Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 48: Thế giới 3: Quốc vương bệ hạ của ta 9



So với các sứ giả chưa từng được va chạm xã hội đơn thuần như một đóa trắng ngần kia, thì hệ thống lại có vẻ thận trọng hơn nhiều, “Đừng ôm nữa, chẳng phải cậu bảo cho hắn làm tình nhân sao?”

Nhạc Thiên dựa theo hình tượng cau mày đẩy Rand ra, giọng điệu ngầm có ý cảnh cáo: “Rand.”

Rand vẫn còn cười, trong mắt các sứ giả đang đứng xem chính là —— Giáo hoàng sáng lên.

Thậm chí tên quốc vương điên đó thoạt trông cũng có hơi sáng lên.

“Ta rất nhớ em.” Mặc dù Rand không tiếp tục ôm eo Nhạc Thiên nữa, mà là đổi thành kéo tay, nhưng trong mắt của người khác vẫn là hành vi thân mật khác thường.

Hệ thống: …chẳng phải mới tách nhau ra có một tiếng thôi sao? Rand dính dính nhớp nhớp trước mặt đã hoàn toàn làm sụp đổ hình tượng trong lòng nó.

Nhạc Thiên rất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Nghĩ thôi là được rồi, đừng nói ra.”

Rand nắm tay Nhạc Thiên kéo cậu vào tẩm điện, đi qua cổng vòm bán nguyệt đi vào sâu bên trong, dựa vào khưng cửa đã được dán kín gương, hơn nữa có điều không giống với tẩm điện của Cyril, cung điện của Cyril là được xây riêng, tường là cả một tấm gương hoàn chỉnh, còn mặt tường kính của Rand là do tạm thời dùng vô số tấm gương để ghép thành.

Nhạc Thiên kéo mũ trùm xuống, nhìn hai khuôn mặt vô cùng đẹp trai của mình và Rand chiếu lên mấy trăm tấm gương, trong đầu chợt truyền đến một cảm giác choáng váng.

Hệ thống thật sự thấy sởn cả tóc gáy, hình ảnh trong ác mộng cuối cùng cũng trở thành sự thật!

Nhạc Thiên cũng kinh ngạc, có điều cậu là ngạc nhiên, biểu cảm trên mặt cậu chỉ cần có một thay đổi rất thôi cũng ngay lập tức lấp lóe hiển hiện trên trăm chiếc gương, còn có cả mái tóc tóc bạc mềm mại lóng lánh như ánh trăng của Rand, thật sự khiến cậu siêu cấp siêu cấp vui.

“Rand… ta rất thích…” Nhạc Thiên mê mẩn đưa tay ra, một nghìn cậu trong gương cũng cùng đưa tay ra.

Rand mỉm cười, kéo Nhạc Thiên qua vòng tay ôm eo của cậu hơi ấn xuống, dụ dỗ: “Có muốn hôn ta ở ngay đây luôn không?”

Nhạc Thiên thầm nghĩ: Tui không chỉ muốn hun anh ở đây không đâu, mà tui còn muốn đè anh ra cưỡi.

Không ngoài suy đoán của Rand, Cyril hai mắt sáng rỡ vòng tay ôm cổ kéo hắn cúi xuống, hai người quấn quít ôm hôn nhau trước vô số chiếc gương, Nhạc Thiên thật sự cảm thấy mê mẩn đến choáng váng, nếu không phải thể chất không theo kịp, cậu đã muốn tới một phát với Rand ngay bây giờ luôn rồi.

“Cưng à,” Rand học theo cách gọi của Cyril, nhưng giọng hắn dịu dàng thâm tình hơn nhiều, cắn vành tai Nhạc Thiên nói, “Chỉ cần em thích, mỗi một góc trong nơi này sẽ được dán đầy gương ngay lập tức…”

Đề nghị này quả thực khiến cho Nhạc Thiên quá hưng phấn, cậu cảm giác mình sắp cứng rồi, giọng khàn khàn, nói: “Ưm, trần nhà cũng muốn.” Như vậy thì có thể nằm soi gương rồi, khà khà khà, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.

Rand thấp giọng cười cười, “Được.” Một tay lặng lẽ luồn vào thánh bào trắng như tuyết trên người Nhạc Thiên, thành kính ca ngợi, “Em là người mặc thánh bào đẹp nhất mà ta từng thấy.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ anh khiêm nhường quá, anh mới là.

