Thẩm Lập Hành đã được ăn thịt rồi nhưng vẫn chưa đã thèm, mới sáng sớm thức dậy đã đè Thẩm Nhạc Thiên chơi thêm một hiệp nữa, Thẩm Nhạc Thiên cắn răng nhịn nhục, cuối cùng vẫn không thể kiềm được, nhỏ giọng khóc nấc lên, sướng thật sự luôn á hức hức hức.
“Đau?” Tối hôm qua Thẩm Lập Hành đã nghe cậu la đau.
Thẩm Nhạc Thiên nắm lưng hắn, trong giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào: “Chú út, tha cho con đi.”
Thẩm Lập Hành lại nói: “Yếu quá.” Động tác có chậm lại, nhưng vẫn không thật sự tha cho Thẩm Nhạc Thiên.
Hai người quần nhau một trận, Thẩm Nhạc Thiên không nhấc nổi một ngón tay, được Thẩm Lập Hành bế vào phòng tắm tắm rửa.
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Lập Hành đứng ngay trước cầu thang, vẫy tay kêu Thẩm Nhạc Thiên chỉnh sửa cà vạt cho mình, Nhạc Thiên sợ hắn muốn chết, nên lập tức ngoan ngoãn chạy tới duỗi tay thắt cà vạt lại cho hắn.
Thẩm Lập Hành thấy cậu mặc đồ ngủ, tóc rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ trông rất ngoan, nhịp tim hơi loạn, ôm Thẩm Nhạc Thiên hôn khẽ lên môi cậu ngay trước mặt người giúp việc.
Thẩm Nhạc Thiên sợ hãi, bàn tay đang thắt cà vạt run bắn lên, lắp bắp kêu: “Chú, chú út…” Cậu hốt hoảng buông tay, cúi đầu không dám nhìn người làm bên cạnh.
Tâm trạng Thẩm Lập Hành không tệ, “Buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm.”
Thầm Nhạc Thiên cúi đầu, “ừm” một tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Thẩm Lập Hành đi xuống cầu thang, Thẩm Nhạc Thiên lập tức lui vào trong phòng khóa cửa lại, không chừa cho người hầu có cơ hội đưa ánh mắt nghi vấn sang.
Nhạc Thiên đỡ eo chầm chậm ngã xuống giường, thở dài một hơi, “Thẩm Lập Hành mạnh quá đi mất, ép tao muốn chết luôn ấy, trời ạ.”
Hệ thống làm bộ yên lặng.
Nhạc Thiên làm xác ướp một lúc, duỗi tay mò điện thoại bấm gọi cho Từ Đào, Từ Đào vẫn nhận ngay sau một giây như trước.
“A lô.” Giọng nói của Nhạc Thiên khàn khàn ủ dột, như đang mắc bệnh nặng vậy.
Từ Đào: “Sao vậy? Không khỏe sao?”
Nhạc Thiên im lặng một hồi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Diêu Diêu có khỏe không?”
Từ Đào không biết nên trả lời thế nào.
Nhạc Thiên từng nhờ hắn chăm sóc cho Dư Diêu, vì lời nhờ vả của bạn tốt, nên hắn chăm sóc rất tận tâm, chỉ là loại chăm sóc đó dần dần thay đổi ý nghĩa.
Dữ Diêu không giống với các ngôi sao nữ trong giới giải trí mà hắn biết.
Cô thiện lương lại tự lập, rất nỗ lực, không vì đang trong một thùng thuốc nhuộm mà để mặc mình nước chảy bèo trôi cùng thông đồng làm bậy, Từ Đào có cảm giác là trong lúc vô tình, hắn đã thích cô gái thân thế đáng thương này —— thích vị hôn thê của anh em mình.
Từ Đào vì sự động lòng đó mà tự khinh mình, gượng gạo trả lời: “Cô ấy rất ổn, đã lâu rồi cậu không ra đường, chừng nào đế thăm cô ấy?”
Tình trạng hiện tại của Nhạc Thiên gần như là bị giam lỏng, câu đó của Từ Đào chọc ngay vào nỗi đau của cậu, nhưng chuyện xảy ra với Thẩm Lập Hành thật sự rất khó mở miệng nói ra, chỉ có thể khó khăn đáp: “Tôi… hơi bận chút, cậu chăm sóc tốt cho cô ấy nhé, đừng để cô ấy và người nhà chịu oan gì, tôi, tôi có lỗi với cô ấy.” Nói xong, cậu đột nhiên cúp điện thoại.
Hệ thống: “À, cậu có lỗi với cô ấy thật.” Nó vẫn không thể hiểu tại sao Thẩm Lập Hành lại thích cái con voi Nhạc Thiên này được nữa.
