*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Senpai lướt nhanh vào trong công viên.
Đúng như tôi nghĩ, chị ấy đi thẳng tới chỗ mà Arcueid đang đợi.
"Đợi em đã. Tại sao chị lại phải giận dữ thế Senpai?"
"---Chị chẳng giận ai cả. Em nên lo cho mình đi. Nếu em đi cùng chị, chẳng phải sẽ gây ra hiểu lầm cho cô ta sao?"
"Hiểu lầm---hiểu lầm gì cơ ạ?"
"Chẳng phải em thích cô ta sao? Vậy thì, chị nghĩ em không nên đi cùng chị, một kẻ bị cô ta coi là kẻ thù."
"Không...em không thích cô ấy mà..."
Tôi không dám khẳng định.
Tôi không biết mình thực sự nghĩ sao, nhưng quả thật tôi đã bị cô ấy cuốn hút rồi.
"Ngay cả lừa dối chính mình mà em cũng không làm được sao? Xem ra em quá thật thà rồi."
Trong thoáng chốc, gương mặt vô cảm đó bật ra một nét cảm khái.
"Nhưng, chúng ta nên tách ra ở đây thì tốt hơn. Chúng ta không còn là bạn nữa, và nếu Arcueid trông thấy----"
"Thì sẽ ra sao nhỉ, Ciel?"
"---!"
Cả hai chúng tôi đều quay lại nơi phát ra giọng nói đó. Và đó là----Arcueid, cô ấy trông rất hằn học.
"Hay gớm nhỉ. Ta ra đến đây chỉ vì nghe thấy giọng Shiki thôi, ấy thế mà lại lòi ra cả ngươi nữa.
Chẳng phải chúng ta đã trao đổi tin tức xong xuôi từ hôm qua sao? Vậy ngươi chẳng còn lí do gì để gặp ta nữa."
"Đúng, ta chẳng còn gì để nói với ngươi hết. Ta chỉ nói chuyện với cậu ấy thôi."
"Ô thế à? Ngươi định cướp anh ấy đi sao?"
"...Cũng không phải ý tồi đâu. Lần trước ngươi đánh trúng ta một cú, ta vẫn chưa kịp trả nợ đó."
Không khí thật căng thẳng.
Tôi không thể tiếp tục xem cảnh này được.
...Nhìn lại thì, vị trí của chúng tôi theo thứ tự gồm Senpai, tôi và Arcueid.
Nếu mà họ đánh nhau, tôi sẽ bị kẹt ở giữa mất.
"Này hai người, tại sao lại phải hằn học như thế? Dù sao thì cả hai cũng có chung mục tiêu mà, nên cứ ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh..."
"Im đi Shiki!"
"Không phải việc của em đâu Tohno!"
"----"
...Tôi thua rồi.
Tôi cố dàn hòa bọn họ nhưng xem ra chẳng có ích gì.
"---Thôi được. Có vẻ như Shiki quan tâm đến ngươi, nên ta sẽ tha cho ngươi lần này.
Biến đi cho khuất mắt ta."
"....Lạ ghê nhỉ. Lời nói của cậu ấy quan trọng với ngươi đến thế sao?
Ta không nghĩ Arcueid Brunestud lại biết nghĩ đến gì khác việc tiêu diệt vampire cơ."
"----"
"Đối với ngươi, điều khiển con người là việc quá dễ dàng.
Sẽ tiện cho ngươi hơn nếu ngươi biến cậu ta thành nô lệ của riêng mình. Nhưng này Arcueid, tại sao ngươi vẫn chưa làm thế?"
"---Đừng nói bằng cái giọng đó. Shiki là bạn ta.
Cho dù ta không làm như thế, anh ấy vẫn sẽ giúp ta nếu cần."
Arcueid ngó đi chỗ khác.
Sát khí dường như đã biến mất rồi.
"---Arcueid. Đừng nói với ta, ngươi...Ngươi---thực sự muốn hút máu cậu ấy?"
Keng.
Tiếng kim loại va chạm vang lên trong tay áo Senpai.
"...Ra vậy. Ta không ngờ ngươi lại có hứng thú với một con người đấy, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Một khi ngươi đã thèm máu người, thì ta chỉ còn một lựa chọn."
Keng. Tiếng kim loại bật ra khỏi tay áo Senpai.
Vô số thanh kiếm, như móng tay dài, lóe sáng.
"...Này, Senpai...!?"
"Tohno-kun, hãy tránh ra đi.
Bây giờ chị đã rõ cô ta đúng là một vampire rồi. Cho dù là một Chân Tổ có hợp tác với Nhà Thờ đi nữa, một khi cô ta đã thèm uống máu, thì sẽ là kẻ địch của bọn chị.
Trước khi có thêm nạn nhân nào khác, chị sẽ dứt điểm mọi thứ tại đây."
"---Khi người khác không thèm đáp lại ngươi, thì ngươi liền trở mặt ngay được nhỉ, Ciel.
Tốt thôi, nếu ngươi đã muốn chết đến thế, thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Không phải lúc nào ta cũng được giết một người tới hai lần."
Đôi mắt cô ấy bắn ra sát khí.
Còn Senpai cũng đã ở trong tư thế sẵn sàng, kiếm đã rút ra.
Đông cứng.
Không khí quanh họ giống như bị đặc quánh lại, tôi không hít thở nổi.
---Không hay chút nào.
Cứ đà này thì họ giết nhau mất.
"...Xin hai người bình tĩnh lại. Tôi bảo bình tĩnh cơ mà...!"
Mặc kệ bọn họ, tôi gào toáng lên.
"---"
"---"
Trong thoáng chốc, hai người họ đứng yên.
Và ngay sau đó, tiếng gót giày nhảy lên khỏi mặt đất.
---Bọn họ lao vào nhau ngay sau tiếng thét của tôi.
Bóng áo trắng và đen đâm thẳng vào nhau như hai cực nam châm trái dấu.
Trận chiến giữa họ đã vượt khả năng quan sát của tôi.
Không thể nhìn theo kịp vận tốc di chuyển của Arcueid nữa.
Tất cả những gì tôi nhìn được là bóng trắng thấp thoáng trong đêm.
Nhưng còn ngạc nhiên hơn khi thấy Senpai không hề muốn tránh né.
Senpai không có tốc độ của Arcueid.
Nhưng chị ấy đỡ từng đòn một cách tuyệt đối chuẩn xác.
Trong mắt người xem, thì kĩ thuật của họ là ngang nhau.
Nhưng, đúng như Senpai đã kể, sức mạnh của Arcueid dường như không thấy đáy.
Dù Senpai có khéo léo đến đâu, sức mạnh của chị ấy cũng có giới hạn.
Nhưng ngược lại, Arcueid càng đánh càng hăng.
Ban đầu, Senpai còn áp đảo được cô ấy, nhưng Arcueid nhanh chóng lấy lại thế chủ động và giờ đang vượt hẳn lên trên---
Trận chiến kết thúc nhanh chóng.
Senpai bị đánh văng lên không trung và rơi lăn lông lốc xuống đất, như một bao rác.
"Khụ---"
Senpai cố nhịn đau và đứng dậy.
Nhưng cũng chỉ là vô ích.
Giống như bị trúng một phát đại bác vô hình, Senpai lại bị nhấc bổng lên một lần nữa, và rơi bịch xuống.
Chị ấy nằm đó, không còn cử động nữa.
Máu chảy tràn trên nền gạch.
"Sen---pai?"
Không có tiếng trả lời.
Chị ấy bất tỉnh rồi.
Arcueid lao đến chỗ chị ấy---không hề tỏ ra nhân từ, đôi mắt chỉ chăm chằm nhìn vào cổ Senpai.
"----A."
Tôi không nói nổi nên lời.
Chắc chắn Arcueid sắp giết chị ấy.
Và Senpai không thể tự bảo vệ chính mình.
"----"
Không thể.
Không thể cho phép điều đó.
"---Dừng tay, đồ ngu ngốc này...!"
Tôi cuống cuồng chạy đến chỗ Senpai. Arcueid cũng dừng bước.
"Shiki!?"
Sát khí của Arcueid biến mất ngay tức thì, và cô ấy trở lại với vẻ mặt bình thường.
Cô ấy dường như sững sờ vì tôi đứng ra bảo vệ Senpai.
"Tại sao? Tại sao anh lại muốn cứu cô ta....!?"
"....Tôi đã nói rồi còn gì? Senpai là người bạn tốt của tôi. Cho dù là cô---tôi cũng sẽ không cho phép cô ra tay."
Tôi nắm chặt con dao trong túi áo, và gào lên với Arcueid.
"...Shiki, anh---"
Đôi mắt cô ấy lại tỏa ra đầy căm hận.
