Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 13: Thế giới 1: Đại thiếu gia hoa tâm 13



Mọi chuyện diễn ra đúng như với suy nghĩ của Thẩm Lập Hành, Nhạc Thiên đã ngoan ngoãn quay trở lại, nhìn Nhạc Thiên đã biết vâng lời trước mặt nhưng lại đang đứng cách xa hắn, trong lòng Thẩm Lập Hành cũng chẳng mấy vui vẻ.

Im lặng gần như nghẹt thở lan tràn trong thư phòng, đôi chân dài của Thẩm Lập Hành chéo nhau, mi mắt buông xuống, hàng mi dày như cánh cửa khép lại che đi cả thế giới, vết rách nơi khóe miệng đã đông lại thành một vệt đỏ nhạt, đặt trên khuôn mặt không giận tự uy của hắn hoàn toàn không hợp, có cảm giác rất buồn cười.

Nhạc Thiên cúi đầu lặng lẽ nghiêng mặt đảo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ đây đúng là một tên khốn kiếp tuấn tú đẹp trai vô song, đáng để cúi đầu.

“Chú út, con sai rồi.”

Rõ ràng là Thẩm Nhạc Thiên không sai, nhưng vì đã chịu cúi đầu phục tùng trong một quãng thời gian dài nên quen miệng nhận sai, lúc bình thường thì sau khi cậu nhận lỗi rồi, có nghĩa là tất cả mọi chuyện đã kết thúc, xóa đi hết thảy những xung đột xảy ra trước đó.

Lần này cậu cũng muốn giải quyết như cách cũ, may mắn tránh đi, cậu không muốn phải suy nghĩ điều đáng sợ ẩn giấu đằng sau tình cảm mãnh liệt của Thẩm Lập Hành nữa, bản chất cậu vẫn là một đứa trẻ hèn nhát.

Thế nhưng Thẩm Lập Hành đã quyết tâm nhất định phải xé rách bức màn giả tạo giữa hai người, hắn muốn có được một người, thì đương nhiên phải là chân chân thật thật, chứ không phải lập lờ nước đôi.

“Lại đây.” Thẩm Lập Hành nhẹ giọng nói.

Tiếng nói của hắn rất bình tĩnh, không có gì khác so với thường ngày, Thẩm Nhạc Thiên cẩn thận từng li từng tí một di chuyển về phía trước hai bước.

Thế mà Thẩm Lập Hành lại rất không đứng đắn vỗ vỗ đùi mình, bình chân như vại nói: “Ngồi.”

Thẩm Nhạc Thiên trợn tròn hai mắt, giống như một con thỏ bị kinh sợ, nghĩ thầm: Đậu, anh trai anh biết chơi đấy, tui thích!

Bàn tay to lớn của Thẩm Lập Hành đặt trên đùi mình, ánh mắt thản nhiên mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhạc Thiên, không chút hoang mang bối rối.

Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nhạc Thiên giằng co không ngớt, dù cậu có sợ Thẩm Lập Hành thật đi, thì trong lòng vẫn luôn muốn bảo vệ một chút liêm sỉ còn sót lại, cậu hiểu được ý của Thẩm Lập Hành, ngồi trên tay vịn ghế salon bên trái Thẩm Lập Hành, ngẩng đầu cẩn thận gắng gượng nở nụ cười với Thẩm Lập Hành, “Chú út, con thật sự sai rồi.”

Thẩm Lập Hành nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt như chứa đựng tâm tình của hắn, ngoài mặt là bình tĩnh thật ra là ẩn giấu đao kiếm sắc bén, hắn đưa tay chậm rãi tiến gần về phía mặt của Thẩm Nhạc Thiên.

Động tác của hắn rất chậm, tựa như đang cố chừa thời gian cho Thẩm Nhạc Thiên tránh đi.

Quả nhiên, Thẩm Nhạc Thiên nghiêng qua, tránh đi, vai co rúm lại ngửa ra sau, bàn tay của Thẩm Lập Hành lơ lửng trên không trung, chỉ cách da thịt nhẵn nhụi của Thẩm Nhạc Thiên một tấc.

“Nhạc Thiên,” Thẩm Lập Hành vẫn giữ tư thế đó, “Cậu thật sự không biết tôi muốn gì sao?”

Thẩm Nhạc Thiên đương nhiên là biết, cậu đã hơn hai mươi tuổi, đương nhiên biết Thẩm Lập Hành đè cậu hôn như vậy là có ý gì.



Chỉ là cậu thật sự rất khổ não, không hiểu tại sao tự nhiên Thẩm Lập Hành lại nảy sinh nghĩ như thế với cậu.

Thẩm Lập Hành là con người độc lai độc vãng.

Thân là kẻ cầm đầu Thẩm gia, hắn sống quá mức thanh tâm quả dục, cuộc sống của hắn chỉ có hai việc là kinh doanh sản nghiệp của Thẩm gia và chăm sóc Nhạc Thiên, không hề có chút nét hoa kiều diễm nào.

Thẩm Nhạc Thiên vẻ mặt đau khổ nói: “Chú út, con là nam mà.”

Sắc mặt Thẩm Lập Hành không đổi, tay vẫn cố chấp để lơ lửng giữa không trung như trước, khóe môi trái lại mang theo nụ cười, “Nhìn thấy được.”

Thẩm Nhạc Thiên bó tay hết cách, rụt cổ lại, dùng giọng nói cực thấp nói: “Con thích Diêu Diêu.”

Ngón tay đang lửng lơ của Thẩm Lập Hành hơi cong cong, ngón tay với khớp xương rõ ràng chợt bộc phát sức mạnh.

Thẩm Nhạc Thiên cúi đầu, hồn nhiên không biết Thẩm Lập Hành đã lên cơn giận dữ, lẩm bẩm nói: “Con cũng thích chú út, con biết chú cũng thích con, cả đời này con cũng sẽ không rời khỏi chú út, nhưng mà cái thích của con với chú không giống với Diêu Diêu, con cũng không biết là trong hai người con thích ai nhiều hơn nữa…”

Cậu cứ thành khẩn thao thao bất tuyệt nói hết tình hết nghĩa, ngón tay Thẩm Lập Hành thì cảng lúc càng siết chặt lại.

“Nếu như tôi bắt cậu phải chọn thì sao?” Thẩm Lập Hành trầm giọng nói.

Thẩm Nhạc Thiên cúi đầu không nói, cậu hoàn toàn không thể lựa chọn được, cậu muốn có hết tất cả, muốn có hôn thê là Dư Diêu, cũng muốn có chú út là Thẩm Lập Hành.

Tốt nhất là hai người họ chia nhau đứng bên cạnh, giữ hai vai trò khác nhau.

Còn loại hành vi muốn cạnh tranh vị trí với Dư của Thẩm Lập Hành, đương nhiên là Thẩm Nhạc Thiên không thể chấp nhận.

“Cậu không chọn được, tôi chọn giúp cậu.” Bàn tay lưng chừng của Thẩm Lập Hành cuối cùng cũng đáp lên bả vai Thẩm Nhạc Thiên, giữ chặt Thẩm Nhạc Thiên sau đó cúi người xuống hôn.

Tất nhiên là Thẩm Nhạc Thiên có chống cự, nhưng khoảng cách thể lực của hai người cách nhau quá xa, chút chống sự yếu ớt đó của cậu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có tác dụng tăng thêm chút lạc thú cho Thẩm Lập Hành mà thôi.

Thẩm Lập Hành không hổ là người đàn ông (の) số một thế giới này.

Nhạc Thiên bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, hơi thở gấp gáp, rất muốn hôn đáp lại để cả hai cùng luận bàn, nhưng cậu không thể, còn phải há mồm cắn lên vết sẹo trên môi Thẩm Lập Hành.

Đau đớn kích thích Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành càng được thế, tiến công càng mãnh liệt hơn.

Hai người đàn ông trưởng thành quấn lấy nhau chen chúc trên chiếc ghế sofa đơn không tính là lớn, cả hai đều cao ráo, chân dài tay dài dây dưa, quần áo vốn phẳng phiu cũng trở nên ngổn ngang nhăn nheo.



Lần này là Thẩm Lập Hành thật sự hạ quyết tâm, nên Thẩm Nhạc Thiên hoàn toàn không phải đối thủ của Thẩm Lập Hành, khí lực dùng để khước từ Thẩm Lập Hành dần dần nhỏ lại, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, cậu không thể phản kháng, đành cúi đầu thuần phục theo thói quen.

Cảm nhận được Thẩm Nhạc Thiên đã ngoan ngoãn tuân theo, nụ hôn của Thẩm Lập Hành cũng dần dịu xuống, triền miên quyến luyến như đôi tình nhân ngọt ngào, sau khi nụ hôn vừa kết thúc, khuôn mặt Thẩm Nhạc Thiên ửng hồng, kính gọng bạc trượt xuống sống mũi, đôi cánh môi hơi sưng lên, vẻ mặt dại ra, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.

Thẩm Lập Hành cười cười, cúi người hôn phớt một cái thật nhanh lên môi Nhạc Thiên, “Cầm tinh chó, hửm?”

Vết thương trên môi hắn lại bị Nhạc Thiên cắn rách, chảy máu, Thẩm Lập Hành giơ tay vô tình gạt đi, dùng tư thái áp chế, sung sướng nói: “Cưng à, em thuộc về tôi.”

Cuối cũng thì Thẩm Nhạc Thiên cũng chậm rãi tỉnh lại từ chấn động trong tinh thần, đôi mắt to tròn giật giật như hộp đĩa, kính cậu bị lệch, tầm nhìn không rõ ràng, khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Lập Hành trong mắt cậu mơ mơ hồ hồ gần như là xa lạ, cậu bỗng nhiên hé miệng, như bị cắt mất lưỡi nên không thể nói được lời nào, sau đó từ từ nấc một cái… uống nhiều coca quá rồi! Nhạc Thiên vội vàng che miệng lại.

Thấy Nhạc Thiên phản cảm với việc hai người thân mật như thế, sắc mặt Thẩm Lập Hành trở nên khó coi, buông Nhạc Thiên ra đứng dậy, hắn không có ý định ép Nhạc Thiên quá gấp, đưa lưng về phía Nhạc Thiên cảnh cáo: “Tôi sẽ không làm khó người không liên quan, chỉ cần em ngoan ngoãn.”

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, cửa nhẹ nhàng khép lại thật khẽ, Nhạc Thiên giơ tay lấy kính xuống, co người nằm trong lòng ghế sofa, dùng cánh tay vô lực che kín mặt mình.

Nhạc Thiên sâu xa nói: “Tao quá thất vọng với Thẩm Lập Hành rồi.”

Hệ thống: “Cậu không thích Thẩm Lập Hành?”

Hệ thống nhanh chóng đề nghị: “Thật ra cứ coi như xu hướng tính dục của cậu là đàn ông, thì cũng đâu nhất thiết là với Thẩm Lập Hành đâu, cứ để Thẩm Lập Hành lại cho nữ chính đi.”

Nó vẫn luôn vững tin, mặc dù ở thế giới này không có sức hút của nam nữ chính, nhưng một người đàn ông xuất sắc như Thẩm Lập Hành chắc chắn có thể thu hút được nữ chính.

Nhạc Thiên bỏ tay xuống, vẻ mặt phẫn hận, “Hắn ta nói là hôm nay xoạc tao mà, hắn ta gạt tao!”

Hệ thống: …sao nó không nhớ là Thẩm Lập Hành từng nói loại từ ngữ như hổ như sói đó nhỉ?

Nhạc Thiên bóp cổ tay nói, “Tao đã không ngoan như vậy rồi, mà hắn ta cũng không nổi giận cưỡng X tao, chẳng lẽ khả năng bình phẩm con người của tao có vấn đề?” Một lúc sau cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, vỗ tay một cái, “Tao biết rồi, là tại hắn ta rất thích tao, không nỡ làm tổn thương tao! Khà khà khà.”

Hệ thống: “…” Mẹ nó, muốn làm gì thì làm đi, cứ cho con voi này bị lưu đày, không có cứu vớt cái chi nữa hết.

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv