Edit by Thuyển
__________________
Lục Phong hiểu về bả vai mình hơn ai hết
Hạng Lục cũng không phải lo lắng không đâu, nhưng cũng không có ý nghĩa gì cả
Mấy năm nay FTW không thể tách rời Lục Phong
Đừng nói Close ngã xuống, chỉ cần chuyện bả vai bị thương có người biết cũng đã long trời lở đất rồi.
Chưa nói đến ai khác, chỉ mỗi việc nhà đầu tư rút vốn thôi cũng đủ khiến FTW đau đầu.
Ba năm qua, FTW không thể tiến sâu vào giải đấu thế giới, tại sao lại có thể phát triển đến quy mô này? Tại sao lại được kí hợp đồng phát sóng trực tiếp với phí cao ngất ngưởng, tại sao lại được người khác tranh nhau tài trợ?
Chỉ có một nguyên nhân ——
Close.
Vị này là tuyển thủ có giá trị nhất toàn cầu, cũng là người phụ trách của FTW.
Đây chính là một liều thuốc an thần cho đối tác.
Một câu lạc bộ có giá trị phần lơn được quyết định bởi thành tích và tuyển thủ, hai thứ này gắn bó với nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Thành tích cần phải duy trì, nhưng tuyển thủ thì linh động, là một biến số với nhà đầu tư.
Chỉ có FTW là không vậy, tuyển thủ đã là người phụ trách, hai thân phận này đã buộc Close với FTW.
Trói buộc cũng là cảm giác an toàn.
Close chắc chắn sẽ không rời đi, cho dù thành tích của FTW có như thế nào thì vẫn có giá trị lớn.
Đây là nguyên nhân duy nhất khiến FTW phát triển không ngừng suốt bao năm qua.
Đối với fan, đại ma vương là người bắt đầu câu lạc bộ này, lời này không nói quá chút nào, thật sự là vậy.
Với FTW, Close quá quan trọng, quan trọng đến mức cả Lục Phong cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Điều kinh khủng nhất đối với một tuyển thủ là bệnh nghề nghiệp.
Cường độ huấn luyện cao, cộng thêm thiếu rèn luyện nghiêm trọng, cơ thể con người làm sao chịu nổi.
Hầu hết câu lạc bộ có sắp xếp các chuyên gia điều trị phục hồi cùng chuyên gia mát xa, khi giải đấu bắt đầu, các tuyển thủ sẽ được trị liệu vật lí mỗi ngày
Dù vậy năm nào cũng có tuyển thủ chấn thương.
Thi đấu Esport đòi hỏi khắt khe, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến cả trận đấu.
Tuyển thủ bị chấn thương sa sút không chỉ vì họ không thể theo kịp thao tác mà tâm lí cũng bị ảnh hưởng.
Lee Heran ngã từ trên mây xuống tại sao lại khó trở lại.
Bởi vì tự tin và dũng khí bị hao mòn hết.
Chấn thương cổ tay không chỉ ảnh hưởng tới hắn mà còn ảnh hưởng đến fan.
Từng có bao nhiêu người yêu thích hắn thì có bấy nhiêu người đau lòng cho hắn.
Lời đàm tiếu trên mạng rất đáng sợ, tất cả những kí tự kia sau cùng sẽ trở thành tảng đá đè nặng các tuyển thủ
[Đừng trách anh ấy, cổ tay ảnh bị thương mà]
[Lee Heran trước đây sẽ không để sót lính]
[Không sao hết, chúng em mãi mãi yêu đội trưởng Lee]
Tốt, xấu, đồng tình, mỉa mai, an ủi, chửi rủa……
Tất cả đều đang lặp lại một sự thật ——
Lee Heran, mày có bệnh.
Nếu Lục Phong chỉ có một mình, hắn không sợ những thứ này
Bao nhiêu trọng trách đè trên vai hắn đều có thể chống đỡ
Đáng tiếc sau lưng hắn có cả một FTW, lại còn là FTW đứng dậy sau khi đổ vỡ
Nhìn thì cường đại, nhưng lại mỏng manh như một tờ giấy.
Một khi bị dư luận gây áp lực, thứ sụp đổ không phải là Lục Phong mà là FTW.
Đây là lí do Lục Phong không thể có hành động gì
Ba năm đợi chờ và nỗ lực……
Thần Phong, Thang Thần, Hạng Lục, nhân viên hậu cần cùng vô số fan theo dõi họ, tất cả đều đang chờ đợi một FTW chiến thắng trở về.
Tại thời điểm này, Lục Phong tuyệt đối không thể để Close có sai lầm gì.
Trong kì huấn luyện mùa đông, bởi vì nguyên nhân địa lí, Lục Phong không thể đặt lịch trị liệu vật lí.
Sau khi về nước chắc chắn phải kiên trì trị liệu, hơn nữa chỉ cần chăm chỉ vận động, 5v5 sẽ không có vấn đề gì.
Còn giải đấu đơn……
Lục Phong muốn giao cho Vệ Kiêu
Vệ Kiêu thích solo, cũng am hiểu solo, mài giũa một chút, năm nay có thể đạt thành tích tốt.
Giải đấu đôi……
Vệ Kiêu và Bạch Tài là phù hợp nhất
Nhưng tất cả những lập luận này, khi Vệ Kiêu thốt lên ‘tại sao chứ’, lại không thể nói nên lời.
Vệ Kiêu mím môi, đôi mắt trầm xuống, giọng nói lại bình tĩnh: “Năm này Nguyên Trạch và Kim Sung Hyun cũng đăng kí thì đấu, họ muốn solo với anh, anh lại không dự thi?”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu nhìn hắn, như thể muốn nhìn thấy cảm xúc chân thật ẩn dưới gương mặt bình tĩnh kia: “Anh trước nay vẫn luôn mong chờ được đấu với họ mà!”
Chiến đội thần thánh tan rã trong bao nhiêu tiếc nuốc
Close ở lại FTW, người khác ai đi đường nấy.
Không thể làm đồng đội, và cùng vì áy náy mà đến cả đối thủ cũng không phải.
Close bị bỏ lại, Close bị lãng quên, Close khát vọng được tán thành
Quán quân đấu đơn ba năm cũng không bằng một trận solo năm nay!
Vệ Kiêu không tin Lục Phong không muốn dự thi!
Nguyên Trạch, Kim Sung Hyun, Tạ Hòa……
Hắn không muốn chứng tỏ bản thân với họ sao!
Close lựa chọn ở lại, lựa chọn bảo vệ FTW, không muốn dùng sức mạnh cho họ thấy lí tưởng của mình ư?
Chờ đợi ba năm, mãi mới có được cơ hội, tại sao lại muốn từ bỏ?
Giọng Vệ Kiêu run rẩy: “Đội trưởng, em không cần anh nhường cho em đâu”
Trong lòng Lục Phong chấn động, giống như bị một cây búa đánh vào ——
Không đau, chỉ hơi tê.
Chóp mũi Vệ Kiêu chua xót, đôi mắt ửng hồng: “Em không muốn tham gia đấu đơn, em chỉ thích solo với anh thôi”
Cậu nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra cái cớ này.
Mỗi đội chỉ được một người đăng kí đấu đơn.
Đội trưởng muốn nhường cơ hội này cho cậu.
Chỉ là……
Vệ Kiêu tới gần hắn: “Em muốn nhìn thấy anh thi đấu, muốn thấy anh thắng Nguyên Trạch, thắng Kim Sung Hyun, muốn thấy anh giành giải quán quân!”
Càng muốn thấy anh đạt được ước nguyện, muốn thấy anh chiêm ngưỡng cầu vồng sau mưa gió, muốn thấy anh dùng hết sức không có gì nuối tiếc.
Những câu từ hoa mĩ đều hóa thành tiếng lòng, truyền tới Lục Phong.
Lục Phong nghe thấy được
“Anh……” Giọng Lục Phong hơi khàn, từng câu chữ như bị nghẹn trong cổ họng: “Anh thấy đấu đội quan trọng hơn, 5v5 cũng gặp bọn họ mà”
Vệ Kiêu cầm lấy tay hắn áp lên má mình: “Anh nói dối”
Giọng nói thiếu niên mềm mại, biểu cảm như mèo con đánh vỡ biểu cảm của Lục Phong.
Vệ Kiêu nhìn hắn: “Đội trưởng”
Lục Phong: “Ừ”
Vệ Kiêu: “Em biết anh thương em nhưng em cũng thương anh mà”
Lục Phong: “…….”
Vệ Kiêu: “Năm nay anh thi đấu, sang năm đến lượt em, được không”
Lời đến bên miệng nhưng Lục Phong không thể thốt ra.
Hắn không tài nào khiến người tốt với mình thất vọng.
Gánh nặng trong lòng Vệ Kiêu vơi đi một chút, cậu khôi phục giọng điệu thường ngày, không chút e dè dụ dỗ Lục Phong: “Năm nay anh không thể bỏ lỡ đâu, Nguyên chó già đã từng này tuổi rồi, sang năm không thể thi đấu nữa, đến lúc đó anh làm sao đánh được lão!”
Càng nói Vệ Kiêu càng thấy mình có lý: “Chúng ta không thể để lão kiêu ngạo như vậy được, tên đó làm quán quân đấu đơn 2017, anh không thắng lão thì tên đó vẫn cứ tự coi mình là người solo mạnh nhất đấy!”
“Không được để lão mơ mộng hão huyền mãi được” Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Chúng ta phải đánh cho lão tỉnh ra mới được”
Nghe xong lời này, khóe miệng Lục Phong cong lên: “Em cũng có thể thắng mà”
Vệ Kiêu không vui: “Làm sao giống nhau được!”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu cao giọng giải thích: “Không phải là em sợ hắn, mà chỉ là các anh cần một kết thúc thật sự”
Kết thúc.
Chiến đội thần thánh trước kia, đúng là cần một kết thúc.
Cũng không phải tự nhiên mà Nguyên Trạch và Kim Sung Hyun lại đăng kí đấu đơn sau ba năm.
Lục Phong rũ mắt: “Ừ”
Hai mắt Vệ Kiêu sáng rực: “Không nói mấy chuyện vụn vặt này nữa ha?”
Lục Phong cầm tay cậu: “Lại đây”
Vệ Kiêu quen cửa quen nẻo vòng tay qua cổ hắn
Lục Phong chỉ ôm lấy eo cậu, không hôn: “Vệ Kiêu”
Vệ Kiêu: “Dạ?”
Lục Phong nói nhỏ: “Anh thích em”
Vệ Kiêu: “!”
Tự nhiên tỏ tình làm gì thế, tim sắp nhảy ra ngoài rồi đây này!
Lục Phong lại gần cậu, tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm nói: “Anh thích em”
Vệ Kiêu đỏ mặt: “Đội trưởng……”
Lục Phong: “Ừ”
Vệ Kiêu hôn hắn rồi nói: “Do anh quyến rũ em trước đấy nhé!”
Đội trưởng chơi ăn gian!
Vệ Kiêu nhận được rất nhiều nụ hôn ngọt nào, buổi tối lại gặp ác mộng.
Trong mộng cậu đứng bên ngoài một cánh cửa, canh giữ lấy cánh cửa này, không vào được mà cũng không ra được.
Ngoài cửa là vách đá sâu thẳm, bên trong cánh cửa trống không.
Vệ Kiêu nắm chặt lấy khung cửa, không biết đang nỗ lực làm gì
Phía trước là vực sâu nghìn mét, phía sau là địa ngục đen nhánh.
Cậu đang kiên trì làm cái gì?
Vệ Kiêu bừng tỉnh, trên trán đổ mồ hôi lạnh
Tự nhiên mơ như thế là sao?
Đúng là bị đội trưởng dọa rồi
“A a a……” Vệ Kiêu vò đầu, cố gắng bình tĩnh lại: “Không sao hết, không sao hết!”
Vệ Kiêu vừa đánh răng vừa tự cổ vũ cho bản thân, đến khi rửa mặt xong đã thoát khỏi ác mộng
Đậu Tương không có ở trong phòng, chắc là đi ra ngoài phởn rồi
Nhìn thời gian, Vệ Kiêu ảo não vô cùng: “Lại dậy muộn, không kịp chạy bộ buổi sáng với đội trưởng.
Vận động đúng là thiên địch của tuyển thủ Esport.
Không hiểu đội trưởng làm thế nào mà kiên trì được.
Vệ Kiêu nghĩ đến Lục Phong thì trong lòng thấy ngọt ngào.
Cậu đi xuống ăn sáng, trong lòng tính toán chuyện nghỉ học.
Tụi anh Cải về nhà cả rồi, trụ sở to như vậy trở nên vắng vẻ, Vệ Kiêu một mình ngồi trên chiếc bàn ăn dài gặm sandwich uống nước dưa hấu
Cậu nói với Bạch Tài là đội trưởng về nhà với cậu, nhưng cậu lại không thể mở miệng được
Vẫn là thôi.
Việc cỏn con này tự mình giải quyết đi!
Đội trưởng bận rộn như thế, cậu đâu thể lúc nào cũng ăn vạ hắn được
Vệ Kiêu tự xem xét lại bản thân
Đại khái hồi nhỏ thiếu thốn tình thương, đột nhiên yêu đương, cậu nhõng nhẽo hẳn
Đội trưởng chiều cậu càng khiến cậu được voi đòi tiên
Không thể như thế được.
Vệ Kiêu cảm thấy đội trưởng từ bỏ đấu đơn là vì mình
Có lẽ trông cậu háo hức quá nên đội trưởng mới nhường cho cậu.
Đội trưởng thương cậu, cậu cũng thương đội trưởng.
Đây không chỉ là lời nói ngoài tai, mà còn muốn xuất phát từ hành động thực tế!
Vệ Kiêu quyết định, chuyện nghỉ học tự mình xử lí, về sau cũng để ý để cảm xúc của mình, không thể tạo gánh nặng cho đội trưởng.
Vệ Kiêu là người thường thấy chán khi ăn nên lướt weibo.
Trùng hợp cậu bị một người tag mình vào bài viết.
RR.Nguyệt Dạ: @FTW.Quiet, solo đi
Vệ Kiêu ‘chậc’ một tiếng, trả lời: [Về nước rồi à?]
Nguyệt Dạ: [Ừ]
Vệ Kiêu: [Nghỉ ngơi cho tốt vào, cẩn thận lệch múi giờ]
Nguyệt Dạ: [Solo]
Vệ Kiêu cũng muốn lắm, nhưng cậu nhịn: [Không]
Nguyệt Dạ: [?]
Vệ Kiêu: [Sau này cũng không solo nữa]
Nguyệt Dạ: [???]
Vệ Kiêu cắn răng: [Hạn chế]
Chết tiệt, nói xong mấy chữ này tim gan phèo phổi của cậu đều đau đớn
Hạn chế, vì yêu mà hạn chế solo, ông đây đúng là tình cmn thánh!