Cả đời Tông Diễn chưa từng phải chịu khổ thế này bao giờ.
Khi còn nhỏ không được thương nên không ai quan tâm, đến lúc hơi lớn một chút, Lâm Nhạc Thiên bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời cậu ta, thương cậu ta bảo vệ cậu dùng hết khả năng của mình để thỏa mãn mọi mong muốn của Tông Diễn.
Hàn Tề hoàn toàn không thèm nể nang gì cả, Dương Khiêm Ích dùng Lâm Nhạc Thiên để dỗ Tông Diễn, còn Hàn Tề thì dứt khoát dùng vũ lực trấn áp.
Tông Diễn vừa mới quấy, hắn lập tức dùng một tay vác Tông Diễn lên vai, người hầu biết hắn là người Lâm Nhạc Thiên dẫn vào, mà Lâm Nhạc Thiên mới là chủ nhân đích thực trong cung, Tông Diễn chíp chíp kêu gào, đám người hầu cũng chỉ biết tuân lời giả câm vờ điếc.
Chừng ba lần, Tông Diễn đã biết yên phận, từ khi đăng cơ đến nay đây là lần đầu tiên cậu ta biết cái gì gọi là “kêu trời không thấu, kêu đất không hay”.
“Trẫm không muốn đứng trung bình tấn.” Thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như ngọc như tuyết của Tông Diễn phồng thành hai cái bánh bao, hai quả đấm nhỏ nghiêm chỉnh đặt hai bên eo, vẻ mặt oan ức khụy người xuống đứng trung bình tấn, nước mắt đọng trên vành mắt quật cường lấp loé.
Hàn Tề lạnh lùng nói: “Bệ hạ, đây là kiến thức căn bản.”
Tông Diễn khịt khịt mũi, nói với Chu Sở Sở đang lo lắng đứng bên cạnh: “Chu Sở Sở, ngươi đi tìm Tiểu Lâm tử đến.”
Hàn Tề ngắt lời: “Không cần phải đi, Cửu thiên tuế đang nghỉ ngơi.”
Tông Diễn giận dữ, nhưng mà vẫn không dám lộn xộn, giữ tư thế đứng trung bình tấn hất mặt lên mắng: “Nghịch thần! Trẫm muốn giết ngươi!”
Tám ngọn gió cũng không làm Hàn Tề suy chuyển, chọt nhẹ lên bả vai Tông Diễn, “Nhấc vai.”
Tông Diễn nén tiếng khóc nức nở, “Nhấc không nổi!”
Lòng dạ Hàn Tề kiên định, không có chút nương tay nào, thề nhất định phải rèn cho Tông Diễn khỏe mạnh cường tráng, bỏ hết cái thân son phấn khí đó đi, thế là thay Tông Diễn nhấc vai.
Dù cho Tông Diễn chỉ là một đứa trẻ, thì dòng máu đang chảy trong huyết mạch cậu ta vẫn là dòng máu hoàng tộc kiêu ngạo, sau khi đứng trung bình tấn một hồi chân đã run lên bần bật, nhưng vẫn bướng bỉnh được không chịu rơi lệ, chỉ hung bạo nhìn Hàn Tề, cắn răng không nói một lời, trong lòng thầm tìm cách thiên đao vạn quả Hàn Tề.
Hàn Tề thấy vẻ mặt của cậu ta như thế, rất hài lòng, vẫn là huyết thống Tông gia nhà mình tốt.
Qua chừng một nén nhang, Hàn Tề ôn hòa nói với Tông Diễn: “Mời bệ hạ nghỉ ngơi trong chốc lát, thả lỏng chân tay một chút.”
Chu Sở Sở nhanh chóng chạy tới đỡ Tông Diễn, Tông Diễn rất không muốn dựa vào người Chu Sở Sở, nhưng cậu ta thật sự đứng không nổi nữa, nửa dựa vào bả vai Chu Sở Sở, nghiến răng nhìn Hàn Tề chằm chằm, “Trẫm muốn giết ngươi.”
