Ấn tượng của Rand đối với Cyril có hơi tốt hơn đại đa số người trên lục địa, nhưng cũng chỉ là một chút nhỏ mà thôi.
Từ khi sinh ra Rand đã có thần lực, hắn là người đại diện cho thần linh ở lục địa, đến năm hắn bảy tuổi gần như là không gì không biết, Giáo hoàng tại vị quyết định bổ nhiệm cho hắn, gửi lời mời cho các quốc vương đến dự lễ truyền ngôi.
Khi đó quốc vương của Oran vẫn còn là phụ thân của Cyril, Symondos, Symondos phong độ nhẹ nhàng cử chỉ hào hoa phú quý, nhưng lại luôn mặt ủ mày chau, than ngắn thở dài.
Rất tình cờ, trước khi Rand nhậm vị đã được tiếp xúc với Symondos trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Symondos nói cho hắn biết buồn phiền của mình, “Đứa con trai duy nhất của ta —— Cyril, ta thực sự rất lo cho tương lai của nó.”
Rand ôn hòa nói: “Ta có thể giúp được cho ông không?”
Người hắn mang thần lực, có thể chữa trị một vài bệnh mà những loại thuốc bình thường không thể chữa được.
Sắc mặt Symondos sầm xuống, “Nó không muốn gặp người khác.”
Rand: “Vì sao?”
Symondos thở dài một hơi, có một thằng con trai tự kỷ tự luyến đến bất thường làm ông thật sự khó có thể mờ miệng nói ra, ậm ờ nói: “Nó cho là mình không giống với người khác.”
“Mỗi một con người trên đời này đều là độc nhất vô nhị, giữ một tấm lóng bao dung, chấp nhận bản thân cũng có nghĩa là có thể tiếp nhận muôn dân.” Rand nói xong, có một tế ti đi đến kêu hắn đi cầu nguyện, nên hắn phải đi ngay.
Sau đó Symondos tạ thế, Cyril kế vị, danh tiếng tự luyến lan truyền khắp đại lục, lúc này Rand mới nhận ra lời của quốc vương Oran nói là có ý gì, hắn vốn cho rằng có lẽ là Cyril có một số điểm nào đó trên cơ thể không được trọn vẹn cho nên mới không muốn gặp người khác, không ngờ là vì lý do buồn cười đó.
Lần này hắn dựa vào thần lực, làm cho linh hồn của mình thoát ra bay đến đế quốc Oran, chính là vì khuyên bảo Cyril, hi vọng cậu đừng tuỳ hứng quá mức, Rand không muốn bởi vì một mình Cyril khơi nên bất ổn trên khắp đại lục.
Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, là mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Đối mặt với tình cảnh lúng túng như vậy, hắn không thể hiện thân cảnh báo, đang muốn rời đi trước, lại phát hiện ra mình không thể rời đi được, hắn cực kỳ kinh ngạc, lại sử dụng ý niệm thử thêm mấy lần, mà vẫn không được.
Vị quốc vương trẻ tuổi vẫn còn tiếp tục động tác, hơn nữa là, hình như cậu đang rất thống khổ, nước mắt trong veo lướt xuống từ đôi mắt màu xanh nhạt dập dờn như sóng biếc, Rand dời tầm mắt đi, định rời khỏi tòa cung điện trải đầy gương quái lạ này, nhưng vẫn thất bại.
Nguy rồi, hình như hắn bị giam trong toà cung điện này rồi, thậm chí còn không thể rời khỏi Cyril trong phạm vi nửa mét.
Bên tai tiếp tục truyền đến tiếng nức nở tinh tế của Cyril, Rand quay lưng lại thầm đọc kinh trong giáo, hắn là sứ giả của thần, từ nhỏ đã cấm dục giữ mình trong sạch, tất cả mọi người ai cũng tôn kính với hắn, hắn không thường tiếp xúc với người ngoài, càng đừng nói đến loại tiếp xúc như thế này… Rand chỉ cảm thấy mặt mình đang nhanh chóng nóng lên.
Rốt cuộc, Cyril kêu một tiếng nhỏ thật dài, hình như là đã bắn ra.
Rand đưa lưng về phía cậu, xóa bỏ tạp niệm, cố gắng điều động ý niệm muốn rời đi, nhưng tòa cung điện này dường như có một loại năng lượng kỳ dị nào đó cản trở không cho hắn rời đi, Rand hơi nhíu mày.
