Nhạc Thiên bị cắm sừng tinh thần hốt hoảng vô cùng buồn bã, vành mắt đo đỏ tựa lên bả vai Thẩm Lập Hành, không nói lời nào khụt khịt mũi.
Thẩm Lập Hành im lặng hưởng thụ sự yếu đuối của Nhạc Thiên lúc này.
Cuối cùng hắn cũng đánh tan tất cả những gì thuộc về Nhạc Thiên rồi, từ trong ra ngoài, Nhạc Thiên bây giờ sẽ hoàn toàn dựa vào hắn, thuộc về hắn.
Khóe môi Thẩm Lập Hành khẽ cong lên thành nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Nhạc Thiên, dùng dịu dàng bện thành một tấm lưới mang tên giam cầm.
Trở về Thẩm trạch rồi, tâm trạng của Nhạc Thiên vẫn còn suy ụp, lúc xuống xe Thẩm Lập Hành ôm cậu, cậu cũng không hề kháng cự, thậm chí lúc nhấc chân đi còn đạp hút, người ngã vào lòng Thẩm Lập Hành.
Thẩm Lập Hành thấy hai mắt cậu trống rỗng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có đố kị có phẫn nộ, nhưn hơn cả là đau lòng và mong đợi.
Thẩm Lập Hành đưa tay ôm vai Nhạc Thiên, giọng khàn khàn: “Có tôi ở đây, đứng cẩn thận, đừng sợ.”
Nhạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn không có tiêu cự, chỉ lẩm bẩm nói: “Chú út, chú ôm con một cái, được không?”
Hệ thống: …má, sắp bị bật tự động che nữa rồi, chả biết sao mà vừa mừng vừa lo.
Lần này Nhạc Thiên cực kỳ chủ động, bình thường toàn là Thẩm Lập Hành nửa lừa gạt nửa cưỡng ép, Nhạc Thiên chủ yếu là chống cự, mặc dù sau cùng thì hắn vẫn được thỏa mãn trong chuyện đó, nhưng tất nhiên là hắn rất không thích loại thỏa mãn đó, Thẩm Lập Hành cứ thấy giữa hai người thiếu đi một chút gì đó.
Cuối cùng thì bây giờ hắn đã biết thiếu thứ gì rồi.
Thì ra Nhạc Thiên nhiệt tình, hòa theo so với Nhạc Thiên chống sự, né tránh còn quyến rũ hơn hiều, Thẩm Lập Hành lần đầu tiên mới biết cái gì gọi là tận cùng thỏa mãn, nhân lúc Nhạc Thiên đã hoàn toàn thuận theo mình, hai người còn thử thêm vài tư thế chơi game mới.
Thẩm Lập Hành nằm trên giường, ngửa đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng mê say của Nhạc Thiên, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá, hắn đã nắm giữ được, hoặc nói đúng hơn là thuần hóa được Nhạc Thiên, đứa trẻ duy nhất trên đời này được hắn đặt trong tim.
Sau khi kết thúc, hệ thống thoát khỏi tự động che, sâu xa nói: “Chúc mừng cậu, đã tiến gần tinh thần lưu đày thêm một bước.”
Nhạc Thiên không thèm để ý, thậm chí muốn làm một điếu thuốc, cuối cùng thì mượn lí do “tâm trạng suy sụp” vô cùng hợp tình hợp lí chơi với Thẩm Lập Hành thêm một ván nữa, thật sự rất đã ghiền.
Trước đây sau khi hai người làm xong, Nhạc Thiên vẫn luôn quay người đưa lưng về Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành ôm cậu ngủ, hôm nay Nhạc Thiên xoay lại, cẩn thận quan sát Thẩm Lập Hành, nhìn kiểu nào cũng thấy hắn đẹp trai quá đáng, hơn càng nhìn càng thấy không đủ.
Nhạc Thiên rất muốn nhào lên hôn hắn một cái, nhưng không được.
Ngay lúc đó, dường như Thẩm Lập Hành đọc hiểu được tâm tư của Nhạc Thiên vậy, hai mắt nhắm nghiền nhích về trước cọ cọ, chính xác hôn lên môi Nhạc Thiên, “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhạc Thiên hơi hơi giương môi ra, cách không chu mỏ một cái với Thẩm Lập Hành, xem như là hôn trả lại, cưng à, anh đẹp quá đi, bình bịch cũng đỉnh nữa, nhưng duyên phận đôi mình cũng chỉ đến đây.
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Bây giờ tao không còn là thiếu gia Thẩm gia nữa, tài sản trong tay chắc ít hơn Từ Đào rồi.”
Hệ thống: “Đúng vậy, chút vốn lưu động đó của cậu hoàn toàn không thể so được với cổ phần bệnh viện mà Từ Đào có.”
Nhạc Thiên: “Xét theo phương diện tài lực, Từ Đào hơn xa tao, chỗ kém hơn có lẽ là nhan sắc.”
Hệ thống phải thừa nhận, cái vỏ bọc Thẩm Nhạc Thiên này đúng là đẹp thật, “Giá trị nhan sắc của Từ Đào thấp hơn cậu ba phần trăm.”
Nhạc Thiên im lặng thở dài.
Thẩm Lập Hành đã tận tâm tận sức làm cậu hết hi vọng với Dư Diêu, là vì muốn chiếm giữ lấy cậu từ trong ra ngoài, bằng dục vọng chiếm hữu đến gần như biến thái của Thẩm Lập Hành, ngày mai Thẩm Lập Hành vừa tỉnh dậy, hôn ước của Nhạc Thiên và Dư Diêu sẽ lập tức game over.
Cũng có nghĩa là nhiệm vụ của Nhạc Thiên chính thức thất bại.
Hệ thống: “Tinh thần lực của cậu chỉ đến cấp B, không thể chịu nổi tinh thần lưu đày đâu, không bằng nộp đơn lên liên minh xin bảo lãnh đi, tôi có truyền lên giùm cậu.”
Nhạc Thiên thầm cong môi trong bóng tối, ánh mắt sáng lên lấp lóe, “Mày cũng đâu xấu tính lắm đâu.”
Hệ thống: “…bọn tôi là hệ thống, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bọn tôi sẽ không hố người khác.” Trừ khi nhịn không nổi.
Nhạc Thiên: “Cảm ơn lòng tốt của mày, yên tâm đi, nhiệm vụ này chắc chắn sẽ không thất bại đâu.”
Nửa đêm, khi nhịp thở của Thẩm Lập Hành đã đều đều, người đã say ngủ, Nhạc Thiên cẩn thận chui ra khỏi lòng hắn chạy ra ngoài, quay lại nhìn khuôn mặt điển trai của Thẩm Lập Hành, cuối cùng vẫn không kiềm được cúi người hôn hắn một cái, hôn lên mi tâm hắn.
Thật ra khi Nhạc Thiên khẽ động, Thẩm Lập Hành đã thức rồi, hắn ngủ không sâu, chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể đánh thức hắn, huống chi trong ngực là Nhạc Thiên mà hắn nâng niu.
Vốn định giả bộ ngủ để xem Nhạc Thiên muốn làm gì, không ngờ bỗng nhiên cảm thấy mi tâm nóng lên, cho dù xúc cảm mềm mại chỉ thoáng qua rồi thôi, nhưng Thẩm Lập Hành cũng có thể chính xác đoán được đó là Nhạc Thiên hôn hắn!
Tim Thẩm Lập Hành thình thịch nhảy loạn lên, rất muốn mở mắt ra đè Nhạc xuống Thiên hôn lại, nhưng lại không muốn phá hỏng khoảnh khắc dịu dàng yên tĩnh hiếm thấy giữa hai người, nên cố gắng nhẫn nhịn, dùng sức đè khóe môi vừa nhếch lên xuống, có cảm giác như là “đưa tay rẽ mây thấy trăng sáng” vậy.
Trong lòng như có thứ gì mềm mại lấp kín.
Nhạc Thiên bò xuống giường, không biết rằng Thẩm Lập Hành sau lưng đã mở mắt nhìn mình, Thẩm Lập Hành nhìn thấy Nhạc Thiên rón ra rón rén đi vào phòng tắm, trên mặt rốt cuộc không nhịn được cười.
Chung quy vẫn còn tính trẻ con.
Thẩm Lập Hành nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ, muốn chờ Nhạc Thiên lên giường thì doạ cậu giật mình.
Trong phòng tắm, Nhạc Thiên chậm rãi mở ngăn kéo ra, lấy dao cạo râu bên trong ra.
Hệ thống: “Cậu làm gì thế?” Nửa đêm cạo râu?
Nhạc Thiên: “Làm nhiệm vụ.”
Trong sự khiếp sợ nói không nên lời của hệ thống, Nhạc Thiên xoẹt xoẹt mấy phát dứt khoát cạo sạch lông mày của mình, khuôn mặt trong gương lập tức trơn láng như con gà con mới rời vỏ.
Người có đẹp đến đâu đi chăng nữa mà không có lông mày, thì vẫn trông rất buồn cười.
Nhạc Thiên thúc giục: “Nhan sắc của tao đã thấp hơn Từ Đào chưa? Chưa thì để tao cắt thêm tóc luôn.” Nhạc Thiên bỏ dao cạo râu xuống, rút kéo ra.
Lưỡi dao sáng loáng lóe lên, hẹ thống có cảm giác như số liệu của mình gần như kẹt ngay trong nháy mát, sau đó không thể không mất khống chế ọc ra âm thanh máy móc —— “Chúc mùng người trông giữ đã hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, một tuần sau sẽ bị cưỡng chế thoát ly thế giới.”
!!! Con người này!!! Quá gian xảo!!! Hệ thống suýt chút nữa đã ói ra máu.
“Nhạc Thiên, em làm gì vậy!”
Thẩm Lập Hành đợi lâu không thấy Nhạc Thiên quay lại không yên lòng, chạy vào trong phòng tắm trông thấy Nhạc Thiên đang cầm kéo đứng đối diện gương, trên mặt trụi mất cặp lông mày, vẻ mặt như cười như không, trong lòng Thẩm Lập Hành cả kinh, nghiêm túc nói: “Bỏ kéo xuống.”
Nhạc Thiên nghe lời bỏ kéo xuống, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Lập Hành, vô tội nói: “Con không ngủ được, đi ra nghịch một chút.”
Thẩm Lập Hành giật mình lo sợ, bước lên phía trước kéo Nhạc Thiên vào lòng mình, hít sâu một hơi, “Cục cưng, phòng tắm có gì để chơi đâu, mau trở về ngủ.”
Một câu đó của Thẩm Lập Hành trái lại là nhắc nhở Nhạc Thiên, cậu thầm nghĩ trong lòng: Mình sắp rời khỏi thế giới này rồi, trước khi đi không làm một phát phòng tắm play với Thẩm Lập Hành chẳng phải là lỗ lắm sao.
Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên lập tức đứng yên bất động, chân như mọc ra rễ bắt lấy vai Thẩm Lập Hành, ngẩng đầu đáng thương nói: “Chú út, chú chơi với con được không?”
Thẩm Lập Hành nhíu mày, trong lúc suy tư áo ngủ đã bị Nhạc Thiên kéo ra hơn nửa, Nhạc Thiên đã bất chấp tất cả nhào tới bá vương ngạnh thương cung, cậu chủ động bắt đầu, không lý nào Thẩm Lập Hành lại từ chối không chịu, hai người thuận lý thành chương làm một hiệp trong việc tắm.
Sau khi xong việc, Nhạc Thiên nũng nịu mè nheo đòi tắm, rồi lại dụ dỗ Thẩm Lập Hành chơi thêm phát nữa trong bồn.
Mặc dù Thẩm Lập Hành đã được cho ăn no rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm như trước, hắn có cảm giác là trạng thái tinh thần của Nhạc Thiên không ổn lắm, hành vi cử chỉ kích động khác thường.
Ôm Nhạc Thiên mềm nhũn cả người trở về giường, Thẩm Lập Hành cúi người ấn một nụ hôn lên trán Nhạc Thiên đang ngủ say, “Nhạc Thiên, em cũng có chút thích tôi đúng không?”
Nếu không thì em sẽ không lén hôn tôi.
Thẩm Lập Hành vẻ mặt phúc tạp khẽ vuốt ve tóc mái rối phủ trên trán Nhạc Thiên, nhưng vì hắn thật sự rất bất an, nên cả đêm Thẩm Lập Hành không ngủ, cứ vậy mà lẳng lặng trông Nhạc Thiên hết một đêm.
Hôm sau lúc Nhạc Thiên tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Lập Hành đâu, chắc là đã đến công ty, Nhạc Thiên nằm trên giường thích ý chậm rãi xoay người,
Ngày thứ hai Nhạc Thiên tỉnh thì trầm lập đi đã không thấy tăm hơi, đại khái là đi công ty, Nhạc Thiên nằm ở trên giường thoải mái duỗi người, “Ây, nhiệm vụ này quá đơn giản.”
Hệ thống: “…cậu biết lách luật như vậy, kiếp trước là bug chuyển thế hả?”
Nhạc Thiên khẽ cười đáp: “Có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, chẳng phải cũng bị mày bắt được rồi sao.”
Hệ thống im lặng trong giây lát, không muốn chấp nhận là mình đã bị cậu dỗ được! Trong đầu không ngừng nhắc nhở mình: Vạn lần không được không tin vào lời ngon tiếng ngọt của con người này, nó phải tỉnh táo! ≥﹏≤
Nhạc Thiên: “Một tuần sau cưỡng chế thoát ly là ý thức thể thoát ly hay tiêu hủy nhân vật luôn?”
Vế trước là Nhạc Thiên sẽ rời khỏi vỏ bọc này, hệ thống sẽ sắp xếp để phục chế ý thức để kéo dài công năng của vỏ bọc trong thế giới này, vế sau là Thẩm Nhạc Thiên sẽ phải chết.
Hệ thống: “Nhiệm vụ trừng phạt là phải tiêu hủy nhân vật hết.”
Nhạc Thiên cũng không quá quan tâm đến cách nào lắm, cậu chỉ để ý một chuyện —— “Có đau không?”
“Không đau, ngỏm ngay lập tức.”
Nhạc Thiên yên tâm, lại căn dặn hệ thống: “Mày xem đi, tao đã làm nhiệm vụ xong rồi, mày hứa với tao là thế giới sau có quyền có thế, đừng có quên đó.”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, “Yên tâm, đã sắp xếp xong xuôi từ lâu rồi.”
Nhạc Thiên thở phào một hơi, “Hai đứa mình nghiêm túc hợp tác, rất nhanh là có thể hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ trừng phạt, đến lúc đó mày sẽ đại ca giang hồ trong đám hệ thống luôn.”
Hệ thống không đáp lại, nó có hơi lung lay.
Một tuần kế đó, Nhạc Thiên hoàn toàn buông thả mình, ngày nào cũng dính bên người Thẩm Lập Hành, bộ dáng yếu đuối “ưm, thế giới tui sụp đổ, tui chỉ còn chú út mà thôi”, hở chút là lôi kéo dụ dỗ Thẩm Lập Hành chơi thú nhún tìm cảm giác an toàn.
Tuy là Thẩm Lập Hành cũng rất tình nguyện chơi với Nhạc Thiên, nhưng hắn vẫn cảm thấy trạng thái của Nhạc Thiên có gì đó hơi không bình thường, thậm chí có những tối Nhạc Thiên không chịu ngủ, dính lấy Thẩm Lập Hành đòi chơi.
Hệ thống: Cuối cùng thì cũng có người có cùng suy nghĩ với tui! Cậu ta bệnh chắc rồi!
Nhạc Thiên: Thẩm Lập Hành kĩ năng tốt lại còn đẹp trai, nhất định tui phải ngủ đủ một tuần!
Thế là, Thẩm Lập Hành mời bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với Nhạc Thiên, là một ông chú trung niên hơn bốn mười, đầu tròn mặt tròn trông rất thân thiện.
Bác sĩ: “Giấc ngủ của cậu dạo gần thế nào?”
Nhạc Thiên vác cặp mắt thâm đen: “Không ngủ được mấy.”
“Có lúc nào thấy tim đập nhanh hơn không?”
“Hay thấy.” Lúc chơi với Thẩm Lập Hành nhịp tim đập nhanh gấp bội.
“Có tự thấy mặt đỏ lên nóng bừng không?”
“Hm, những lúc nghĩ ngợi lung tung sẽ bị vậy.” Nghĩ xem còn có tư thế nào chưa thử với Thẩm Lập Hành.
“Có thấy buồn bực mất tập trung không?
“Có một chút, haizz…” Nhạc Thiên thở dài một hơi, vẻ mặt u buồn, sau khi thế giới này kết thúc, cậu có còn được gặp người đàn ông tốt nào vừa đẹp trai vừa giỏi bình bịch như Thẩm Lập Hành không nữa đây? Sầu muộn~ ý a~ vẫn luôn~ ý a~ ám tui~
…
Kết quả kiểm tra không được tốt lắm, bác sĩ tâm lý nói cho Thẩm Lập Hành nghe chẩn đoán của mình, lo lắng quá độ, trầm cảm mức trung bình.
Thẩm Lập Hành im lặng một lúc lâu, “Chữa được không?”
Bác sĩ trả lời: “Người trong nhà phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, tâm sự với cậu ấy, phải ủng hộ tinh thần cậu ấy nhiều vậy, cuộc nói chuyện như hôm nay tốt nhất là mỗi tuần làm hai đến ba lần, kết hợp với chữa trị bằng thuốc nữa, tích cực mà nói, thì tầm một hai năm là khỏi.”
Tay Thẩm Lập Hành run rẩy châm điếu thuốc, “Được.”
Sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý xong, Thẩm Lập Hành trở về phòng ngủ, Nhạc Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường, vừa nhìn thấy hắn đã hưng phấn nhào vào trong ngực Thẩm Lập Hành, “Chú út, chơi với con, chơi với con đi.”
Cách lúc nhân vật Thẩm Nhạc Thiên bị tiêu hủy chỉ còn một tiếng, vẫn đủ để làm hết một hiệp,
Trong lòng Thẩm Lập Hành vạn phần cay đắng, vỗ nhẹ lên vai Nhạc Thiên, “Cục cưng, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Nhạc Thiên lắc đầu từ chối, “Con không muốn đi ra ngoài, chú chơi với con đi.”
Tim Thẩm Lập Hành như bị người ta hung tợn đấm vào mấy phát, sao hắn lại ép Nhạc Thiên đến nước này.
“Ngoan, xuống giường ra ngoài tản bộ với tôi một lúc đi.” Thẩm Lập Hành cúi đầu giấu đi viền mắt đã đỏ lên của mình, luồn tay vào dưới nách Nhạc Thiên bế cậu lên như ôm trẻ con.
Nhạc Thiên sợ nhột, bật cười “hì hì” hai tiếng, tiếng cười rất trong trẻo, Thẩm Lập Hành nghe mà cõi lòng cay cay, để Nhạc Thiên thay quần áo khác xong, Thẩm Lập Hành nắm tay Nhạc Thiên đi dạo trong vườn hoa Thẩm trạch.
Ánh nắng rất vừa phải, trước đây Nhạc Thiên chưa từng ngắm kĩ vườn hoa của Thẩm gia, xem như đi dạo công viên nhìn gì cũng thấy mới lạ, sờ thử cái này, ngửi thử cái kia.
Chẳng qua chỉ là dạo quanh Thẩm gia đã ở hơn hai mươi năm thôi, mà cậu đã vui vẻ như thế, Thẩm Lập Hành bắt đầu thấy hối hận vì đã giam giữ Nhạc Thiên, hắn nắm chặt tay Nhạc Thiên, đặt bên môi mình hôn một cái, thở dài nặng nề nói: “Nhạc Thiên, xin lỗi.”
Nhạc Thiên ngẩn người, cậu xoay người lại nhìn về phía Thẩm Lập Hành, phát hiện Thẩm Lập Hành – một người đàn ông trưởng thành viền mắt đỏ bừng vẻ mặt kiềm nén, nắm chặt tay cậu nâng niu kề bên môi như châu báu.
Hệ thống: Cách thời gian rời đi còn một phút, xin chuẩn bị sẵn sàng.
Nhạc Thiên khẽ thở dài, tay hơi dùng sức, kéo người Thẩm Lập Hành xuống, với tay khoác lên vai Thẩm Lập Hành, nhẹ giọng thì thầm bên tai Thẩm Lập Hành: “Chú út, con không trách chú… con rất thích chú.”
Sau đó, trái tim đột nhiên đau nhói lên như trời đất quay cuồng, Nhạc Thiên ngã xuống, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là khuôn mặt không thể tin được của Thẩm Lập Hành.
Chú út, lúc chú kinh ngạc cũng rất đẹp trai! Nhưng mà…
Nhạc Thiên rít gào: “Mẹ mày, nói là không đau mà?!” Đau muốn chết á!
Hệ thống: “Khà khà.”
------oOo------