Bài đăng này như một viên sỏi xáo động một vùng nước, bên dưới bình luận ——
[Uầy, bỏ nhà theo giai cơ à, 6666]
[Thương cho Cải nhà tôi quá]
[Đầu anh Cải lại càng thêm xanh rồi, lần này xanh gấp đôi luôn]
[Đúng là chỉ cần CP nhiều thì có thể cưỡi ngựa trên đầu luôn ó]
Bởi vì Bạch Tài là một tuyển thủ tốt thích chiều theo fan nên trong hội fan có nhiều em gái đáng yêu, ngày nào cũng đi ship CP của cậu ta.
Đến acc Quái Đế cũng đã lập rồi, anh Cải làm gì để ý mấy cái này nữa.
Hình tượng của cậu ta là thanh niên Phật hệ, cứ chiều theo ý các em gái.
Chỉ cần nổi là được, đàn ông con trai, cần gì đến liêm sỉ.
Bạch Tài lướt weibo một lúc, chờ đợi hai con người bỏ nhà theo trai kia trở về.
Vệ Kiêu vốn đang cười tủm tỉm, nhìn thấy anh Cải thì không cười nữa: “Vẫn chưa no à?”
Anh Cải: “……” Mày còn dám chê tao!
Vệ Kiêu rất chê: “Hơn nửa tiếng rồi mà vẫn còn ngồi đây ăn à?”
Nếu không phải anh Cải sợ đội trưởng thì đã chửi cậu sấp mặt: Mày còn dám chê tao, nửa tiếng qua mày đi đâu rồi!
Bạch Tài không để ý Vệ Kiêu: “Đội trưởng ngồi đi ạ, em đi lấy đồ ăn cho mọi người”
Vệ Kiêu: “Đội trưởng ăn cần tây, tao muốn dưa hấu”
Bạch Tài: “……”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu vui vẻ nói với Lục Phong: “Hai thứ bọn mình thích ăn đều có chữ tây kìa*, thật sự có duyên ghê ha” Chỉ cần muốn ăn đường thì nơi nào cũng là đường.
*Cần tây (西芹 xī qín),dưa hấu (西瓜 xīguā)
Anh Cải không ngạc nhiên chút nào, cậu ta đã quen với mấy lời điên khùng này rồi nên cho qua.
Ngược lại Vệ Kiêu lại thấy chột dạ, trộm nhìn Bạch Tài một cái, thấy cậu ta không phản ứng gì thì quay sang nói nhỏ với Lục Phong: “Anh Cải ngốc thật đấy”
Lục Phong: “……Ừm”
Vệ Kiêu thừa dịp không ai bên cạnh, lén dùng ngón út ngoắc lấy tay Lục Phong.
Lục Phong trở tay nắm lấy tay cậu.
Vệ Kiêu hài lòng: “Đợi chút nữa em sẽ đuổi anh Cải đi”
Thế giới của hai người, không cần thêm một cái bóng đèn.
Bạch Tài hồn nhiên không biết số phận của mình, thành thật đứng chờ càng cua của mình.
Sau khi xách một chồng đồ ăn trở về, anh Cải phát hiện đội trưởng và Vệ Kiêu ngồi cạnh nhau, ngồi……sát rạt luôn.
Anh Cải chửi thầm: Hai người không phải một đôi tại sao lại giống một đôi thế, thậm chí Quái Đế còn chưa dám viết đến mức này!
Bạch Tài vừa quay lại, Vệ Kiêu muốn rút tay ra khỏi gầm bàn nhưng bị Lục Phong giữ lại.
Vệ Kiêu: “!”
Câu mím môi cười, cố gắng áp chế xao động trong lòng, nói với anh Cải: “Lão Bạch, mày còn muốn ăn tiếp à?”
Anh Cải: “???”
Tại sao mày lại cười damdang như vậy!
Vệ Kiêu dùng ngón cái cào nhẹ Lục Phong, ngoài miệng lại bình tĩnh: “Ăn ít thôi, mày đã không thích vận động rồi, ăn vào thành đứa mập thì làm sao có thể trở thành vợ nhỏ được”
Anh Cải tức giận nói: “Ai cần mày lo, ông đây ăn không sợ béo nhé!”
Nói xong phát hiện câu trước có bẫy: “Cút mẹ mày đi, vợ nhỏ gì chứ, ông đây là Bạch thần!”
Vệ Kiêu dỗ cậu ta: “Được rồi, Bạch thần, ăn no rồi thì về đi”
Anh Cải nghi ngờ nhìn cậu: “Mày muốn đuổi tao đi đấy à?”
Vệ Kiêu: “Đâu có”
Anh Cải: “Nghe giống như ……”
Vệ Kiêu thẳng thắn: “Nghe giống tao đuổi mày đi đấy”
Anh Cải: “…………..” Đệt!
Khóe miệng Lục Phong cong lên, thả tay Vệ Kiêu ra: “Ăn cơm thôi”
Vệ Kiêu quên sạch anh Cải, quay sang cười với Lục Phong: “Vâng ạ ~” Âm cuối nghe vô cùng nũng nịu.
Khóe miệng anh Cải giật giật, mới sáng sớm mà đã sến súa rồi.
Thế rốt cuộc ai mới là vợ nhỏ đây!
Bạch Tài sâu sắc cảm nhận được sự dư thừa của mình, đi trước thì tốt hơn, sau khi chào hỏi với Lục Phong thì quay đầu chạy.
Vệ Kiêu lại hỏi: “Anh Cải sao mày lại vậy, trong mắt mày chỉ có đội trưởng thôi à? Sao không chào tao nữa?”
Chân Bạch Tài loạng choạng, tăng tốc chạy.
Sau khi đuổi được người đi, trong lòng Vệ Kiêu vui vẻ, ngoài miệng lại thở dài: “Con trai lớn không thể giữ, trước kia anh Cải tôn kính em thế mà”
Lục Phong búng trán cậu: “Được rồi, ăn cơm đi”
Vệ Kiêu nhìn xung quang không thấy ai thì to gan: “A……”
Mở miệng đòi đút.
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu còn không biết xấu hổ nói: “Đội trưởng nhanh lên nào, lát nữa lại có người tới đấy”
Lục Phong không tài nào nhúc nhích được.
Đúng lúc đó có âm thanh truyền đến, có người bưng đĩa thức ăn tới gần.
Vệ Kiêu lập tức ngồi thẳng, rất nghiêm chỉnh.
Lục Phong thở phào.
Vệ Kiêu lẩm bẩm: “Biết thế về phòng ăn rồi”
Tay cầm dao nĩa của Lục Phong khựng lại, trong lòng hắn vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy tiếc nuối.
May mắn họ không ăn trong phòng, nếu không ăn cái gì cũng khó nói; tiếc nuối là vì không ăn trong phòng……
Tuy nhà hàng buffet hải sản lớn, bàn ăn được phân thành từng khu cách xa nhau, anh Cải lại chọn nơi hẻo lánh để cho yên tĩnh.
Nhưng mà đây là không gian mở, hành động nhỏ thì được nhưng không dám gây động tĩnh gì lớn.
Vệ Kiêu liếc mắt thấy cần tây, gắp một miếng: “Đội trưởng sao anh lại thích ăn cái này thế……”
Nói xong tự mình cho vào miệng, muốn nếm thử món ăn yêu thích của đội trưởng khó ăn đến mức nào.
Với cần tây, người thích ăn thì thích đấy, nhưng với người không thích thì không khác gì uống thuốc.
Vệ Kiêu như uống thuốc độc: “Ặc……”
Lục Phong đưa cho cậu ly nước: “Không thích thì đừng cố”
Vệ Kiêu uống ngụm nước rồi nói: “Cũng không khó ăn đến vậy”
Lục Phong nhìn cậu.
Vệ Kiêu cong cong đôi mắt cười với hắn: “Ăn với anh thì cái gì cũng ngọt”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu lấy hết can đảm gắp một miếng cần tây nữa, tính tập cho quen.
Cậu muốn ở bên cạnh đội trưởng mãi mãi về sau, quen với loại rau này là rất cần thiết.
Ai ngờ, lúc cậu đang định ăn thì Lục Phong nói: “Anh cũng vậy”
Vệ Kiêu hơi giật mình.
Lục Phong bổ sung: “Em gắp gì cho anh, anh cũng thấy ngon”
Vệ Kiêu như bị sét đánh ngang tai, nhanh chóng hiểu ra.
“Anh không thích ăn cần tây ư?”
“Ừ”
“Là bởi vì em gắp đút cho anh nên anh mới ăn à?”
“Đúng vậy”
“Em đăng weibo hỏi anh ăn ngon không? Anh…… Đệt!”
Thế này còn cái gì không rõ nữa?
Khi đó đội trưởng đã thích cậu, người mình thích đưa đồ ăn đến tận miệng rồi, tại sao lại không ăn?
Vệ Kiêu hỏi hắn ăn ngon không, hắn làm sao có thể nói không?
Ngay lúc đó, trong lòng Vệ Kiêu vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy đau lòng.
Ngọt là vì: A a a a, đội trưởng sao có thể tốt như vậy chứ!
Đau lòng là vì: Sao mình lại ngu như thế, hại đội trưởng ăn nhiều cần tây đến vậy!
Vệ Kiêu ảo não nói: “Em sai rồi”
Miệng thì nói muốn hiểu đội trưởng hơn, kết quá anh ấy thích gì cũng không biết.
Lục Phong không muốn cậu buồn, nói: “Anh rất vui”
Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ăn thứ mình không thích còn vui?” Đội trưởng đang dỗ cậu đấy à?
Lục Phong rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Rất ít người quan tâm đến anh như vậy”
Vệ Kiêu bị lời nói của hắn làm tim run rẩy.
Lục Phong không hề dỗ cậu, từng câu từng chữ đều là lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Lúc nhỏ không nói, rất lâu sau Lục Phong mới biết được, hóa ra mối quan hệ giữa người với người đều không phải là ác ý.
Sau khi gia nhập FTW, được thành viên trong chiến đội thần thánh chăm sóc, nhưng sự chăm sóc này khó phát hiện, hàm súc, thậm chí là không được tự nhiên, cần phải nỗ lực cảm nhận.
Lục Phong phải rất lâu mới hiểu được.
Sau này, hắn thành trụ cột, người phụ trách, trở thành người mạnh nhất thế giới.
Close không cần người quan tâm, không ai quan tâm đến người đứng ở trên đỉnh.
Chỉ Vệ Kiêu là không như vậy.
Cậu tốt với Lục Phong, thẳng thắn và đơn giản, không chút che dấu.
Khiến Lục Phong liếc mắt là nhận ra, cảm nhận được trong thân thể kia là một linh hồn rực rỡ, xinh đẹp.
Sự quan tâm như thế, Lục Phong cầu mà không được, tại sao lại cảm thấy khó chịu.
Cần tây thật sự không khó ăn.
Vệ Kiêu đau lòng kinh khủng, vội vàng nói: “Đội trưởng, về sau có em rồi, em……”
Cậu nhớ tới lời Lục Phong nói với cậu hôm qua, buột miệng thốt: “Em cũng sẽ là người thân, bạn bè, ……” Sợ người khác nghe thấy, Vệ Kiêu thì thầm vào tai hắn: “Và người yêu của anh”
Lục Phong nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói: “Ăn cơm đi”
Vệ Kiêu: “Dạ”
Hai người không ai muốm buông người kia ra.
Sau khi ăn xong Vệ Kiêu đụng phải Nguyên Trạch trong toilet.
Trong miệng Nguyên Trạch ngậm thứ gì đó.
Vệ Kiêu nhíu mày: “Đội trưởng Nguyên, trong toilet cấm hút thuốc”
Nguyên Trạch: “Kẹo que”
Anh lấy ra khỏi miệng, đúng là kẹo que thật, lại còn là vị dâu.
Ăn kẹo trong toilet, ngài giỏi thật đấy, không hổ danh là lão shit.
Vệ Kiêu không biết nên chửi gì.
Hai người rửa tay cùng nhau, Nguyên Trạch nhìn Vệ Kiêu qua gương: “Hôm qua cậu cũng khá đấy”
Vệ Kiêu: “Bình thường thôi”
Nguyên Trạch lại nói: “Thật sự không đến L&P à?”
Vệ Kiêu khiêu khích hắn: “Tôi gia nhập rồi, lão G phải làm sao bây giờ?”
Nguyên Trạch: “Gary yêu Close tha thiết, cứ để tên đó đến FTW”
Radar của Vệ Kiêu dựng thẳng lên: “Người thích Close nhiều lắm, FTW không chứa chấp hết được đâu”
Nguyên Trạch: “Gary khác chứ, dù sao thì cũng là đứng thứ hai thế giới”
Giải đấu đơn năm ngoài, Gary là á quân.
Vệ Kiêu trước nay không phải người hay ghen, nhưng bây giờ cậu đố kị muốn chết: “Đó là vì tôi không dự thi”
Nguyên Trạch cười, đôi mắt đen ẩn ý nhìn cậu: “Quiet, tin tôi đi, làm đối thủ với Close thú vị hơn nhiều”
Vệ Kiêu nhớ tới cuộc nói chuyện giữa anh và Kim Sung Hyun, trong lòng không vui: “Đó là anh, tôi và đội trưởng của tôi là một đội trời sinh!”
À, hiện tại còn là một đôi nữa.
Nguyên Trạch không nói gì thêm: “Được rồi, tôi chờ cậu trên đấu trường quốc tế”
Vệ Kiêu không sợ nhất là buông lời hăm dọa: “Yên tâm, năm nay FTW sẽ là quán quân thế giới tất cả các hạng mục!”
Đấu đơn, đấu đôi, hay là đấu đội, tất cả sẽ thuộc về FTW!
Điều chiến đội thần thánh năm đó chưa làm được, FTW hiện tại sẽ làm được!
Nguyên Trạch cười tủm tỉm: “Đừng nói là anh đây không nhắc nhở cậu, sợ là năm nay FTW không lấy được giải quán quân nào”
Vệ Kiêu cho rằng anh đang nói đến giải đấu đơn: “Thôi đi, đội trưởng nhà tôi năm nay vẫn sẽ tiếp tục phá kỷ lục!”
Bốn lần liên tiếp vô địch thế giới, đây chính là cầm cúp quán quân đến mỏi tay.
Nguyên Trạch ngứa răng, kẹo que cũng không giải quyết được, tiếc là không thể hút thuốc.
“Nhóc chưa xem xếp hạng của tổ B đúng không?”
Vệ Kiêu đúng là chưa xem, mấy ngày này đang bận yêu đương mà, làm gì có thời gian.
Nguyên Trạch cố ý úp úp mở mở: “Nhóc đoán xem ai đứng thứ hai đi?”
Vệ Kiêu trợn trắng mắt: “Thế nào, là EVE hay là Y1 đây?”
Tình huống của tổ B cũng khác tổ A là bao, đều có hai đội mạnh.
Quán quân Y1 thì không cần phải nói, EVE nằm trong TOP 4 toàn cầu cũng không phải dạng vừa.
Đặc biệt hai đội này còn cùng khu thi đấu Châu Âu, mùi thuốc súng rất nồng, khi nào gặp mặt cũng liều mạng với nhau.
Nguyên Trạch cười cười: “RR”
Vệ Kiêu sửng sốt.
Nguyên Trạch: “Đúng vậy, RR của khu thi đấu Trung Quốc”
Kết quả kì tập huấn mùa đông của tổ B rất bất ngờ.
RR của khu thi đấu Trung Quốc giai đoạn đầu đánh rất hăng, đường giữa Nguyệt Dạ còn không ngừng khiêu khích Tạ Hòa, lần nào đấu cũng rất nhiệt tình.
Sau đó ban tổ chức thay đổi quy tắc thì ngừng một thời gian, ai ngờ trong trận tranh tài cuối cùng, RR rút trúng EVE.
Tất cả mọi người đều không xem trọng RR, cảm thấy EVE ổn hơn.
Đội trưởng của RR, Mạc nhiều tiền đăng Weibo: [Các bạn yêu dấu, nhớ cổ vũ cho Nguyệt Nguyệt nhà tôi nhé, nếu cậu ấy thắng Tạ thần, tôi tặng một con xe Porche Cayenne]
Sau đó……
RR thắng EVE.
Sau một loạt thao tác, Nguyệt Dạ giết được Tạ Hòa.
Trong trận 2v2, RR còn giết được phụ trợ của EVE, những đội viên còn lại phản công mạnh mẽ, tạo nên một pha chuyển mình đặc sắc, giành được chiến thắng!
Do chênh lệch múi giờ nên các tuyển thủ ở tổ A đều đang say giấc, chỉ có fan trong nước khí thế hừng hực.
Mạc Hữu Tiền thật sự rất nhiều tiền, lập tức đăng weibo: “Thắng Y1, tặng một con Ferrari”
Hot search sáng nay đều là RR và Hữu Tiền.
Người không biết chuyện nhấp vào thì đi không nổi nữa.
Đáng tiếc RR thua chung kết, nếu không thì số tiền thưởng không đủ cho đội trưởng bọn họ give away.
Ngay sau tiệc mừng, Mạc Hữu Tiền không lãng phí chút thời gian nào, lập tức mở thưởng ——
Danh sách trúng thưởng vừa đăng lên, dân mạng ồ lên.
Anh Cải thảm quá, thật sự rất thảm.
Sáng sớm bị cho leo cây, bữa trưa thì cô đơn lẻ bóng, mới chờ được người ta tới thì lại bị đuổi đi……
Thảm, THẢM!
Bạch Tài buồn chán lướt weibo, sau đó trợn mắt há hốc mồm.
Cái gì?
WTF!
Cậu ta trúng thưởng, trúng một chiếc Porche Cayenne???