Hệ thống từ trong che đậy, nhìn thấy dáng vẻ quần áo xốc xếch khóc chít chít của Nhạc Thiên, bất đắc dĩ nói: “Cậu tỉnh táo lại chút đi.”
Nhạc Thiên bi phẫn nói: “Mày nói xem, có phải là mày cố tình không!”
Hệ thống: “Tôi không phải loại hệ thống thù dai đó.”
Nhạc Thiên cắn răng: “Nhưng tao là loại người thù dai đó.”
Hệ thống: “…”
Nỗi khổ của con người có mỹ nhan tuyệt thế lại không thể gặp gỡ ai này có mấy ai thấu hiểu đâu? Bây giờ Nhạc Thiên đã hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Cyril, phàm nhân không xứng được cậu liếc nhìn một cái nữa, huống chi là kết hôn với cậu, nghĩ thôi mà đã thấy người rợn hết cả da gà rồi, thời khắc này trong đầu Nhạc Thiên chỉ còn sót lại một cái tên, niềm hy vọng duy nhất của cậu.
“Rand…” Van xin mấy người đó, nhất định phải đẹp trai hơn tui!
Rand đột nhiên nghe thấy tên mình, vô thức nhìn lại theo tiếng kêu.
Cyril đang nhấc ta che mặt mình, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ với hình dáng hoàn mỹ, một chữ “Rand” xuất phát từ đôi môi xinh đẹp như vậy, dường như cũng mang theo một cảm giác kiều điễm kỳ lạ.
Rand không thể không thừa nhận, Cyril không điên, chỉ là những kẻ cho rằng cậu điên không có cơ hội được nhìn thấy Cyril mà thôi.
Nếu như bọn họ được gặp Cyril, cũng sẽ phải thừa nhận chỉ có con của thần mới có dung mạo xinh đẹp đến nhường này.
Rand không thể rời khỏi nơi này, bèn dứt khoát đi đến gần Cyril, chuyển vận một luồng thần lực nhu hòa thông qua linh thể bao phủ Cyril, hy vọng có thể dùng cách này để an ủi nỗi đau và ưu thương trong lòng cậu.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, tự nhiên tao thấy nóng quá.”
Hệ thống lạnh lùng nói: “…đừng kiếm cớ cho cái sự động dục của mình.”
Nhạc Thiên: “Không phải, nóng thiệt mà.”
Một luồng hơi nóng ấm áp chầm chậm vờn quanh cơ thể cậu, nhất là ở trên đỉnh đầu, cảm giác ấm như đang đội một mặt trời nhỏ trên đầu vậy, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, ngoại trừ gương mặt của mình hiện trên trần nhà, cậu không nhìn thấy được bất cứ thứ gì cả, đành phải nghi hoặc cúi đầu.
Rand đang bay lượn trên đầu cậu bất ngờ đối diện với ánh mắt chăm chú của cậu, trong đôi mắt xanh biếc khi nhìn gần thoáng thấy đôi hạt bụi mịn, có vẻ vừa hồn nhiên vừa sầu muộn, Rand biết rõ là Cyril không nhìn thấy mình, nhưng vẫn phải nín thở trong chớp mắt.
Nhạc Thiên suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tao biết rồi, tại vì sắc đẹp của tao đang phát sáng nên toả nhiệt!”
Hệ thống: “…” Hình như bệnh không nhẹ thiệt rồi.
Nhạc Thiên sau khi tuốt xong tiến vào mood hiền giả trong một thời gian ngắn, tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Cyril rất biết hưởng thụ, bể tắm của hắn làm từ vàng ròng, có một đường ống dẫn nước ấm bên dưới, chỉ cần hắn vừa lay chuông, sẽ có nước ấm không ngừng dâng lên, góc trái bể được đục mấy lỗ nhỏ, vậy là cả quá trình đó không phải gặp mặt ai cả.
Nhạc Thiên rung chuông, lập tức có nước ấm ào ào tràn vào, nhìn thấy mặt nước lượn lờ hơi nóng, Nhạc Thiên nói: “Cái này làm tao có liên tưởng rất không tốt.”
Hệ thống: “Gì?”
Nhạc Thiên: “Vừa châm nước vừa xả nước, thì phải mất bao lâu bể nước mới được đổ đầy, lần nào tao cũng giải sai hết.”
Hệ thống: “…đề toán đơn giản như vậy mà cậu cũng không làm được?”
Nhạc Thiên: “Mày biết à? Vậy mày tính cho tao đi, mất bao lâu mới đổ đầy bể nước này?”
Hệ thống cười lạnh một tiếng, lập tức cho ra đáp án, “78 giây.”
Nhạc Thiên: “Rất không tệ, phải mà lúc tao đi thi có cái máy tính thông minh như mày là hay rồi.”
Hệ thống cao cấp mà bị Nhạc Thiên coi thành máy tính… hệ thống suýt chút nữa tức đến loạn cả code, thậm chí bắt đầu tự hỏi mình tại sao lại bắt Nhạc Thiên làm gì, nói không chừng mấy hệ thống thất bại quay về là bởi về nhìn thấu bản chất của con người đó, nên mới cố tình không bắt cậu.
Trong lúc hệ thống đang nghĩ ngợi lung tung, nước đã đổ đầy, Nhạc Thiên cởi quần áo bước xuống, Rand cứ như bị dính vào cậu vậy, không thể kiểm soát được mình cũng trôi dạt theo vào trong phòng tắm, hắn quay lưng lại nghe thấy một âm thanh rất nhỏ phát ra khi Cyril xuống nước.
Hình như Cyril là một người rất ít nói, từ khi Rand bước vào cung điện này, ngoại trừ lúc nãy nghe thấy Cyril kêu tên hắn ra, hắn chưa từng nghe Cyril nói thêm một chữ nào.
Hai tay Nhạc Thiên vốc nước, kinh hoảng nói với hệ thống: “Mẹ, sao nước nó không trong gì hết, trắng trắng đục đục là thế nào?”
Hệ thống: “…” Rất không muốn trả lời nhưng không trả lời sẽ bị làm phiền tới chết, “Có cho thêm hương liệu dưỡng da khi tắm.”
Nhạc Thiên xòe tay ra, đau khổ nói: “Thứ nước vẩn đục thế này sao mà soi được nhan sắc tuyệt mỹ của ta đây, mới đau lòng làm sao.”
Hệ thống: “…” Bây giờ nó đang hối hận, rất rất là hối hận.
Bởi vì không được thấy mỹ nhan tuyệt thế của mình, Nhạc Thiên u buồn, cơ thể mềm mại nằm nhoài bên bể nước, nói với hệ thống là cậu cũng muốn dán gương kín hết phòng tắm, đủ hết ba sáu mươi độ không chừa một góc nào.
Hệ thống mới tưởng tượng thôi đã thấy sợ nổi hết cả da gà, không nhịn được nói ra mốt đề nghị, “Sao cậu không cầm một cái gương soi đi?”
Nhạc Thiên suy nghĩ một chút, “Có lý.” Lập tức từ trong nước bò ra ngoài.
Hệ thống bất ngờ bị tô gạch men đầy mắt, mà Rand thì không may mắn như vậy, nhắm mắt không kịp, lại một lần nữa bị ép thưởng thức cơ thể lõa lồ của Cyril.
Giáo hoàng luôn luôn cao cao tại thượng hoàn toàn tách biệt với thế gian lần đầu tiên biết cái gì gọi là —— chiếm tiện nghi của người khác, trong lòng chợt bắt đầu xuất hiện một tâm tình tương tự với “xấu hổ”, bây giờ hắn cứ như là một tên nhìn trộm bỉ ổi, nhưng ý định ban đầu của hắn không phải là như thế.
Nhạc Thiên lắc lắc đầu nhỏ tìm thấy một cái gương nhỏ mà mình vừa ý ở đầu giường Cyril, mặt gương hình bầu dục, được cắt gọt như bề mặt kim cương, tay cầm bằng bạc rất nhẹ, cỡ bàn tay, vừa vặn thích hợp bỏ vào trong ống tay áo.
Nhạc Thiên giơ gương đắc ý soi trong chốc lát, đôi mày nhíu chặt cuối cùng cũng thả lỏng, hầy, gì chứ quả nhiên chỉ có soi gương mới là hạnh phúc nhất.
Lúc tắm rửa, Nhạc Thiên tắm một cái, phải cầm gương soi mặt mình một cái, lần nào trên mặt cũng nở nụ cười ngọt ngào, chỉ hận không thể hôn gương hai phát.
Ngay lúc này Rand không biết hắn và hệ thống đã có cùng một kết luận: Cyril (Nhạc Thiên) bệnh không nhẹ.
Đương nhiên của hệ thống là ác ý sâu sắc, còn thời khắc này Rand lại đầy đồng tình vói Cyril, hắn nghĩ là Cyril bệnh rồi, chỉ là bệnh của cậu là bệnh tâm lý, hẳn là nội tâm của cậu rất đau khổ, việc thế nhân không hiểu mình và lời châm chọc chế giễu càng dồn nén thêm nhiều áp lực lên tâm lý cậu.
Nên cậu mới phải tự giam mình trong cung điện tự mình giải tỏa, nhưng lúc giải tỏa lại vẫn đau khổ khó chịu như thế, chỉ có khi soi mình trong gương mới có vẻ tươi cười.
Loại bệnh này có lẽ là cô độc, Rand thầm nghĩ, Cyril đáng thương đến nhường nào.
Nhạc Thiên tắm rửa xong sau đó lại khóc, giơ gương yên lặng rơi lệ, “Mẹ ơi, có lẽ con không phải là con ruột của mẹ rồi, mẹ không thể đẻ được thằng con đẹp như con đâu.”
Hệ thống: “…cút hộ.”
Hơi nước nhàn nhạt bao phủ Cyril như nữ thần Venus hiện thân từ đại dương, đẹp đến không thể tin được, Nhạc Thiên lệ rơi đầy mặt, “Nếu như đẹp là có tội, vậy thì tội của con đã không thể tha.”
Hệ thống: “Nếu như não tàn là tội, thì cậu tù chung thân.”
Nhạc Thiên dùng ngón út tinh xảo xoa xoa nước mắt khóe mắt, “Tui đẹp tui không thèm so đo với mấy người, chẳng qua là mấy người đang đố kị với nhan sắc của tui mà thôi.”
Bởi vì thẩm mỹ vô cùng kén chọn của mình, nên bây giờ Nhạc Thiên hoàn toàn chẳng muốn gặp ai cả, nơi này có cảm giác gần giống như thời Trung cổ vậy, các thể loại giải trí của quý tộc chỉ hạn chế trong xem kịch hoặc nghe nhạc kịch, mà loại hoạt động phải tụ tập đông người như thế thì Nhạc Thiên cơ bản là phải nói lời tạm biệt tất.
Ngẫm lại mới thấy cuộc sống của Cyril thật sự rất đơn điệu, chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày là soi gương.
Nhạc Thiên ra yêu cầu, “Tao muốn coi phim.”
Hệ thống: “? Cậu không sợ nhìn rồi mắc ói à?”
Nhạc Thiên: “Sợ, cho nên tao muốn coi không phải người thật.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Nào, mở đi.”
Hệ thống chẳng muốn cãi cọ với Nhạc Thiên, mở kênh thế giới động vật ra ngay tập voi tìm bạn đời, “Xem đi.”
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Mẹ thương con.”
Tình mẹ này nặng đến độ ép Nhạc Thiên không thở nổi, cậu móc cái gương dấu yêu của mình ra soi một lúc để hồi phục tâm trạng, “Ý tao là phim hoạt hình.”
Hệ thống thoải mái nói: “Được.” Rồi mở Chú voi con biết bay (1).
Nhạc Thiên vẫn chưa được coi phim này, hào hứng xem.
Rand nhìn thấy Cyril mặt ủ mày chau ánh mắt tan rã nằm sấp trên giường, hình như là đang ngẩn người, hắn do dự trong chốc lát, trầm giọng kêu: “Cyril.”
Nhạc Thiên: “Ủa, hình như tao nghe thấy có ai mới vừa kêu tao?”
Hệ thống có chút hoảng, “Tôi cũng nghe thấy nữa.”
Nhạc Thiên run lẩy bẩy, “Không phải là có ma đó chứ? Thế giới này cũng có ma à?”
Hệ thống: “Tôi, tôi không biết…” Hình như trong thiết lập của thế giới này đâu có nhân tố ma quỷ đâu?
Nhạc Thiên: “Tao sợ ma…”
Hệ thống: “…” Nó cũng sợ ma…
Một người một thống vô cùng hoảng sợ, Rand thấy cậu có vẻ như đang sợ hãi, thế là dùng giọng nói ôn hòa nhất để nói: “Ta là Rand.”
Mặt Nhạc Thiên cứng lại trong nháy mắt, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngươi… Ngươi chết rồi sao? Ngươi là ma hả?”
Rand, người đích thực là con trai của Thần: “…”
__
(1) Chú voi con biết bay: phim này này:
------oOo------