợp, anh ngồi xuống, ôm Nám Nám vào lòng, một tay bế con bé lên.
Nám Nám sung sướng ôm cổ Mộ Bắc Ngật, trông hai người rất tự nhiên, Nam Thần An đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh đi, có chút kỳ quái.
Mộ Bắc Ngật ôm Nám Nám ngồi xuống ghế sofa, chỉ một mình Nám Nám vô hình trung đã khiến Mộ Bắc Ngật và Nam Thần An nảy sinh khoảng cách, ánh mắt nhìn Nam Thần An của Mộ Bắc Ngật như thể đang tuyến bố chiến thắng.
“Tổng giá có chuyện gì?”
“Cũng không có gì, Nám Nám muốn gặp Mami nên tôi đưa con bé đến đây, không làm ảnh hưởng đến công việc của Tổng giám đốc Mộ chứ?”
Giám đốc Nam bỗng nhiên đến Mộ Thị, không biết là Mộ Bắc Ngật thu lại ánh mắt, với những lời mỉa mai chế giễu của Nam Thần An, anh chẳng thèm quan tâm.
Cố Tiểu Mạch ngủ không lâu, mới được một tiếng thì tỉnh dậy, lúc cô tỉnh dậy, hai mắt lim dim, không biết mình đang ở đâu.
Cố Tiểu Mạch định đắp chăn ngủ tiếp, bỗng nhiên ngửi thấy mùi của người nào đó trên chăn, đó chính là mùi trên người Mộ Bắc Ngật, rất thơm!
Cô lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Á? Sao cô lại ngủ trong phòng của Mộ Bắc Ngật?
Cố Tiểu Mạch lập tức rời khỏi giường của Mộ Bắc Ngật, cô vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, đi giày cao gót chạy ra bên ngoài.
Lúc cô mở cửa phòng nghỉ ra, hét lên một tiếng, “Mộ Bắc Ngật!”
Đúng vào lúc này, Nam Thần An đang kìm nén sự tức giận bỗng nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Mạch, Nám Nám nghiêng đầu nhìn qua, so với bọn họ thì Mộ Bắc Ngật tự nhiên hơn, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đầu tóc bù xù, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.
Cố Tiểu Mạch vừa mới ngủ dậy, cơ thể vẫn còn chưa tỉnh, còn đứng dậy một cách bất ngờ, máu chưa kịp lên não khiến Cố Tiểu Mạch lảo đảo bước đi không vững.