Sau đó cậu không còn nghĩ được gì nữa, trai tân khai trai là trí mạng nhất, tuy Rand vẫn còn không quen tay, nhưng Nhạc Thiên vẫn có phần không đỡ nổi, dù sao thì Cyril hơn hai mươi năm nay chỉ có tự tuốt thôi, chỉ chút cảm giác kích thích đầy xa lạ này thôi đã đủ kích phát thần kinh của Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên ôm bả vai dài rộng của Rand, hạ giọng thở dốc: “Đừng như vậy, bên ngoài còn có người.”

Tuy các sứ giả trong Giáo hội rất không hiểu hành vi đòi dán đầy gương trong tẩm điện của Rand, nhưng vẫn làm theo, bây giờ ngoài điện còn đang không ngừng không nghỉ đẩy nhanh tốc độ làm việc, sứ giả mặc đồ trắng tế ti mặc đồ xám tro có một người tính một người, bình thường cao quý đến mức nào, hôm nay đều là thợ hồ hết.

Tay Rand vẫn không dừng lại, dịu dàng nói: “Bọn chúng sẽ không vào đâu.” Nơi mà Giáo hoàng ở, người phàm phải tự giác tránh đi, đây là nguyên tắc của Giáo hội.

Nhạc Thiên nghe hắn nói vậy, nhưng vẫn không dám phát ra tiếng, cơ thể càng lúc càng thắt chặt lại, Rand cảm giác được cậu đang run, ghé vào tai cậu nói: “Ôm chặt ta.”

Đầu óc Nhạc Thiên đã nhão thành bộ, thuận theo ý của Rand, vòng tay ôm cổ hắn.

Một tay Rand còn rảnh, giơ tay lên tạo thành một tấm bình phong bằng thánh quang, quay người đè Nhạc Thiên lên bình phong hôn cậu, Nhạc Thiên nheo nheo mắt, cằm ngước lên, qua vai Rand nhìn thấy bóng cả hai trong gương.

Khuôn mặt đỏ bừng quần áo xốc xếch bị Rand mặc ngân bào gọn gàng chỉnh tề đè lên, đột nhiên Nhạc Thiên dâng lên một luồng bất bình —— quần áo tui lộn xộn như vậy, độ đẹp trai giảm mất 2% rồi nè, mấy người mặc đẹp như vậy làm gì chứ? Bèn nhanh tay lột đồ Rand luôn.

Rand trước tiên là sững sờ, sau đó càng hưng phấn hơn.

Sau đó, Nhạc Thiên cảm khái sâu xa với hệ thống, “Quả nhiên là con người không nên đánh giá thấp giới hạn của mình.” Cậu tưởng là mình đã kịch liệt với hồn thể của Rand như vậy rồi, đã không còn giọt nào nữa rồi, nhưng không ngờ là mình không những không còn, mà lại còn rất nhiều.



Hệ thống: … nó cũng không nên đánh giá thấp giới hạn của Nhạc Thiên.

Hai người đang đứng trước cửa sổ pha lê nhìn các sứ giả đang bận rộn bên ngoài, Rand ôm vai Nhạc Thiên, bởi vì áo bào trắng của Nhạc Thiên đã lên tiếng báo hỏng trong cơn kích động của hai người, nên cả hai đang cùng khoác ngân bào của Rand.

Cặp mắt chó của hệ thống sắp mù đến nơi.

Nó cứ tưởng là Rand – nam chính của thế giới này – là Giáo hoàng Giáo hội, kiểu gì cũng phải có chút cấm dục này nọ, cho dù có bất hạnh đến mức sáp vào Nhạc Thiên đi chăng nữa, thì chắc cũng không tệ như hai thế giới trước, hở một chút là vào che đậy, không ngờ …

Cho dù hệ thống âm thanh của hệ thống có bị hỏng, nó cũng muốn hét thật to: Rand, sao anh lại như vậy!

Rand nhẹ nhàng kéo cằm Nhạc Thiên, hôn một cái lên đôi môi đỏ tươi của cậu, “Ở lại đi, em muốn gì, ta cũng có thể thoả mãn.”

Nhạc Thiên bật mood hiền giả, cô quạnh như nước, “Ta muốn thành hôn.”

Rand: “Được thôi.”

Nhạc Thiên ngước mắt lên, nhạy bén nói: “Không phải với ngươi.”