Hoặc có lẽ là do con voi này rất biết diễn, dám giả bộ làm một con thỏ trắng, đúng là buồn nôn mà.
Nhạc Thiên vừa bóp eo vừa nói: “Chỉ vì cô ta là nữ chính, nên nhất định phải yêu nhau với nam chính được thế giới này quy định à? Mày không thấy bọn liên minh chúng mày rất bất hợp lý sao? Cưỡng ép ghép thành đôi? Cô ta không có quyền được chọn người mình thật sự thích sao?”
Hệ thống hỏi ngược lại: “Thẩm Lập Hành với cậu là không bất hợp lý?”
Nhạc Thiên cười hì hì, “Chuyện đó đúng là vẫn có hơi hơi hợp lý mà.”
Nếu như hệ thống có mắt, lúc này chắc chắn đã trợn trắng lên rồi.
Buổi tối, Thẩm Lập Hành đúng như đã hứa, trở về nhà rất sớm, trong phòng ăn lớn rất yên tĩnh chỉ có người làm, trên bàn trống rỗng, Thẩm Lập Hành nhíu mày, “Thiếu gia đâu?”
Người giúp việc: “Từ sáng đến giờ thiếu gia chưa từng bước ra khỏi cửa.”
Sắc mặt Thẩm Lập Hành tối sầm xuống, nhanh chóng lên lầu.
Cửa lại bị khóa lại.
Thẩm Lập Hành cầm chìa khoá dự bị mở cửa.
Rèm cửa trong phòng kéo kín hết lại, tối tăm không một tia sáng, Thẩm Lập Hành mở đèn, trông thấy trên giường có bóng người, Nhạc Thiên nằm nghiêng trùm chăn kín, hai tay kê dưới mặt, sắc mặt hơi trắng.
Con tim Thẩm Lập Hành chợt thắt lại, tiến lên phía trước chạm lên trán Nhạc Thiên, lành lạnh không bị sốt, Thẩm Lập Hành cúi người hôn một cái lên gò má cậu, “”Công chúa ngủ trong rừng” ơi, tỉnh lại đi, tỉnh lại dùng cơm này.”
Thật ngay từ Thẩm Lập Hành mở cửa Nhạc Thiên đã thức rồi, cậu bây giờ trông gà hoá cuốc, chút tiếng động nho nhỏ thôi đã hoảng sợ.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, không dám đối diện với Thẩm Lập Hành, rụt cổ một cái, “Con không đói bụng.”
Thẩm Lập Hành vẫn còn mặc âu phục đi làm buổi sáng, hoa văn nhạt màu trông rất nhã nhặn, Nhạc Thiên thầm nghĩ anh trai, anh đẹp trai quá đi mất, em nhìn anh thôi đã thấy no rồi.
Bởi vì Nhạc Thiên từng có tiền án “tuyệt thực”, nên Thẩm Lập Hành nghĩ là cậu vì giận dỗi nên lại chứng nào tật nấy, tay xoa xoa mặt Nhạc Thiên, kiên nhẫn nói: “Ngoan.”
Thật ra Nhạc Thiên đã đói lắm rồi, nhưng theo như tính của Thẩm Nhạc Thiên, bất ngờ bị “bình bịch” thì nhất định sẽ co mình lại, bây giờ Thẩm Lập Hành “uy hiếp” cậu, cậu lập tức nước mắt rưng rưng, buồn buồn tủi tủi đi xuống giường, nhẹ giọng kêu đau.
“Còn đau?” Thẩm Lập Hành chủ động ôm Nhạc Thiên, để Nhạc Thiên dựa vào người hắn.
Nhạc Thiên sợ bị người khác nhìn thấy, tránh khỏi tay của Thẩm Lập Hành, mặc dù người làm đã nhìn thấy Thẩm Lập Hành hôn cậu từ buổi sáng, nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục lừa mình dối người, tay Thẩm Lập Hành dài thẳng tràn đầy sức mạnh, một Nhạc Thiên “mảnh mai” không thể gạt đi được, Nhạc Thiên đành phải dùng đến ánh mắt, khẩn cầu nhìn Thẩm Lập Hành, “Chú út, con tự đi được mà.”
Thẩm Lập Hành: “Không phải em la đau sao?
Nhạc Thiên đỏ mặt, ấp úng nói: “Cũng không đau đến vậy.”
Thẩm Lập Hành biết cậu sợ người khác thấy, thuận theo ý cậu thả tay xuống, dù sao thì hắn cũng không muốn ép Nhạc Thiên quá mức.
Thẩm Nhạc Thiên khập khiễng đi theo sát Thẩm Lập Hành, mới đi được hai bước đã có cảm giác là sự khó chịu trong tư thế đi của mình quá rõ ràng, đứng tại chỗ không chịu đi nữa, “Chú út, con thật sự không đói, con… con hơi buồn ngủ, con muốn ngủ.”
“Muốn ngủ?” Thẩm Lập Hành xoay người lại, cánh tay dài giương ra ôm chầm lấy Nhạc Thiên, Nhạc Thiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo bản năn nắm cổ áo Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành mặt không thay đổi nói: “Ăn cơm rồi ngủ tiếp, muốn ngủ kiểu nào cũng được.”
Câu nói mang theo ẩn ý làm Nhạc Thiên trắng mặt, cậu vội vàng tựa vào trước ngực Thẩm Lập Hành, ngập ngừng nói: “Không muốn nữa, con thật sự thấy đau lắm.”
Thẩm Lập Hành đanh mặt không để ý đến cậu nữa, im lặng ôm Nhạc Thiên xuống lầu.
Người làm dưới lầu đứng nhìn không chớp mắt cảm thấy rất hài lòng, cô giúp việc tên A Mẫn là người đã nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau buổi nhanh nhẹn bước lên trước, vui vẻ ra mặt nói: “Tiên sinh, ăn cơm chưa?”
Thẩm Lập Hành nhẹ nhàng đặt Nhạc Thiên lên trên ghế, ghế rất mềm mại, nhưng lúc Nhạc Thiên ngồi xuống vẫn phải hít một hơi.
Thẩm Lập Hành nói với người làm: “Dọn cơm đi.”
Thẩm Lập Hành không phải là không biết gì cả, cho nhà bếp chuẩn bị toàn là các món lỏng, thanh đạm.
Bỗng nhiên, một bát canh đỏ au được đặt trước mặt Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên cầm thìa quấy quấy, cau mày nói: “Đây là gì vậy? Mùi kì quá.”
Thẩm Lập Hành múc cháo trước mặt mình, lạnh nhạt nói, “Trứng gà đường đỏ, A Mẫn nói cái đó tốt cho em.”
A Mẫn lặng lẽ bắn tim với Nhạc Thiên.
Hệ thống: “…món đó không phải dành cho phụ nữ ở cữ ăn à?!”
Dưới khí thế áp bức của Thẩm Lập Hành, Nhạc Thiên tâm tình phức tạp múc một thìa lên… thơm, thơm quá đi!
Sau khi ăn no uống đủ, thì đến giờ ngủ, chính xác hơn là đến giờ chơi game tình thương mến thương rồi, trong lòng Nhạc Thiên vô cùng mong chờ được chơi với Thẩm Lập Hành, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải giữ hình tượng, hoảng sợ nói với Thẩm Lập Hành, “đau lắm, không được con không muốn”.
Thẩm Lập Hành quyết đoán đè lên Nhạc Thiên, để Nhạc Thiên nằm nhoài lên đùi hắn, Nhạc Thiên còn tưởng là Thẩm Lập Hành muốn chuyển sang chơi bằng miệng, nhưng thật ra là Thẩm Lập Hành muốn bôi thuốc cho Nhạc Thiên, động tác khá là nhẹ nhàng, tâm trạng Nhạc Thiên rất khó nói, thật ra cậu không hề sợ đau, kĩ năng bình bịch của Thẩm Lập Hành rất đỉnh, sướng nhiều hơn đau.
Đốt ngón tay Thẩm Lập Hành thon dài, ra ra vào vào, bôi thuốc thôi mà suýt chút nữa Nhạc Thiên đã cứng lên rồi, Nhạc Thiên cắn nắm tay mạnh mẽ nhẫn nhục, Thẩm Lập Hành bôi xong phát hiện ra cậu đã cắn nát mu bàn tay của mình, lại thấy sắc mặt Nhạc Thiên vẹo, tưởng là trong thâm tâm cậu vẫn không thể chấp nhận được mối quan hệ của hai người, tức giận đè Nhạc Thiên xuống hôn sâu.
Nhạc Thiên phản kháng rất kịch liệt, anh hai đừng có hôn nữa, hôn nữa là không nhịn được nữa đâu.
Cho dù Thẩm Lập Hành đã chiếm được Nhạc Thiên, nhưng sự chống cự của Nhạc Thiên vẫn khiến hắn cảm thấy rất bất lực, Nhạc Thiên, cuối cùng thì phải làm sao, em mới giống như tôi, trong lòng chỉ có mình tôi?
------oOo------