"Tránh ra và tôi sẽ tha cho anh lần này.
Ngay bây giờ. Tránh ra và đừng có giơ dao trước mặt tôi."
Đôi mắt đỏ rực đó bập bùng như hai ngọn nến.
Sát khí của cô ấy giờ đăng nhằm thẳng vào tôi thay vì Senpai.
Tôi nuốt nước bọt.
Lí trí bảo tôi rằng nếu không lùi lại thì tàn đời là cái chắc.
Nhưng, dù như thế---
"...Tôi không làm được. Tôi sẽ không lùi bước trước khi cô đảm bảo rằng cô sẽ không làm hại Senpai."
"---Tránh ra ngay, Shiki!"
"Không, cô mới phải lùi lại, Arcueid...! Chẳng phải chính cô đã nói mình không giết người sao?
Hay là cô chỉ nói dối thôi...!?"
"---Không, tôi không ra tay với con người.
Nhưng tôi tôn trọng những kẻ vượt lên trên sức mạnh của người bình thường. Nên tôi không ngại giết những kẻ ngang hàng đâu.
Giống như anh, và con ả nằm kia kìa."
Một bước.
Arcueid lại gần.
"Tôi rõ rồi---anh lại muốn dùng con dao đó với tôi hả."
Một bước nữa.
Cô ấy lại gần hơn.
"Lần đầu tiên thì tôi còn tha cho anh. Nhưng lần thứ hai thì đừng hòng. ...Con dao của anh không làm tôi bị thương được đâu.
Cho dù có Thấu Tử Ma Nhãn, anh cũng không thấy được đường chết của tôi đâu."
Ngay trước mắt tôi,
đôi mắt vàng nhìn thẳng vào trong não.
"----A."
Tim tôi ngừng đập.
Xương sống run lên.
Nỗi sợ hãi tột cùng giống như bị săn, vượt xa cảm giác lúc tôi chiến đấu với Nrnvqsr.
....Tôi, không thể, nhúc nhích.
Đây là----cảm giác, khi chiến đấu với, Arcueid?---
"Shiki, tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Khi tôi còn biết cân nhắc, thì hãy lùi lại đi.
Tôi không muốn phải giết chết người đầu tiên tôi thích, chỉ vì con ả đó."
-----Cơn lạnh lẽo bò lên đến cổ tôi.
Arcueid đang đứng vừa đủ tầm để ra đòn.
Nếu cô ấy ra tay, cổ tôi sẽ bị xé toạc ra trước khi tôi kịp rút dao.
Cho dù thế---tôi vẫn không chấp nhận.
"...Tôi không hiểu được cô nữa rồi Arcueid. Tại sao cô lại cư xử tồi tệ như thế với riêng Senpai?
Cho dù bình thường cô cũng có cư xử hơi kì quặc đi nữa, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô nói chuyện giết chóc dễ dàng như thế này....!"
"Shiki----"
Sát khí của Arcueid mất dần đi.
Cô ấy lùi xa khỏi hai người chúng tôi.
"Thôi được rồi. Nếu anh quyết tâm bảo vệ ả ta như thế, thì đừng có nhìn mặt tôi nữa."
"A---Arcueid...?"
"Lo cho thân mình đi Shiki.
Người mà anh đang liều chết để bảo vệ ấy, ả ta không tử tế như anh tưởng đâu."
"Cô---cô nói cái gì?"
"Hứ. Rồi anh sẽ bị ả ta dụ dỗ và hút máu cho mà xem.
Vĩnh biệt nhé! Sau này đừng có đến chỗ tôi mà van xin!"
Arcueid bỏ đi mà không thèm ngoái lại.
Người duy nhất còn ở đây là tôi, và Senpai đang bị thương, nằm sõng xoài trên nền gạch.
"---Cô ta nói cái quái---?"
Những lời thật ngớ ngẩn.
Senpai hút máu....?
"---Đồ, bốc, phét."
Nghe cứ như...
"---Senpai là vampire chắc."
Nói đến đây, tôi cười phá lên.
Bởi vì không thể có chuyện như thế.
Senpai vẫn hoạt động vào ban ngày.
Dù Arcueid là một vampire có thể ra ngoài ánh sáng, nhưng cô ta cũng bị suy yếu đi.
Nhưng với Senpai, dù là ngày hay đêm thì chị ấy vẫn vậy.
Thêm nữa, chẳng phải Senpai là người của Nhà Thờ sao?