Trong lòng Hàn Tề xót xa, không phải vì Tông Diễn đòi giết mình, là vì Tông Diễn là một đế vương cao quý, mà ngay cả xử trí một Cẩm Y Vệ cũng không thể làm được, nhưng chính cậu ta lại không nhận ra, một sự thật thậm chí cung nữ thái giám còn biết: mọi sinh tử đều do ý của Lâm Nhạc Thiên.
Nghĩ đến đây, Hàn Tề quỳ một chân trên đất, cung kính nói: “Vi thần chỉ vì muốn giúp cho bệ hạ có thân thể cường tráng, mong bệ hạ tha thứ.”
Hắn đã chịu nhượng bộ, sắc mặt của Tông Diễn lập tức tốt hơn rất nhiều, dù tính tình cậu ta ấu trĩ, nhưng chuyện xấu nhất từng làm cũng chỉ là đuổi theo cung nữ thái giám đánh mắng với hở chút là bảo người ta cút, nghĩ kỹ thì, cậu ta chưa từng hạ lệnh giết ai bao giờ, người hầu trong cung cũng không thật sự sợ cậu ta.
Hàn Tề anh tuấn cao to, là dáng vẻ của đại trượng phu thực thụ, mà một đại trượng phu như vậy lại cầu mình tha thứ, oán khí chất chồng trong lồng ngực Tông Diễn nhất thời tiêu tan đi hơn phân nửa, nhưng nước mắt trong hốc mắt lại không giữ được, hai hàng nước mắt rì rào lăn dài, “Ngươi nghĩ hay lắm, ta không tha cho ngươi.” Tuy nói lời hung ác, giọng lại nghẹn ngào nức nở như đứa trẻ đáng thương .
Huống chi, ngay cả tự xưng cũng quên mất.
Hàn Tề vẫn giữ tư thế quỳ một chân trên đất, ngửa đầu lên nhìn Tông Diễn, thân hình hắn cao lớn như vậy, cho dù đang quỳ, nhưng trước mặt Tông Diễn tuổi còn nhỏ phảng phất như một ngọn núi cao kiên cố, hắn nói: “Bệ hạ, đừng khóc.”
Tông Diễn chưa từng được nghe qua ngữ khí đó của hắn, không chỉ vỏn vẹn là dịu dàng, là một loại thương tiếc nặng nề, còn có động viên nhàn nhạt, Tông Diễn phát hiện khóe mắt Hàn Tề cũng hơi đo đỏ, vội vã dùng ống tay áo lau nước mắt, mạnh miệng nói: “Trẫm không khóc, trẫm ra mồ hôi thôi.”
Hàn Tề khẽ cười, “Là thần nhìn lầm.”
Hắn cười, không biết sao mà Tông Diễn cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp, không nhịn được cũng cười, lại lập tức đanh mặt, “Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, trẫm phải phạt ngươi…” Tông Diễn vốn định nói phạt đánh, có lúc cậu ta cũng biết phạt hèo thái giám cung nữ, nhưng hạ lệnh rồi lại phải nghe thấy toàn tiếng khóc đinh tai nhức óc, Tông Diễn rất không thích, thế là sau này cũng ít làm vậy, mà cậu ta lại chẳng biết vì sao mình không nỡ đánh Hàn Tề, do dự một lúc, mới lên tiếng: “Phạt ngươi vẽ vai mặt hoa (1).”
Hàn Tề rất nghe lời đáp lại, “Bệ hạ nghỉ đủ chưa? Chúng ta phải tiếp tục thôi.”
Lâm Nhạc Thiên thoa thuốc xong không còn nửa cái mạng, Tông Diễn học xong cũng mất nửa cái mạng, đến tối không còn nháo nhào đòi đi thăm Lâm Nhạc Thiên nữa, thực sự rất đói, ăn một bữa như hùm như sói, rồi lại mệt lả cả người, ngã lên long sàng đã nghe thấy tiếng ngáy lập tức vang lên, Chu Sở Sở sợ cậu ta ăn no rồi ngủ ngay sẽ bị khó tiêu, nằm nhoài bên giường xoa bụng cho cậu ta, đồng thời nhỏ giọng hỏi Hàn Tề đang đứng một bên, “Đại nhân, Cửu thiên tuế thế nào rồi?”
