Có lẽ vì kiếp trước nó làm nhiều chuyện ác bá nên giờ trời mới phạt nónhư zây nè. Lúc ở canteen là đã muốn độn thổ rồi mà bây giờ... Còn gặptình cảnh này chịu sao nổi ( T^T) ông trời không cho nó đường lui mà.Chỉ hận không thể một cước quyền Thuần Nhi dạy mà đá cho hắn bay về nhà>_
_" Đúng. Nói rất đúng. Thôithì mày hi sinh dẫn anh tao ra sau trường ngồi tâm sự đi, dù gì tao vớimày cụng học rồi" Thuần Nhi dùng tay vuốt cằm gật gật đầu thuận ý nói.Nó đực mặt ra ngó rồi hỏi:
_" Zây là tao có trách nhiệm dẫn Trọng Quân ra sau trường cho lớp học"
_"...." Hai nhỏ gật gật đầu
_" Zây phải đi một mình vớiTrọng Quân mà không có hai đứa bây đi theo" Méo mặt hỏi ra lẽ
_"...." Tiếp tục gật đẩu
_" Sao hai bây ác quá zây?Hay là Thuần Nhi mày đi với tao đi. Ha" Giương mắt cún ra cầu xin
_"...." Lắc đầu nhăn mặt. Nhã Nhã trợn mắt lên nhìn nó gằng giọng nói:_" Nếu- Nhi- nó- đi. Ai- sẽbầu- bạn- với- tao. Có- ngon- mày- thử dắt- nó- đi- xem. H-ả- ả- ả...".Thế là nó đành ngậm ngùi nuốt đắng nuốt cay mếu máo gật đầu vì nó biếtmột khi Nhã Nhã nổi khùng thì rất là ĐÁNG SỢ T^T. Hai nhỏ thấy nó gậtđầu thì thay đổi thái độ cười tỏa nắng bẹo má nó xong quay lên. Nó xítsát lại hắn nắm cánh tay hắn nói ngượng ngùng:
_" Anh à! Hay... Hay mình... ra ngoài chomọi người học đi. Được không?" Nói trọn vẹn câu mà nó muốn tắt thở. Hắnkhông nói lời nào chỉ cười rối đứng dạy đan tay hắn vào tay nó bước rangoài. Đám nữ sinh và giáo viên cùng nhau ăn GATO mà muốn khóc, nam sinh vừa tức vừa mừng. Tức vì nó đi ra ngoài cùng hắn, mừng vì hắn cũng bước ra khỏi lớp khỏi phải bị đám nữ sinh soi mói. Thuần Nhi, Nhã Nhã vừathấy nó đi là ngồi cười như điên........... =]]] ( TG: Bạn bè tốt làphải thế. Phải giúp bạn mình phát triển thêm cho tình cảm mặn nồng=]]]).....................
Hắn tuy đầu tư cho trường nhưng cũng chả biết chỗ nào ra chỗ nàonên đành để nó dắt đi. Nó nghe lời hai đứa " Bạn Tốt" nên đưa hắn ra sau trường ngồi, mà công nhận là sau trường thoáng thật còn trồng cả hoa và cây bóng mát nữa. Nhìn mà thích thật, nó kéo tay hắn ngồi xuống chỗ cóbóng râm
_"Sao hôm nay em suy nghĩ chu đáo cho lớp quá zây?" Hắn dựa lưng vào gốccây nhắm mắt nói
_" Chứ anh muốn em phải làm sao đây chứ? Cũng tại Thuần Nhi với NhãNhã bắt em dắt anh ra đây cho lớp học đó. Mà cũng tãi anh đẹp trai quálàm gì để bọn họ không chịu dạy, không chịu học luôn" Nhíu mày càu nhàu
_" Zây mà anh cứ tưởng emviện lý do để được ở một mình với anh chứ. Hahahahhahaha" Bật dậy ômbụng cười sặc sụa. Nó phụng phịu má nói:_" Coi như em làm chuyện tốttích đức cho kiếp sau đi. Muahahhahahah (=^.^=). Hắn áp sát khuôn mặtlại gần nghiêm túc nói:
_" Bộ em chưa được hạnh phúc hay sao mà làm chuyện tốt tích đức cho kiếp sau" Càng nói thì hắn càng chồm vế phía nó
_" À. Không phải đã hạnh phúc rồihaha... ha... haha" Ngây ngốc cười méo xệch nhìn hắn. Hắn giả nai làmhành động liếm môi, càng chồm về phía nó hơn. Nó đỏ mặt đánh liều chồmngười hôn hắn một phát cho cái tội dám chọc nó. Hắn ngượng ngùng rồi ômnó cười, nói chuyện quài cũng đói, cũng khát nên bắt hắn đi mua. Hắn chả biết nó muốn ăn gì nên bánh mỗi loại một bịch sẵn tiện mua luôn chohắn, nước thì mỗi loại 2 chai tóm lại cả thùng lớn chứ chả ít ỏi gì. Hắn đặt xuống nói:
_" Mua cho đồ heo như em. Đưa cho anh chai nước suối với bịch khoai tây đi" Hắn chỉ vào túi khoai tây chiên to
_" Nè nước suối. Khoai tây chiên của anh. Màanh rất giống một người, thích ăn khoai tây chiên" Nó đưa hắn rồi chốngcằm suy nghĩ
_" Giống ai?" Bỏ một miếng vào miệng hỏi. Từ nhỏ hắn đã rất thích khoaitây, có lẽ vì vị mùi mẫn và mềm mại mà hắn thích. Phải chăng nó đã nhớlại chút ít?
_" Em không nhớ nữa. Chỉ là có hơi ấn tượng. Em nghĩ chắc là Thuần Nhi quá hahhaha. Ngon quá" Vừa ăn vừa nói. Hắn hơi hụt hẫng vì Thuần Nhi bị dịứng với khoai tây chứ không có thích khoai tây. Sau 15 phút, nó chénsạch đống bánh dọn dẹp xong nó dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt đánh mộtgiấc. Hôm qua cũng chỗ lạ mà nó không ngủ được bao nhiêu. Hắn thấy nóngủ zây sợ nó sẽ đau người nên hắn bế nó ngồi lên đùi rồi cho đầu nó tựa vào khuôn ngực rắn chắc của hắn. Đằng xa kia có một người con trai lạnhìn nó bằng cặp mắt buồn bã như mất mát một thứ gì đó