Không thể có chuyện vampire lại có chân trong một tổ chức có nhiệm vụ tiêu diệt vampire được.
"---! Quên mất, Senpai ơi!"
Tôi quay ra kiểm tra Senpai.
Nãy giờ nền gạch ướt đầy máu, tôi phải đưa chị ấy đến bệnh viện ngay...
"....Ơ?"
Vết máu---đã bốc hơi hết rồi.
Áo choàng đen của chị ấy nãy giờ đẫm máu, nhưng giờ lại khô cong.
"---"
Senpai đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Trên người chị ấy cũng không một vết thương.
"Senpai---chuyện gì thế này?"
"....Tohno-kun này. Tại sao em lại cố cứu chị? Em không thấy là cô ta suýt nữa đã giết em sao?"
Đôi mắt của chị ấy vẫn vô hồn như thế.
Đôi mắt giống như búp bê, không hề quan tâm đến việc tôi nói gì.
"Chị hỏi tại sao á? Bởi vì chị sắp chết chứ sao. Dù là người khác cũng sẽ làm như em thôi."
"Ngay cả khi tính mạng bị đe dọa sao? Này Tohno-kun, lòng tốt không đồng nghĩa với việc liều cả mạng sống đâu.
Từ bỏ mạng sống của mình để cứu người khác, đó không phải là lòng tốt hay cao thượng, đó là sự kiêu ngạo.
Tại---sao, em----"
Giọng chị ấy thật cứng rắn.
Senpai quát tôi tát tệ.
"Em chỉ làm như thế để sau này không phải hối hận thôi. Và em tự hài lòng chỉ bằng điều đó thôi sao.
...Nói thật nhé, em còn tạo thêm rắc rối cho chị cơ.
Em có thể có niềm tin, nhưng đừng lôi kéo chị vào cái thứ công lí giả tạo của em."
"Sao---sao chị lại nói như thế? Em không hề muốn chị phải chết, Senpai...!
Còn chị nữa, cái gì mà tạo thêm rắc rối cho chị!? Chị thích bị Arcueid giết luôn đi hay sao---!?"
"Phải. Đây là tính mạng của riêng chị, và nó chẳng can hệ gì tới em đâu.
....Sống sót nhờ vào sự thương hại của một vampire thì quả là nhục nhã."
"---!"
Tôi tức điên lên được.
Một phần vì bị chị ấy từ chối lòng tốt.
Nhưng hơn thế nữa---
"Đừng có nói cái giọng đó...! Chị---chị coi thường mạng sống đến thế cơ à!?
Chị không hiểu sao? Nếu chị chết, tức là hết!
Cho dù phải trải qua bao nhiêu thống khố đi nữa, nếu chị không tiếp tục sống, thì những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì cả!
Chị phải tiếp tục sống...phải tiếp tục sống mà không vì lí do gì hơn.
Nhục nhã thì có làm sao? Như thế còn tốt, còn tốt hơn rất nhiều so với việc còn không cảm nhận được gì nữa...!"
"---Phải rồi. Em đã từng trải qua cái chết từ tám năm trước nhỉ. Nên vì thế---em có thể sống một cách đơn giản như vậy."
Đôi mắt chị ấy hoàn toàn không có sức sống.
Chị ấy nói mà không hề nhìn tôi, hay thậm chí còn không dám nhìn lại chính mình nữa.
"Em thật hạnh phúc thay. Chị còn không nói nổi những lời đó."
Vừa nói, chị ấy vừa lùi lại.
"...Tohno-kun này. Những gì cô ta vừa nói là thật đấy."
"Tại...tại sao, ngay cả chị, cũng nói..."
"Như Arcueid đã nói, chị không còn là con người nữa rồi.
Em còn chưa nhận ra sao Tohno-kun? Những vết máu của chị đã biến mất như chưa từng xuất hiện."
"Chuyện đó---"
"Không sao cả. Chị biết mình là quái vật.
Chị không phải là vampire, nhưng cơ thể này, không thuộc về con người nữa."
Senpai cúi gằm xuống.
"...Chị...nói gì thế Senpai? Không phải con người? Chị trông y như người thường mà...!"
"Ngay cả khi em thấy cảnh này sao?"
Senpai chậm rãi rút kiếm ra và đặt lên cổ.
"Se, Senpai...!"
Tôi còn không kịp ngăn chị ấy lại.
Một tiếng kêu nhẹ, và lưỡi kiếm đã cứa đứt cổ chị ấy rồi.
Xoạt.
Máu bắn tung tóe, giống như định sơn đỏ cả con mắt tôi.
Tách.
Tách tách.
Tách tách. Tách tách. Tách.
Thật đẹp quá.
Hút hết ánh nhìn của tôi, và toàn bộ sự tập trung nữa, dòng máu thấm vào vải trên áo chị ấy.
Thấm qua áo choàng.
Làn da trắng trẻo của Senpai có lẽ đã được hòa quyện với màu đỏ rực cháy đó rồi---
Một giọt máu bắn lên ngón tay tôi.
Nó đánh thức tôi trở về thực tại.
Trước mắt tôi là thân hình đẫm máu của Senpai.
"Senpai......!"
Tôi lao đến chỗ chị ấy.
"Không cần phải lo lắng đâu. Em hãy nhìn xem."
Chị ấy cản tôi lại và chỉ lên trên cổ.
...Vết thương đã mất tích rồi.
Và toàn bộ vết máu cũng tan biến luôn.
Giống như một cuộn băng được tua ngược, mọi thứ trở lại về như cũ.
---Thật quá
lạ lùng, và chỉ có từ 'tua ngược' mới diễn tả được nó, đây không phải là chữa lành hay hồi phục vết thương.
"...."
Tôi chết lặng.
Sau khi đã thấy----tôi không thể nói rằng chị ấy còn là người bình thường được nữa.
"...Là như vậy đó. Chị không hề muốn em biết chút nào, Tohno-kun ạ."
Senpai mỉm cười buồn bã.
Tôi
không biết nói sao nữa.
"....Đúng như em nói đó Tohno-kun.
Chị đã lừa dối em trong suốt quãng thời gian vừa qua. Nên nếu em có giận chị thì cũng là bình thường thôi."
"....A."
Nhưng tôi không thể đổ lỗi cho chị ấy.
Một thứ điên rồ như vậy---nếu là tôi thì tôi cũng giấu kín suốt đời.
Tôi muốn chị ấy...mãi là Senpai như ngày nào.
"Nhưng, chị không hề hối hận vì chuyện sáng nay đâu.
Chị rất vui khi em nói rằng mình trân trọng quãng thời gian vừa qua, và em đã bảo vệ chị khi em có thể."
"---Sen, pai."
Nhưng, đó là,
quãng thời gian mà tôi mong chúng kéo dài vĩnh viễn.
"Vĩnh biệt."
Cuối cùng, chị ấy vẫn mỉm cười như trước, và biến mất ngay trước mắt tôi.
"---"
Đầu óc tôi không còn suy nghĩ được gì nữa.
Tôi không thể đuổi theo chị ấy.
Arcueid nói rằng Senpai là một vampire.
Senpai không hề phủ nhận, thậm chí còn đưa cho tôi bằng chứng, và sau khi nói lời vĩnh biệt, chị ấy đã đi mất rồi.
Dù đó chỉ là lời nói dối.
Dù quãng thời gian vừa qua chỉ là giả tạo, nếu chị ấy không nói ra những lời cuối, có lẽ chúng tôi vẫn còn quay lại được như trước kia.
Tôi không thể quên đi gương mặt u buồn ấy.
Senpai, người vô cùng tốt bụng,
học sinh lớp 12 của trường tôi,
tôi không muốn được biết rằng chị ấy thật ra là một người khác.
---Vĩnh biệt.
Lời nói cuối cùng tôi được nghe.
Không cần phải nghĩ xem nó mang hàm ý gì nữa.
Tôi đã biết sự thực về chị ấy. Và tôi cũng đã làm tổn thương chị. Nhưng mà, chị vẫn muốn gặp tôi.
Nhưng giờ thì hết rồi.
Tôi không---muốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại chị ấy nữa.
"---Không, đây chỉ là mơ thôi."
Đầu óc tôi đã ngừng hoạt động.
Nó quá sững sờ.
Nó sững sờ đến mức không hiểu vì sao nó lại sửng sốt.
Tôi lê bước chân ra khỏi công viên cùng những ý nghĩ vỡ vụn.
----NHÓI.
---Nhói.
---NHÓI.
---Nhói.
...Tôi, rã rời.
Đau đầu muốn chết luôn.
Đau quá, không nghĩ nổi về Senpai, hay Arcueid, hay bất cứ ai nữa. Tôi chỉ muốn ngất đi.