Hàn Tề vốn định nói không chết được, nhưng lời đã đến bên mép rồi dằn lại, “Vẫn ổn.”
Chu Sở Sở cúi đầu, nhìn cánh mũi Tông Diễn phập phồng, nhẹ giọng nói: “Cửu thiên tuế vì bệ hạ lao tâm khổ trí, thay bệ hạ tìm hai vị đại nhân tới, hi vọng bệ hạ có thể thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của ngài ấy.”
Hàn Tề ngẩn ra, dường như đến thời khắc này hắn mới bắt đầu suy đoán dụng ý của Lâm Nhạc Thiên.
Đúng rồi, tại sao Lâm Nhạc Thiên lại muốn cho mời Dương Khiêm Ích với hắn đến dạy dỗ cho Tông Diễn?
Nghe nói ban đầu là mời Ngạc Thái, Hàn Tề từ trong quân đội bước ra, đương nhiên là biết uy danh và bản lĩnh của Ngạc Thái, tính cách của ông ta hung hăng dụng binh như thần, là một vị tướng tài hiếm có, lúc Dương Khiêm Ích giảng cho Tông Diễn thì Hàn Tề ở ngay bên cạnh, nghe rất rõ ràng, là đạo lý làm vua rất nghiêm chỉnh.
Đó không phải là cách thức bồi dưỡng một vị vua bù nhìn, trong lòng Hàn Tề rối loạn, không nói một lời lui ra, trời đã tối, hắn cũng nên đi thay thuốc cho Lâm Nhạc Thiên.
Dọc đường đi hắn mang tâm sự nặng nề, ngay cả Trương viện phán gọi hắn suýt nữa cũng lỡ mất.
“Hàn đại nhân, xuất cung sao?” Trương viện phán cười híp mắt bắt chuyện với hắn.
Hàn Tề chắp tay, “Đi thay thuốc cho Cửu thiên tuế.”
Trương viện phán khoát tay áo một cái, “Không cần, thiên tuế gia đã đổi thuốc xong rồi.”
“Xong rồi?” Hàn Tề kinh ngạc, thứ đầu tiên dâng tràn trong suy nghĩ là cảm giác bị phản bội nhàn nhạt.
Trương viện phán gật đầu, sờ sờ cọng râu cá trê bên khóe miệng, “Thiên tuế gia nói không thể quấy rầy Hàn đại nhân đang dạy võ cho bệ hạ, nên cho truyền người ngoài.”
“Người ngoài…” Hàn Tề nhai đi nhai lại hai chữ này, trong lòng là cảm giác không vui nói không rõ tỏ không tường.
Trương viện phán hồn nhiên không biết trong lòng vị Cẩm Y Vệ anh tuấn lạnh lùng này đang nghĩ gì, còn vỗ vỗ vai Hàn Tề động viên, “Yên tâm, ngươi giúp thiên tuế gia chữa thương, tính của thiên tuế gia tốt như vậy, chắc chắn sẽ không trách tội ngươi đâu, cứ an tâm xuất cung đi.”
Bất quá trong vòng một chén trà, Hàn Tề đã liên tiếp nhận được lời khen về Lâm Thiên Nhạc của hai người —— Chu Sở Sở và Trương viện phán, hắn nghiêm mặt cứng đờ không biết nên trả lời như thế nào.
May mà Trương viện phán cũng chỉ vội vội vàng vàng chào hỏi với hắn, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Đường đi trong cung vắng vẻ tĩnh lặng, ngọn đèn soi bóng người cao gầy, Hàn Tề bình tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, chuyện nên nghĩ chuyện không nên nghĩ tất cả cùng quện vào nhau nhão như bột khuấy, bèn quyết định không nghĩ suy thêm gì nữa.
Hắn hồi kinh là để tru diệt Lâm Nhạc Thiên, điều này chắc chắn sẽ không thay đổi.
__
(1) vai mặt hoa: 大花脸, Hán Việt “đại mặt hoa”, là vẽ mặt như này:
------oOo------