Vẻ mặt Rand đau thương, trên gương mặt đẹp trai phảng phất như nhuộm một lớp âu lo, hàng mi dày rủ bóng trước viền mắt, tưởng chừng như sắp rơi lệ.

Trái tim nhan khống cùa Nhạc Thiên run lên bần bật, “Giả bộ đáng thương cũng không có tác dụng đâu.”

Rand ôm vai cậu, nghiêng mặt sang bên nhỏ giọng nói: “Ta không có giả vờ, vừa nghĩ tới chuyện em muốn rời khỏi ta, tim ta cứ như bị đâm lỗ thật lớn, tí ta tí tách nhỏ máu.”

Nhạc Thiên: Đại ca anh dễ sợ thiệt, tui thấy anh sắp khóc đến nơi rồi.

“Ta chưa từng nói muốn rời khỏi ngươi, ” Nhạc Thiên thỏa hiệp từng chút một, “Sau khi kết hôn xong ta sẽ ‘giả chết’, rồi ở bên ngươi, không được sao?”

Rand vẫn đau thương đầy mặt như trước, “Không được.”

Nhạc Thiên cảm giác mình như một quốc vương bị tiểu yêu tinh quấn lấy, rất bất đắc dĩ nói: “Cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?”

Rand chậm rãi ngẩng đầu lên, hàng mày xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu lại, thiên sứ cau mày đặc biệt khiến cho người đau lòng, “Ta chỉ muốn em không kết hôn thôi.”

Nhạc Thiên: Xong đời, lại vòng trở lại chủ đề cũ.

Rand bổ sung: “Nếu nhất định phải kết hôn, thì ta có thể.”

Mấy người có thể, mấy người có thể cái đầu tui, Nhạc Thiên không nói gì, rốt cuộc thì Rand học mấy thứ linh tinh này từ bao giờ thế, bây giờ đang vào giai đoạn “một khóc”, e là chẳng mấy chốc sẽ đến “hai quậy”, nói không chừng sau đó tới “ba thắt cổ” thật.

Thế là “tra nam” Nhạc Thiên bèn nói: “Vậy thế này đi, ta cưới luôn ngươi và Helena.”

Rand không ngờ là Nhạc Thiên vẫn còn chiêu này, trong khoảng thời gian ngắn khuôn mặt giả bộ đáng thương cứng đờ, trực tiếp tối xuống ba độ.

Nhạc Thiên: “Ngươi làm lớn, cô ta làm thiếp.”

Rand nghiến răng nghiến lợi, “Ta làm em trước.”

Sau đó Nhạc Thiên lại bị nhấn trên cửa pha lê hoa, Rand từ phía sau lưng đè lên, Nhạc Thiên giãy giụa nói: “Ngươi điên rồi, đây là kính!”

Rand bị cậu chọc tức rồi, lạnh nhạt nói: “Sao nào, em sợ bị bọn chúng nhìn thấy?” Vừa nói, vừa chậm rãi xâm phạm Nhạc Thiên, sợ Nhạc Thiên lại nói ra những lời mà hắn không muốn nghe nữa, nên bịt kín miệng Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: “Hu hu hu hu.” Mẹ mày, nếu như cửa kính vỡ cứa vào khuôn mặt xinh đẹp của bố mày, thì bố thịt mày luôn á á á!

May là tuy Rand tức giận nhưng không mất lý trí, âm thầm dùng thánh quang đắp thêm một lớp phòng hộ bên ngoài cửa kính.

Đối với cái này hệ thống chỉ muốn phát biểu: Thần ban cho anh thần lực không phải để anh làm loạn như vậy .



Lúc Nhạc Thiên tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường Rand, trên trần nhà đã được dán kín gương, hoảng sợ nói với hệ thống: “Mấy tấm gương này dán lên khi nào vậy?”

Hệ thống: “Lúc cậu ngủ.”

Nhạc Thiên: “Vậy chẳng phải là tao bị bọn chúng thấy hết rồi?!”

Hệ thống cố ý lừa cậu, “Đúng vậy đó, rất nhiều người nhìn thấy.”

Nhạc Thiên ngây dại, hồi lâu mới nói: “Tao tưởng là mày thích Rand lắm, không ngờ là mày có ý kiến lớn vậy với Rand luôn.”

Hệ thống: “?”

Nhạc Thiên vô cùng đau đớn nói: “Rand sẽ có thêm biết bao nhiêu tình địch chứ!”

Phàm là người từng nhìn thấy gương mặt anh tuấn của cậu sẽ không thấy yêu cậu sao? Lỡ gây nên phản động bạo loạn trong Giáo hội, thì kế hoạch dưỡng lão của cậu chẳng phải bị nhỡ rồi sao.

Hệ thống đã có chút miễn dịch với mức độ tự phụ tự luyến của Nhạc Thiên, sau ba phút im lặng, mới nói ra chân tướng: “Rand dùng thánh quang bọc cậu lại, không ai nhìn thấy.”

Nhạc Thiên: “À, thế thì thật đáng tiếc.” Còn muốn nhìn thử dáng vẻ tranh giành tình nhân với người khác của Rand mà.

Hệ thống: …đúng là cái dòng quỷ yêu.

Trong điện hội nghị, Helena đối mặt với Giáo hoàng đang phát sáng, quả thực không biết nên để tay chân ở đâu, địa vị của Giáo hoàng quá cao, cho dù là Helena đã từng ứng phó với rất nhiều tình huống từ nhỏ cũng không khỏi có phần căng thẳng trước mặt hắn, “Giáo hoàng đại nhân có chuyện gì không?”

Rand đánh giá Helena một lượt từ trên xuống dưới, xác định Helena chỉ là một cô gái rất bình thường, trầm giọng nói: “Ngươi muốn báo thù?”

Helena thầm nghĩ chắc là Cyril đã nói hết cho Giáo hoàng biết rồi, cô bèn gật đầu, “Vâng.”

Rand nói: “Đã rõ.”

Helena không biết hắn nói đã rõ là có ý gì, thấp thỏm nói: “Thật ra ta vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm một nữ hoàng, ta cũng chưa biết nhiều về Oran…”

“Oran không liên quan gì đến ngươi,” Rand ngắt lời, Helena kinh ngạc ngẩng mặt lên, Rand nói tiếp, “Trở về Hungary đoạt lại vương vị của ngươi, Giáo hội sẽ ủng hộ ngươi.”

Kỳ thực trong lòng Helena vẫn muốn như lời Rand nói vậy, đoạt lại vương vị vốn nên nên thuộc về mình, sau đó ngồi trên ghế quốc vương nhìn phụ thân mình khóc lóc, chỉ là Cyril chủ động đề xuất cho cô kế thừa Oran, thế thì cô còn có gì mong cầu hơn nữa?

Nhưng bây giờ Rand lại đưa ra đề nghị như vậy, tim Helena đập như trống chầu, chỉ có cảm giác mình là người phụ nữ may mắn nhất trên đời này, “Ta, vậy, Cyril bệ hạ, ngài…”

Rand phất tay, lại một lần nữa cắt ngang lời Helena, quả nhiên khi tiếp xúc với những người khác, Rand vẫn cảm thấy rất không thích, hắn trầm giọng nói: “Em ấy sẽ không kết hôn với ngươi.”

Đương nhiên Helena cũng không muốn kết hôn, nhưng cô cảm thấy bầu không khí bây giờ có chút là lạ, giọng điệu của Giáo hoàng rất quen, giống ai nhỉ?…cô nhớ rồi, giống như mẫu thân của cô từng nói với tình nhân của phụ vương vậy, ngay cả lời cũng giống như đúc.

Helena liên tưởng đến cảnh tượng bắt gặp Rand ngay trước điện cầu nguyện lần trước đó, cô xuất thân vương thất, chuyện khác người gì cũng đã thấy rất nhiều, trong vương thất ngay cả họ hàng gần cưới nhau còn có, huống chi là đồng tính mến nhau.

Tuy cô không biết mặt mũi Cyril thế nào, chỉ có một lần nói chuyện rất vi diệu với cậu, nhưng từ tận đáy lòng mình cô cảm thấy Cyril có vẻ như là một người rất dịu dàng.

Cậu nói —— “Đừng mất đi dũng khí để yêu.” Khiến cô lệ rơi đầy mặt ngay sau khi Cyril xoay người rời đi.

Helena im lặng, đứng lên ưu nhã hành lễ cung đình với Rand, “Chúc hai người hạnh phúc.”

Sắc mặt Rand dịu xuống một chút, cuối cùng cũng đuổi được vợ bé đi rồi, còn lại là nên dỗ dành tiểu vương tử chỉ biết có một mình mình như thế nào đây.

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv