Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 45: Thế giới 3: Quốc vương bệ hạ của ta 6



Linh hồn của Giáo hoàng đã về rồi! —— là tin tức vô cùng tốt! Giáo hội nhảy cẫng hoan hô!

Linh hồn của Giáo hoàng theo chân Cyril quốc vương đế quốc Oran trở về! —— …sứ giả và tế ti trong Giáo hội rất muốn xụ mặt nhưng nhìn thấy quả đầu sáng chói lóa của Giáo hoàng thì không dám nói lời nào.

Nhạc Thiên đã cởi mũ sắt nặng nề ra, chỉ đeo một tấm màn che mặt, theo bước chân Rand đi về phía trước, tế ti và sứ giả đứng thành hàng ngang hai bên, thi thoảng lại dùng ánh mắt không mấy thân thiện quét qua tên điên nổi tiếng khắp đại lục.

Nhạc Thiên nhìn quanh một vòng, cuối cùng cho ra một kết luận, cậu nói với Rand: “Tòa chủ điện này của các người không ổn, có một vấn đề rất lớn.”

Sứ giả và tế ti của Giáo hội vừa nghe đến đấy lập tức dùng ánh mắt sắc bén như mũi tên đồng loạt bắn thẳng về phía Nhạc Thiên, nói linh ta linh tinh gì thế, chủ điện của Giáo hội được xây dựng từ ba trăm năm trước bởi những kiến trúc sư có thẩm mỹ hàng đầu kiến tạo, mệnh danh là thần điện chốn nhân gian, sự hoa mỹ khí thế khiến cho người khác phải thán phục mê mẩn, thế mà cái tên quốc vương khùng điên này dám nói là có vấn đề rất lớn?

Rand khiêm tốn hỏi: “Không tốt ở đâu?”

Nhạc Thiên thâm trầm nói: “Ngươi xem, cả một cái cung điện lớn như vậy, mà thậm chí ngay cả một chiếc gương cũng không có, thế mà được sao?”

Sứ giả và tế ti đang chờ nghe xem cậu có cao kiến gì hay ho: …quả nhiên là nói nhảm.

Không ngờ là, Giáo hoàng của bọn họ lại rất nghiêm túc trả lời: “Có lý.”

Sư giả và các tế ti vô cùng hoài nghi là sau khi Giáo hoàng lượn một vòng bên ngoài trở về đã bị nhiễm phải cái tư tưởng kỳ dị nào đó trong thế tục mất rồi, chứ Giáo hoàng của bọn họ là người con trai khiêm nhường đơn thuần không dính một hạt bụi của Thần kia mà, không biết khói lửa trần gian không biết nhân thế khốn khổ, không có chuyện nghiêm túc lắng nghe mấy lời điên khùng của một tên tâm thần!

Thân xác của Rand đặt trong tẩm điện của hắn.

Người của Giáo hội đi theo đến ngoài cổng tẩm điện là đã dừng bước, chắc là do bị cấm vào, đứng ở ngoài xa rướn cổ lên nhìn Nhạc Thiên đi vào, hai mắt dán chặt lên lưng Nhạc Thiên, giống như sợ Nhạc Thiên ăn thịt Giáo hoàng của họ vậy.

Theo một ý nghĩa nào đó thì lại không hẹn mà trùng hợp với hệ thống.

Bước vào tẩm điện, Nhạc Thiên phát hiện ra tẩm điện của Rand so với cung điện bằng kính của cậu ít nhất cũng to hơn gấp ba lần, xếp năm, sáu cái kệ chứa đầy sách, ngoài ra còn có rất nhiều vật trang trí trông rất cổ xưa, cùng với một cái bàn đủ cho bốn năm người nằm, vài bức tranh vẽ biểu tượng nằm ngổn ngang trên mặt bàn.

Nhạc Thiên nhìn quanh một vòng vẫn không thấy tấm gương nào, rất là thất vọng lấy cái gương nhỏ của mình ra, kéo khăn trùm đầu xuống soi, thỏa mãn gật gù, quả đúng là “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục”, quá xuất sắc.

Rand vẫn rất kiên nhẫn chờ cậu soi gương xong rồi mới mở miệng nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì thân thể của ta chắc là vẫn ở trên ghế trong phòng ngủ.”

Nhạc Thiên nói: “Ngươi dẫn đường đi.”

Rand bay bay phía trước, dẫn Nhạc Thiên đi sâu vào trong cung điện.

Cung điện được thiết kế theo kiểu hẹp dần lại, càng đi vào bên trong hành lang càng thu nhỏ lại, cuối cùng là chỉ đủ để một người đi qua, Nhạc Thiên đoán là để thể hiện sự tôn quý và độc nhất vô nhị của Giáo hoàng, sau khi đi qua cổng vòm hình bán nguyệt hẹp nhất, Nhạc Thiên nhìn thấy một bóng lưng cao lớn mặc áo bào màu trắng đang ngồi dựa vào cửa sổ thủy tinh màu sắc sặc sỡ.

Nhạc Thiên bỗng nhiên ý thức được: Đây chính là Rand, đây chính là Rand không mang thánh quang!

Thấy cậu dừng bước, Rand cũng khoan hẵng cử động, ta hỏi ngươi, ngươi có thể khống chế cho linh hồn của mình tạm thời không trở lại trong thân thể không?”

Rand không hiểu ý đồ của Nhạc Thiên, nhưng vẫn là thành thật trả lời: “Có thể.”

Hai mắt Nhạc Thiên sáng rực lên, gần như Rand có thể nhìn thấy trong đôi màu xanh lục của cậu như vừa dấy lên hai ngọn lửa hừng hực, Nhạc Thiên liếm môi một cái nói: “Vậy ngươi yên đấy đừng làm gì cả, ngoan nhé.”

Ngoan? Trong lòng Rand nghĩ đến chữ này, càng nghĩ càng thấy buồn cười, không nhịn được cười nói: “Được.”

Nhạc Thiên khẩn trương đến mức tim đập lên “thình thịch”, rón ra rón rén đi tới gần.

Bây giờ đang là buổi trưa, ánh nắng gắt xuyên qua bức tường hoa bằng pha lê sặc sỡ sắc màu rọi lên gương mặt của người đó, ánh sáng rực rỡ phân chia mảng khối trên vầng trán, sống mũi, gò má, cắt gọt khuôn mặt ấy ra từng mảng rõ ràng, nhưng bất cứ một phần nào cũng là vừa đúng, cũng là anh tuấn đến chói mắt, tuy hắn đang nhắm mắt lại, nhưng rất dễ khiến cho người ta nảy sinh một ảo tưởng, đôi mắt của hắn nhất định phải là màu xanh lam, một màu xanh sâu thẩm như biển cả, hàm chứa những cảm xúc sâu sắc, bao la nhất.

Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi: “Mắt của ngươi là màu xanh lam hả?”

Rand không hiểu tại sao Cyril lại hỏi như vậy, ngày nào hai người cũng ở cạnh nhau, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy sao? “Là màu xanh lam.”

Vậy thì tốt, một khuôn mặt đẹp như vậy phối với một đôi mắt màu xanh của biển, mới đúng là thiên sứ chốn nhân gian!

Nhạc Thiên thở dài sâu xa, trong lòng không biết là buồn hay vui, buồn là nghĩ đến chuyện mình không còn là “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục” nữa, vui là vì Rand đúng là đủ đẹp để cậu mở mang thẩm mỹ, trời xanh có mắt, Chúa quả nhiên vẫn mở cho cậu một ô cửa.

Hệ thống vẫn rất im lặng nhìn Nhạc Thiên vui sắp chảy nước miếng, thầm nghĩ, vui đi rồi lát nữa khóc.

Rand hỏi: “Ta có thể về chưa?”

Nhạc Thiên không hề nghĩ ngợi, “Được.”

Chỉ qua một cái nháy mắt, gương mặt đẹp đẽ như thiên sứ giáng trần lập tức biến mất, thánh quang chầm chậm phủ lên, soi sáng từ bả vai Rand trở lên và cả cặp mắt chó kinh hoàng của Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: “…đệch.”

Hệ thống phụt cười ra tiếng, nếu như mà nó có thực thể thì chắc bây giờ nó đang ôm bụng lăn lộn.

Nhạc Thiên trợn tròn mắt, cậu nghìn tính vạn tính cũng không tính tới chuyện linh hồn cùa Rand trở về cơ thể rồi mà vẫn còn là một cái bóng đèn sáng lấp lánh!

Hệ thống dịu dàng nói: “Thánh quang 2000w, rọi sáng nhan sắc của cậu.”

Nhạc Thiên: “…tao muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với mày!”

Hệ thống: “Hầy, nói cứ như tôi thích cậu lắm ấy.”

Nhạc Thiên: “Hức hức hức… tao hận mày…”

Cuối cùng thì Rand cũng trở về được thân thể của mình, đây là lần mà linh hồn ra khỏi thể xác lâu nhất, khi quay lại vẫn còn có cảm giác tứ chi như nhũn ra, bàn tay giơ lên chậm rãi co duỗi ngón tay, mỉm cười nói với Nhạc Thiên bên cạnh: “Cảm ơn.”

Nhạc Thiên chết lặng nói: “Không cần cám ơn.”

Rand không có linh hồn là thiên sứ ở nhân gian, Rand có linh hồn vẫn là thiên sứ, có điều vòng sáng trên đỉnh đầu lớn quá thôi.

Nhạc Thiên cúi đầu ủ rũ, “Ta đi đây.”

Helena đang ở Giáo hội, Rand đã phái sứ giả đi mời rồi.

Nhìn thấy Nhạc Thiên tâm trạng rõ ràng là sa sút hẳn muốn quay người đi, Rand vô thức duỗi tay nắm lấy tay Nhạc Thiên, đây là lần đầu tiên hai người được tiếp xúc da thịt một cách đúng nghĩa, cả hai cùng run run.

Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Trời ạ, tay Rand mềm thật! Da láng quá trời!”

Hệ thống: “…”

Rand kéo tay Nhạc Thiên lại, chợt run lên trong nháy mắt, nhưng lập tức phản ứng lại, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Ở lại Giáo hội thêm vài ngày đi.”

Lần này Nhạc Thiên ra ngoài để tìm nữ chính đã phải bỏ vốn rất lớn, không chỉ có tiếp xúc với rất nhiều người, mà còn gần một tháng không được soi gương toàn thân làm cả người cứ bứt rứt khó chịu, cậu định là bắt được nữ chính rồi là đi liền, về Oran trước rồi tính sau, không hề muốn ở lại Giáo hội thêm một phút nào nữa.

Nhưng mà Rand… mặc dù là một yêu tinh bóng đèn có linh hồn, lại là một yêu tinh bóng đèn không có chỗ nào bắt bẻ được, Nhạc Thiên mềm lòng, “Được rồi, ta ở thêm hai ngày vậy.”

Hai ngày quá ngắn… Rand nắm tay Nhạc Thiên không chịu thả, nhẹ giọng nói: “Ta muốn tìm nơi thích hợp để bày thêm mấy chiếc gương, ngươi có thể giúp ta một tay, chỉ dẫn cho ta được không?”

Chuyện đó mà cũng cần chỉ nữa à? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi, trong lòng Nhạc Thiên rủa xả một trận, rút tay lại, hất cằm lên nói thẳng: “Có phải ngươi không nỡ để ta đi không?”

Rand không ngờ là Cyril sẽ nói một cách trực tiếp như vậy, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, hắn nghĩ là mặt mình lúc này chắc chắn đã đỏ bừng lên, hơn nữa còn lan sang hai tai rồi, Giáo hoàng đại nhân tay chân luống cuống, nghẹn mãi một lúc mới khe khẽ gật đầu một cái.

Nhạc Thiên nhìn thấy bóng đèn trước mặt mình quơ lên quơ xuống.



Nhạc Thiên: Ây da, tui đẹp quá cũng là cái tội, bóng đèn cũng không thể thoát khỏi mị lực của tui.

“Yên tâm, ta đi cũng không phải là không trở lại, sau này ta sẽ tham gia hội nghị liên hợp Giáo hội tổ chức hàng năm mà.” Nhạc Thiên phóng khoáng nói, đối với trạch nam Cyril có thâm niên chuyện này đã là nhượng bộ lớn lắm rồi.

Rand cũng rất rõ điều này.

Cyril chưa bao giờ tiếp xúc với phần còn lại của đại lục, nếu như không phải là vì tìm vị hôn thê của mình, ngay cả cung điện cậu cũng sẽ không ra, trong lòng Rand thầm nghĩ hai người chắc cũng tính là bạn bè, mà là bạn bè, Rand hẳn phải nên thông cảm cho cậu.

Rand im lặng một hồi, “Ta sẽ rất hoài niệm quãng thời gian chúng ta bên nhau.”

Nhạc Thiên tràn đầy đồng cảm, “Ta cũng thế.” Ai lại không hoài niệm máy làm đẹp tự động gì cũng làm được cơ chứ?

Helena vừa đến đã bị sứ giả của Giáo hội bắt lại, khi cô được dẫn đến trước mặt Cyril thì được báo cho biết, chàng thanh niên đang mang mặt nạ trước mặt chính là quốc vương của đế quốc Oran, là vị hôn phu của cô, suýt chút nữa cô đã mắt tối sầm lại xỉu ngay tại chỗ.

Không phải là Cyril phản lại Giáo hội sao? Cô tưởng là cả đời này Cyril sẽ không bước vào trong Giáo hội nửa bước, cho nên mới trăm cay nghìn đắng chạy trốn tới Giáo hội, không ngờ là Cyril lại chạy đến Giáo hội.

Nhạc Thiên quan sát nữ chính của thế giới này.

Mặt trứng ngỗng, mái tóc xoăn ngắn có màu nâu thường được thấy trên đại lục được cột gọn sau gáy, dáng vẻ dịu dàng nhưng sắc mặt rất đề phòng, mặc một chiếc đầm dài bó eo màu xanh thẫm tuy bị “bắt” đến, phong thái vẫn rất ưu nhã, hai tay khép lại đặt trước bụng, thực hiện một nghi thức chào hỏi hoàn mỹ với Cyril, “Chúc quốc vương bệ hạ một ngày tốt lành.” Làn váy xanh tản ra như gợn nước, trông vui tai vui mắt.

Nhạc Thiên nói với sứ giả Giáo hội sau lưng cô: “Các ngươi có thể lui xuống.”

Giáo hội ngự trị trên tất cả cả quốc gia trên đại lục, cho dù là thành viên hoàng tộc thì đối xử với người của Giáo hội vẫn phải luôn luôn cung kính, loại thái cư cao lâm hạ đó của Nhạc Thiên thực sự khiến cho các sứ giả rất không vui, hai vị sứ giả vẻ mặt không vui rời đi, tay áo màu tro phất lên phát ra một tiếng vang lên giòn giã.

Helena quay đầu lại nhìn theo hướng họ rời khỏi, quay đầu mỉm cười nói với Nhạc Thiên: “Những kẻ đó thật sự quá ngạo mạn, phải chi có cơ hội dạy dỗ họ chút nhỉ.”

Nhạc Thiên: …

“Hệ thống, nữ chính đi theo con đường nào vậy?” Nhạc Thiên hơi ngẩn ra, nhìn Helena dung mạo dịu dàng dáng dấp thanh tao lịch sự, thế mà bên trong lại gắt như vậy.

Hệ thống rất nhanh đã truyền đến tư liệu của nữ chính, Helena là con gái một của quốc vương Hungary, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như người nối nghiệp cho tương lai đất nước, cưỡi ngựa kiếm thuật hay thậm chí văn học hội họa thì cũng có trình độ rất cao, ba năm trước đã bắt đầu tiếp nhận một phần công việc quản lý đất nước Hungary, chuyện ngoại giao cũng thường do cô ra mặt.

Nhạc Thiên rất không hiểu, chẳng lẽ Hungary thật sự không chống nổi nữa? Đến cả người thừa kế mà cũng cam lòng gả đi?

Hệ thống: “Cha cổ có con trai.”

Nhạc Thiên: “Cái gì?”

Hệ thống: “Mới đẻ.”

Nhìn hai mắt màu xanh lục hơi trợn lên của Cyril, Helena bình tĩnh nói: “Quốc vương bệ hạ, lần đầu gặp nhau nhưng lại trong trường hợp thế này, ta rất lấy làm tiếc, nhưng ta nhất định phải nói cho ngài biết một điều, ta sẽ không kết hôn với ngài đâu.”

Nhạc Thiên còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã bị phủ đầu từ chối trước, cậu còn chưa kịp phiền muộn, Helena lại nói tiếp: “Đương nhiên, ta biết là bệ hạ chưa chắc đã muốn cưới ta.”

“Theo ta được biết, bệ hạ là người rất đặc biệt nhỉ.” Helena khẽ cười cười, hai mắt híp lại, trông thì có vẻ hiền lành, thực ra lại ẩn chứa sắc bén.

Nhạc Thiên im lặng một lúc, phất phát tay với Helena, “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Hai người ngồi đối mặt nhau, nếu vứt cái mặt nạ trên mặt Nhạc Thiên ra không nói đến, đứng một bên nhìn thử thì hai người quả đúng là một đôi vợ chồng hoàng tộc bước ra từ trong tranh, sang trọng cao quý.

Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thiên không đặt câu hỏi trước, mà rót một chén trà nóng cho Helena, “Mời nói.”

Helena dùng hai tay nâng tách trà lên, uống một hớp thật nhẹ, nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ta không muốn kết hôn.”

“Hôn nhân chính trị như vậy, bình thường thì ai cũng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận đúng không? Vì hoàng tộc, vì lợi ích của quốc gia, hạnh phúc cá nhân vĩnh viễn không đáng nhắc tới, nhưng trước giờ ta chưa từng nghĩ như thế, ” Helena quay mặt nhìn sang Cyril đang lẳng lặng lắng nghe, “Ta là một con người rất ích kỷ.”

Cyril dựa vào ghế dựa mềm sau lưng, một tay nâng trán, nhẹ giọng nói: “Phụ thân cô định cho em trai cô kế thừa vương vị?”

Gương mặt bình tĩnh của Helena cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

“Em trai? Thằng con hoang đó, nó xứng sao?!” Helena cắn răng nói, ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt chén trà mà đỏ ửng, cô hít sâu một hơi, mỉm cười với Cyril, “Xin lỗi, ta thất thố.”

“Quốc vương bệ hạ, ngài xem, cái gọi là hôn nhân chính trị hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, nhiều năm như vậy mà phụ thân ta chưa từng có một ngày ngừng tìm tình nhân sinh con trai để làm người thừa kế cho ông ấy, cho dù có ưu tú cỡ nào, có tốt cỡ nào, có nhiều dân chúng ủng hộ ta hơn nữa, ông ấy vẫn có thể dùng hôn ước làm cái cớ để đá ta ra khỏi cửa, lót đường cho thằng con hoang hai tháng tuổi của ông ấy.”

“Ta không muốn trở thành một người phụ nữ đáng thương như mẫu thân ta, đương nhiên ta không muốn dùng ác ý phỏng đoán để ngài, ta chỉ là từ chối cuộc hôn nhân này, từ chối tương lai có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, hi vọng ngài có thể hiểu cho, công chúa của đế quốc Hungary hoàn toàn chẳng phải là kẻ tài cán gì đối với ngài, nên ngài cứ coi như chưa từng gặp ta, qua một thời gian, cái tên Helena sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Helena nói một hơi dài, run rẩy nâng tách lên uống một hớp hồng trà, dường như cô đang dùng cả người mình để nói ra nỗi khổ và lời từ chối của mình.

Nhạc Thiên đối hệ thống nói: “Dựa theo cái tính chuối cả nải (1) của liên minh, công chúa đào hôn chạy tới Giáo hội tị nạn, chắc là sẽ nhận được ưu ái và che chở của Giáo hoàng, sau đó đoạt lại vương vị đúng không?”

Hệ thống: “Chắc là vậy.”

Chưa có thế giới nào mà hứng thú của Nhạc Thiên đối với nam chính lại thấp như thế giới này, hệ thống đã có thể nhìn thấy được từng tia sáng chiến thắng đang lóe lên nơi chân trời, lỡ mà Nhạc Thiên chịu nghe theo lời nó ngoan ngoãn làm theo kịch bản thì sao?

Nhạc Thiên cũng nâng tách trà lên, sau đó sực nhớ ra mình đang mang mặt nạ, rất lúng túng buông xuống, nói với Helena: “Ta không thể đồng ý với cô, nếu như có thể, ta hi vọng cô kết hôn với ta.”

Helena giương mắt, biểu cảm có thể nói là sắc bén, mặc dù cô không nói gì, nhưng dánh mắt đã hoàn toàn như muốn giết người.

“Hungary đúng là không đáng nhắc tới, Oran dùng một ngón tay là đã có thể đè chết nó rồi, cho nên gả cho ta…” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Dùng thân phận góa phụ làm ván nhảy, trở thành nữ vương của Oran.”

Helena trợn to hai mắt, bởi vì quá mức chấn động, trong đầu của cô vang lên tiếng ong ong, giống như là có búa tạ đập lên mình.

Qua một lúc lâu, Helena mới lắp bắp nói: “Ta, ta, ta không hiểu ngài đang nói gì…”

“Dù sao thì hai ta đều đang ở tại Giáo hội, cứ cử hành hôn lễ ngay tại đây luôn đi, sau đó trên đường về nước, ta bị gặp chuyện ngoài ý muốn ‘bất hạnh bỏ mình’, cô có thể thuận lý thành chương khống chế đế quốc Oran, Nhạc Thiên gác chân lên, thong dong nói, “Yên tâm, Giáo hoàng sẽ ủng hộ cô, không cần lo.”

Helena vẫn đầy mặt không rõ như trước, ánh mắt cô nhìn Cyril từ đằng đằng sát khí biến thành đồng cảm “đúng là một tên điên mà”…

“Đối với chuyện làm quốc vương ta một không có năng lực hai không có hứng thú, ” Nhạc Thiên nhún vai một cái, “Cô thì không tệ, thông minh giỏi giang kiên cường có quyết đoán, nói thật, ta vốn đang phiền chuyện không biết tương lai Oran cho ai kế thừa, bây giờ thì ổn rồi, vấn đề đã được giải quyết.”

Cậu nói quá tùy ý, phảng phất như ngôi vương một quốc gia là thứ gì không đáng tiền lắm vậy, Helena mất nửa buổi mới tiêu hóa xong lời cậu nói, sau đó cẩn thận từng li từng tí thử dò xét hỏi: “Tại sao ngài đồng ý giúp ta?”

“Dùng một thứ ta không thích đổi lấy niềm vui của hai người…” Nhạc Thiên chỉ chỉ Helena và mình, “Ta cảm thấy rất đáng.”

Helena sống đến ngày hôm nay mà chưa từng gặp người nào giống như Cyril, bởi vì cô quá mức khiếp sợ và kích động nên cứ hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng hương trà đang bốc lên trước mắt, hơi nóng phả vào mu bàn tay và ánh nắng làm cô hơi chói mắt đang nhắc nhở cô tất cả những gì trước mặt đều là hiện thực.

Nếu như là do một ai khác đề xuất, thì Helena hoàn toàn không thể nào lý giải, nhưng nếu là Cyril điên có tiếng nói ra, thì cô lại muốn thuyết phục mình tin tưởng.

“Nhưng mà ta cũng có điều kiện.” Nhạc Thiên chậm rãi nói.

Nghe được câu này, Helena trái lại thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là có trao đổi, như vậy thì hợp lý rồi, muốn cô sinh ra người thừa kế Oran? Hay là trợ giúp Oran mở rộng bờ cõi? Hoặc là một điều kiện khác… mặc kệ điều kiện của cậu là gì, cô cũng sẽ dùng hết khả năng của mình để hoàn thành!

“Xin cô đừng mất đi dũng khí để yêu.”

“Mãi mãi chờ mong trong tâm hồn người thiếu nữ.”

Nhạc Thiên đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Helena đã hoàn toàn ngớ người, “Cô sắp trở thành người con gái tự do nhất đại lục.”

Sau khi Nhạc Thiên rời phòng, hệ thống không nhịn được hỏi: “Tại sao cậu phải làm như vậy?”



“Chuyện đó còn phải hỏi sao?” Nhạc Thiên sâu xa trả lời, “Bởi vì —— tình, cha, như, núi.”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên chậm rãi xoay người, nghĩ linh tinh nói: “Đã lâu không ngâm bồn tắm rồi, tao muốn đi tắm cái đã, dùng thánh quang tắm rửa tốt thì tốt, nhưng cảm giác vẫn hơi kém, Giáo hội lớn như vậy chắc là có phòng tắm đúng không? Hệ thống, Giáo hội có phòng tắm không?”

Hệ thống còn chưa load kịp, chết lặng nói: “Có…”

Nhạc Thiên tùy tiện bắt một sứ giả đi ngang qua, “Ta muốn tắm rửa, phòng tắm ở đâu?”

Sứ giả:…

Bởi vì là khách mời giáo hoàng mang về, sứ giả Giáo hội không thể không nhẫn nhịn, “Hôm nay là thứ tư, phòng tắm đóng của.”

Nhạc Thiên khiếp sợ, đối hệ thống nói: “Người ở nơi này không tắm rửa mỗi ngày sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy, chỉ có mình cậu.”

Nhạc Thiên nhanh chóng buông tay ra, không biết lần trước tên này tắm rửa là lúc nào nữa, cậu vừa nghĩ đến đó thôi là đã thấy hơi ớn ớn rồi, vội vàng chạy đi tìm Rand.

Sứ giả đang đứng canh giữ ngoài tẩm điện của giáo hoàng trơ mắt đứng nhìn quốc vương điên khùng nghênh ngang mà tiến vào cung điện, ngay cả khóe mắt cũng không liếc nhìn sang bọn họ một lần nào, quá vô lễ, thực sự quá vô lễ!

Còn chưa được nửa ngày, các sứ giả của Giáo hội đã cùng có chung một nguyện, đó chính là mong cho tên điên này mau cút đi!

Rand vừa trở về bản thể, đã phải vội vàng vùi đầu xử lý sự vụ chồng chất trong Giáo hội.

“Rand.”

Nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của Cyril, mới đầu Rand còn tưởng rằng mình nghe lầm, đến khi Nhạc Thiên sải bước tiến vào trong điện, Rand mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười khẽ, vui vẻ bất ngờ.

Nhạc Thiên không biết Rand đang cười , chỉ cảm thấy “a, bóng đèn hôm nay ánh đèn vẫn sáng sủa như vậy”, sau đó lại chú ý đến chiếc ngoại bào màu đỏ hắn vừa thay, “Chỗ này của ngươi có tắm được không?”

Rand theo thói quen giơ tay lên, lập tức bị Nhạc Thiên ngăn lại, “Ý ta muốn hỏi là chỗ này của ngươi có phòng tắm không?”

Cung điện của Giáo hoàng thì đương nhiên là có phòng tắm, hơn nữa còn rất lớn, bồn hình lục giác, trên mỗi chân trụ đều có một tượng đá hình thiên thần nâng ấm nước, nước chảy liên tục, không chảy vào bồn nước trong veo.

“Đây là nước dẫn từ suối nước nóng.” Rand giải thích.

Quả nhiên là Nhạc Thiên yêu cái phòng tắm này ngay từ cái nhìn đầu tiên, “Tốt quá, ta muốn tắm ở đây.”

Rand nhẹ giọng đồng ý, mặt không khỏi chậm rãi nổi lên hai đám mây đỏ ửng, “Được.”

Sau một tháng không được “tắm” một cách đúng nghĩa, Nhạc Thiên nhàn nhã ngâm mình trong nước, cảm giác như mình vừa được lên đường, cầm gương soi gương mặt đang ướt đẫm của mình, say mê nói: “Nước trong sen nở, là hoa văn đất trời chạm trổ.” (1)

Hệ thống vừa hơi ló đầu ra đã suýt buồn nôn đến loạn cả mã code.

Rand ngồi trong chính điện cách phòng tắm mấy căn phòng nhỏ xử lý công việc, nhưng đống chữ trước mắt lại hoàn toàn không vào đầu nổi, hắn đang kịch liệt đấu tranh với trí tưởng tượng của mình.

Cyril đang tắm rửa bên trong…

Rand thả tờ giấy trong tay xuống, đứng dậy nôn nóng mà đi qua đi lại hòng muốn giảm bớt tư tưởng điên cuồng ngang ngược trong lòng mình.

“Ran…d… !”

Hình như Rand mơ hồ nghe thấy Cyril đang kêu tên mình, hắn buồn bực che tai, tự đặt câu hỏi tại sao mình lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy, hắn vô cùng, vô cùng, vô cùng muốn nhìn Cyril tắm…

Giọt nước óng ánh sẽ lướt qua vầng trán đầy đặn của Cyril, sống mũi vểnh cao, chậm rãi trượt vào hai mảnh môi ửng hồng ướt át… không được, không được, Rand nặng nề đập bàn một cái, hắn không được nghĩ nữa, cắn răng chạy ra ngoài.

Nhạc Thiên la hét kêu Rand ầm ĩ trong phòng tắm quyết định từ bỏ, xa quá, nên chắc Rand không nghe thấy, “Không mang quần áo rồi làm sao giờ?” Nhạc Thiên khổ não nói.

Hệ thống cuối cùng cũng chịu phản ứng lạnh lùng lên tiếng: “Không phải cậu muốn ở lại Giáo hội sao? Bị hắn nhìn chút thì sao nào?”

Nhạc Thiên ngượng ngùng nói: “Trước khi xác định quan hệ, không thể làm chuyện mắc cỡ như vậy được.”

Hệ thống: …cũng tội cho cậu còn liêm sỉ để nói được câu đó.

So với chuyện đó, hệ thống càng không thể hiểu được là —— “Không phải cậu không có hứng thú với Rand sao?”

Nhạc Thiên tỏ vẻ vô cùng khiển trách trước câu hỏi đó của nó, “Eo ơi, cái đồ hệ thống này mày bị làm sao đấy, sao mày lại nghĩ mối quan hệ của tao với Rand xấu xa đến thế chứ, quan hệ của bọn tao không thể chỉ đơn thuần là “sản phẩm và người dùng” thôi sao?”

Hệ thống: …

Quá, quá đáng lắm rồi đó… còn không bằng cả tool man (3) nữa! Rand không có khuôn mặt lại có địa vị thấp như thế trong lòng Nhạc Thiên, thậm chí hệ thống còn bắt đầu cảm thấy hơi hơi bất bình cho Rand, tại sao chứ? Tại sao ngay cả “Thần” mà nhà ngươi lại dám không thích hả!

Nhạc Thiên kêu Rand không được, ngâm mình lâu quá lại thấy da dẻ mình hơi nhăn, thật sự rất ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu, mặc xác chuyện khác đi, phải bò ra khỏi phòng tắm cho bằng được, tiện tay cầm đại một cái khăn tắm màu đỏ cột quanh vòng eo nho nhỏ, vừa đi ra ngoài vừa kêu Rand đi thẳng đến chính điện, mới phát hiện ra là Rand không có ở đây.

Sứ giả của Giáo hội đứng canh giữ bên ngoài, nhìn thấy sau khi vị quốc vương khùng điên đi vào không bao lâu, thì Giáo hoàng lại vội vàng đi ra, ngay cả bọn họ hành lễ cũng không để, cả hai cùng chụm lại nói: “Ngươi có thấy lần này Giáo hoàng trở về có gì đó là lạ không?”

“Có một chút.”

“Có cảm giác hình như sáng hơn trước đây.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đúng! Quá sáng! Sắp không mở mắt ra nhìn được luôn, quả nhiên là sức mạnh của Giáo hoàng là vô cùng vô tận ngày nào cũng tăng lên, hai người lập tức nổi lòng tôn kính.

Rand từ chủ điện đi ra, đi thẳng đến ngoài điện cầu nguyện mới dừng bước, dựa vào trụ đá hít vào một hơi thật dài.

“Giáo hoàng đại nhân?”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cyril xong, Helena trong tâm trạng qua đỗi vui mừng quyết định đến ngoài điện cầu nguyện, trùng hợp bắt gặp Giáo hoàng bận hồng y tỏa sáng lòe lòe, vô cùng vui vẻ đến chào một cái.

Nụ cười trên mặt Helena còn rực rỡ hơn ánh nắng, không hiểu sao khi lọt vào mắt Rand lại có gì đó chướng mắt, hắn đứng thẳng người, không quá muốn nói chuyện với cô, bèn đơn giản gật gật đầu.

Helena không để ý lắm đến sự thờ ơ của Rand, Giáo hoàng đại nhân là con trai của Thần, đương nhiên không có lời gì để tán gẫu với người phàm, khóe miệng khẽ cong lên như chứa mật ngọt, “Ta thật sự rất vinh hạnh khi nhận được sự ủng hộ của ngài.”

Rand hơi sửng sốt, “Ủng hộ của ta?”

Nụ cười của Helena hơi chần chờ, “Cyril bệ hạ nói là ngài sẽ chủ trì hôn lễ của hai ta đồng thời ủng hộ ta…”

Cả người Rand cứng đờ, cứ như hắn đã hóa thành cục đá, dòng máu lưu động trong cơ thể dường như vừa ngưng đọng trong khoảnh khắc.

Helena thấy hắn im lặng rất lâu, nghĩ là có lẽ là do mình vui quá nên nói sai gì đó, “Xin lỗi, ta…”

Cô còn chưa nói dứt lời, Giáo hoàng hồng y đã xoay người rời đi, động tác của hắn rất nhanh, như một cơn gió, tóc Helena bị thổi rối tung, Helena kinh hô một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ta nói sai gì sao?” Chẳng lẽ Cyril vẫn chưa nói chuyện đó với Giáo hoàng sao?

__

(1) chuối cả nải: gốc là 尿性, Hán Việt là “niệu tính”, theo mình tìm hiểu được thì nó như kiểu khen mà hơi thô, tương đương với “vãi chưởng, vãi đái, vãi chó mèo,…” bên mình vậy á. Mà để vậy thì mình thấy đọc hơi cấn cấn, bạn Nhạc Thiên đang kháy liên minh nên mình edit vậy luôn.

(2) “Nước trong sen nở, là hoa văn đất trời chạm trổ.”: Thơ Lý Bạch, nguyên văn “清水出芙蓉, 天然去雕饰.”, Hán Việt “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.”

(3) tool man: 工具人, ngôn ngữ mạng, nói chung dùng để chỉ những người trong tình huống không biết hoặc tự nguyện giúp đỡ người khác, không phàn nàn, gọi là tới giúp không đòi hỏi tình cảm, vật chất hay tiền bạc, bị người khác lợi dụng coi như công cụ để dùng hoặc sai sử.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv