Tương lai thế nào không ai biết được, nói gì cũng không bằng dùng thời gian cùng tình yêu để chứng minh
Vệ Kiêu bị đội trưởng nhà mình làm cho ngọt ngào muốn chết: “Khụ, em thua rồi”
Trên phương diện nói lời âu yếm, cậu thua bạn trai mình rồi
Ừm……
Nhóc điên Vệ hiếu thắng, lập tức nói: “Em sẽ không giống vậy!”
Lục Phong không nhìn cậu nhưng lại có thể tưởng tượng ra bộ dáng của cậu: “Không giống thế nào?”
Vệ Kiêu đắc ý nói: “Trong tương lai, em sẽ vừa nói vừa làm!”
Lục Phong bật cười: “Được rồi, không ngủ nữa là trời sáng đấy”
Vệ Kiêu cũng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt díp lại với nhau, nhưng lại không muốn ngủ, ngủ tiếc lắm
Cậu lại hỏi: “Đội trưởng, anh thích em ở điểm nào?”
Vệ Kiêu nói lời này không xấu hổ chút nào, còn vui rạo rực là đằng khác
Lục Phong trả lời: “Không biết”
Vệ Kiêu không vui, gặng hỏi cho bằng được: “Không biết?”
“Ừ” Lục Phong nhìn rèm cửa, chậm rãi nói: “Quá nhiều điểm để thích”
Rất nhiều, thật sự rất nhiều
Hai năm trước, hai năm sau, mọi hành động của Vệ Kiêu đều chiếm trọn tầm mắt của hắn
Vệ Kiêu xuất hiện, Lục Phong thấy được sức sống và hy vọng vô tận
Vệ Kiêu nói hai năm trước đạo tặc bóng đêm cho cậu một tia sáng
Hắn lại nhìn thấy ánh sáng trên người Vệ Kiêu.
Lục Phong yêu Vệ Kiêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng là lâu ngày sinh tình
Vệ Kiêu không hổ là máy phiên dịch Close, hiểu ngay lập tức, cậu vui vẻ: “Là do anh thích em ở quá nhiều điểm nên không biết sao?”
Lục Phong: “…….”
Vệ Kiêu bắt đầu khiêm tốn: “Em làm gì có nhiều điểm đáng để thích như vậy”
Lục Phong: “Có”
Chỉ một chữ thôi cũng đã khiến nhóc điên mặt dày Vệ phải đỏ mặt.
Xong rồi xong rồi, cậu bị đội trưởng nuốt chửng mất, về sau sẽ mắc chứng sợ vợ giai đoạn cuối mất, không thuốc nào chữa được.
Vệ Kiêu yên lặng một chốc, nhưng không tài nào ngăn lại tim nhỏ đang đập thình thịch: “Nếu thích em từ trước thì tại sao không nói gì”
Nếu nói sớm một chút thì bây giờ họ đã hôn được hàng trăm hàng ngàn lần rồi
Nghĩ đến đây, Vệ Kiêu cảm giác có gì sai sai.
Lục Phong không lên tiếng
Hắn không nói, Vệ Kiêu càng muốn biết, cậu năn nỉ: “Đây là câu cuối rồi, hỏi xong sẽ đi ngủ”
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu dỗ hắn: “Thật đấy, không ngủ em là con chó con!” Cứ ‘gâu’ một tiếng trước đã.
Lục Phong khẽ thở dài, xoay người nhìn cậu: “Em còn nhỏ”
Vệ Kiêu sửng sốt.
Lục Phong kê đầu lên chiếc gối màu trắng, ánh mắt dịu dàng, ấm áp hơn cả ánh đèn: “Anh không nói, đều là nghĩ cho em”
Vệ Kiêu không hiểu cho lắm, nhưng cậu cảm nhận được cảm giác được người khác che chở, nâng niu trong lòng bàn tay như trân bảo.
Trong phút chốc, chóp mũi cậu có chút chua xót
Lục Phong nói tiếp: “Tình bạn, tình thân, tình yêu, anh muốn cho em tất cả”
Nếu nói sớm thì tình yêu sẽ bao trùm lên tất cả.
Vệ Kiêu giống như bị cái gì đụng trúng, lúc đầu hơi đau nhưng sau đó tê dại toàn thân.
Giống như trôi nổi trên mây, nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất thế gian, dù cho sau khi rơi xuống bị tan xương nát thịt cũng không có gì tiếc nuối.
Cậu không nhịn được.
Vệ Kiêu xuống giường, chui lên giường Lục Phong.
Vệ Kiêu muốn hôn hắn, muốn dùng hết sức hôn hắn, muốn cho hắn cảm nhận được vị ngọt ngào từ đáy lòng tràn lên đầu lưỡi.
Cậu chưa kịp động đậy Lục Phong đã nghiêng người hôn cậu.
Vệ Kiêu đáp lại hắn, vụng về nhưng nhiệt tình.
Chờ đến khi hai người tách ra, Lục Phong khàn khàn nói bên tai cậu: “Bé con”
Cả người Vệ Kiêu như bị giật điện, run rẩy: “Ừm”
Lục Phong than nhẹ: “Chúng ta mới ngày đầu tiên thôi”
Ngày đầu tiên tỏ tình, ngày đầu tiên thổ lộ, ngày đầu tiên trở thành bạn trai.
Thậm chí còn chưa đến một ngày.
Vệ Kiêu không hiểu
Cho đến khi cậu cảm thấy cái gì đó cứng lên
Vệ Kiêu: “!!!”
Đôi mắt đen của Lục Phong như có thể thiêu cháy một cánh đồng: “Bây giờ đã ngủ được chưa?”
Một câu, sáu chữ, hắn nói với sự ẫn nhẫn và kiềm chế
Vệ Kiêu mà không hiểu nữa thì không phải là người.
Tuy rằng bình thường cậu không giống người cho lắm, nhưng……
A a a, quá nhanh, mấy cái tốt đẹp thì cần phải có sự chuẩn bị
Chuyện quan trọng như vậy, cảm giác nghi thức rất cần thiết
Vệ Kiêu đỏ mặt, không dám nhìn Lục Phong: “Ngủ”
Lục Phong thả cậu ra, Vệ Kiêu trở lại giường của mình, cuộn mình thành con nhộng.
“Ngủ ngon nhé……” Cậu đinh nói đội trưởng, sau lại đổi miệng: “Bạn trai” Nói xong thì vội vàng nhắm mắt lại
Lục Phong: “…..”
Vệ Kiêu trùm chăn: “Em cũng muốn ngủ ngon……”
Lục Phong: “Ngủ đi”
Vệ Kiêu lộ ra đôi mắt to tròn, nom rất tủi thân.
Lục Phong xốc chăn xuống giường, Vệ Kiêu hoảng sợ, lại trốn vào trong chăn, cho đến khi cậu nghe thấy tiếng bước chân, thò đầu ra thì thấy đội trưởng đi toilet
Vệ Kiêu: “……”
Cậu lại trốn trong chăn, tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng, ngoài miệng còn lẩm bẩm: “Bình tĩnh nào Vệ Kiêu, mày bình tĩnh đi, mới ngày đầu tiên thôi, mày không được nghĩ đến mấy chuyện cầm thú như vậy!”
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Vệ Kiêu lặng lẽ thò mặt ra để thở
Cậu vốn nghiêng người đối mặt với Lục Phong, lúc này trên giường không có ai, cậu nghiêng người, nhìn ánh sáng hắt ra từ phòng tắm
Thiết bị bảo vệ riêng tư của khách sạn rất tốt, nhìn từ ngoài vào không thấy gì không phòng tắm, chỉ có tiếng nước nhỏ như tiếng mưa.
Vệ Kiêu nhìn, nghe, nghĩ……
Cuối cùng bị cơn buồn ngủ đánh úp, nhắm mắt lại.
Khi Lục Phong đi ra, Vệ bé con đã ngủ say.
Vệ Kiêu thật sự còn nhỏ
Chuyện tình cảm còn rất non nớt.
Non nớt giống như một đứa trẻ, không che giấu cảm xúc nào cả, cũng giống như đứa nỏ không hiểu biết hết dục vọng của người trưởng thành.
Lục Phong thích cậu
Thích mọi thứ thuộc về cậu.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Phong quý trọng tất cả mọi người bên cạnh mình
Thời thơ ấu mờ mịt, bất lực; tuổi thiếu niên nản lòng vô lực; cho đến khi độc lập, có năng lực.
Hắn quý trọng những điều tốt đẹp, ngay cả khi chỉ là thoáng qua.
Lục Phong vén mái tóc đen của Vệ Kiêu, hôn nhẹ lên trán cậu.
Không có dục vọng, chỉ có tình yêu
Sự thật chứng minh, đêm nay đại ma vương đừng hòng ngủ
Hắn có là Định Hải Thần Châm* thì cũng không ngăn được Tôn Ngộ Không (*Gậy như ý của Tôn Ngộ Không)
Vệ Kiêu ngủ rồi, ngủ say sưa, trong mơ tràn ngập hạnh phúc muôn màu
Sau đó……
Cậu mộng du
Nghĩ cũng đúng, chơi game cả ngày, sau đó lại tập trung tinh thần cao độ, rồi lại thức khuya như vậy, cảm xúc còn lên xuống liên tục như vậy, cậu không mộng du mới lạ.
Lục Phong vừa ngủ thì cảm thấy chăn mình bị xốc lên, cánh tay hơi nặng, eo bị ôm lấy
Hắn mở mắt ra, không ngoài ý muốn, hắn nhìn thấy Vệ Kiêu gối trên cánh tay, cả người dán lên lồng ngực hắn.
Lục Phong: “……”
Vệ Kiêu không hề phòng bị, còn cọ cọ gò má trắng nõn lên cánh tay hắn.
Lục Phong hít một hơi, ôm Vệ Kiêu chặt hơn một chút
Ngủ đi
Em ấy có giấc mơ đẹp là được.
Tình giấc, Vệ Kiêu phát hiện mình đổi giường
Tại thời khắc đó, anh Kiêu cực kì hoảng!
Xong rồi
Có khi nào tối qua lỡ làm mấy việc cầm thú rồi không?
Vệ Kiêu cậu không phải là loại cầm thú mới yêu đương ngày đầu tiên đã không kiềm chế được.
A……Nếu cậu thật sự làm cái gì thì cậu sẽ chính tay đâm chết anh Cải, đều do tên đó suốt ngày gọi cậu là cầm thú, gọi nhiều quá cậu thành cầm thú thật rồi!
Anh Cải phòng bên cạnh: “Hắt xì!”
Đứa nào mắng ông đây vậy.
Vệ Kiêu kiểm tra một chút, phát hiện mình vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh, trên giường không cso dấu vết kì lạ nào
Hẳn là chưa có chuyện gì cả.
Vệ Kiêu thở phảo nhẹ nhõm —— mới ngày đầu tiên yêu đương đã thất tình thì cậu chết mất.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Vệ Kiêu lại vô thức cong lên
A a a
Mối tình đầu của cậu, Close của cậu, bạn trai của cậu!
Vệ Kiêu lăn vài vòng trên giường Lục Phong, trong lòng cảm thấy mỹ mãn
Một ngày không gặp như cách tam thu, Vệ Kiêu tỉnh lại không thấy bạn trai đâu thì bắt đầu thấy nhớ
Đã hơn mười một giờ, cậu bỏ lỡ chạy bộ buổi sáng rồi, chắc là đội trưởng cùng không chạy bộ đâu
Huấn luyện mùa đông kết thúc, hôm nay phải trở về, bận bịu nhiều việc.
Chuyến bay của FTW xuất phát lúc 3 giờ chiều, cho nên lúc này không cần vội, chậm rãi rời giường, buổi trưa ăn ở sân bay cũng được.
Vệ Kiêu vui vẻ bọc mình trong chăn một lúc rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Phong.
Nên nói gì đây?
Tin nhắn đầu tiên sau khi chính thức yêu đương phải long trọng một chút.
Vệ Kiêu sửa đi sửa lại một hồi mới hài lòng gửi đi.
Lục Phong đang bù đầu xử lý công việc thì điện thoại tinh một tiếng.
Hạng Lục ghé mắt nhìn trộm.
Lục Phong cầm lấy di động, thấy Vệ bé con gửi tin nhắn đến ——
Đội trưởng! Em thích anh em thích anh em thích anh…… (Đã lược 517 lần để tác giả đỡ mệt)
Lục Phong: “……”
Anh Lục vùi đầu cống hiến cho FTW đơ ra.
Đù!
Mặt trời mọc là đằng tây à?
Đại ma vương còn có thể cười như vậy ư?
Có nên chụp lại không
Có bức ảnh này thì không cần lo weibo official của FTW flop.
Vệ Kiêu lại gửi thêm một tin nhắn: [Không phải copy pastr đâu nha, mỗi một câu chữ đều do em gõ ra đấy]
Gõ 520 lần, không hổ là cậu!
Lục Phong thấy thì nhíu mày, gọi điện thoại sang cho cậu
Vệ Kiêu nhận máy ngay lập tức: “Đội trưởng~!”
Trong lòng Lục Phong cảm thấy mềm mại: “Dậy rồi à?”
Vệ Kiêu: “Vừa mới mở mắt ra đã nhớ anh rồi”
Lục Phong: “…….”
Hắn đứng dậy, tránh Hạng Lục, thấp giọng nói: “Đừng nghịch nữa”
Vệ Kiêu ngây thơ: “Ơ?” Cậu còn chưa ra khỏi phòng thì nghịch thế nào
Lục Phong nói: “Gõ nhiều như vậy không thấy mỏi tay à?”
Vệ Kiêu đã hiểu, khóe miệng cong lên.
Lục Phong: “Để ý tay mình, đừng tạo gánh nặng cho nói nữa”
Nghĩ đến Vệ Kiêu cúi đầu gõ nhiều chữ như vậy, hắn thấy đau lòng cho tay và xương cổ của cậu.
Tuyển thủ chuyên nghiệp muốn tiến xa hơn thì phải chăm sóc thân thể hơn người bình thường
Trong lòng Vệ Kiêu thấy ngọt muốn chết, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: “Thế lần sau em không nhắn nữa”
Tim Lục Phong lỡ một nhịp
Vệ Kiêu: “Em nói cho anh nghe”
Lục Phong: “…….”
Vệ Kiêu: “Đội trưởng, em thích anh”
Lục Phong thấp giọng nói: “Phía bên anh đang có người, lát nữa gặp lại”
Vệ Kiêu không muốn quấy rầy hắn: “Thế lát nữa em muốn hôn chào buổi sáng”
Đội trưởng Lục: “!”
Cũng may phòng Vệ Kiêu có người gõ cửa: “Hình như anh Cải tới, em cúp mắt trước”
Lục Phong: “Ừ”
Vệ Kiêu lại dặn dò hắn: “Nói là phải làm đấy”
Lục Phong: “……Ừ”
Vệ Kiêu vui vẻ: “Lát nữa gặp”
Trong đầu Lục Phong đều là ‘muốn gặp em ngay lập tức’
Sau khi tắt máy, Hạng Lục nhìn thấy biểu cảm của ông sếp thì bồn chồn: Lời này, giọng điệu này, biểu cảm này…… Giống nhưu đang dỗ bạn gái vậy!
Nhưng do đã nhìn thấy đối tượng nghe máy thì anh Lục bình tĩnh lại.
Nhóc con Vệ à.
Chuyện hàng ngày mà, không có gì đáng để ngạc nhiên.
Vệ Kiêu mở cửa cho anh Cải
Anh Cải vừa thấy cậu thì ngạc nhiên: “Mày bị làm sao vậy?”
Vệ Kiêu: “Hả?”
Anh Cải nghẹn họng, không dám phun bốn chữ mặt đầy xuân sắc này ra.
Cậu ta đột nhiên không dám vào phòng nữa, tuy rằng ngày nào cũng tưởng tượng cảnh nóng giữa Vệ Kiêu và đội trưởng, nhưng mà mà người này…….
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao!
Trong lòng Vệ Kiêu như bị mèo cào, rất muốn chia sẻ niềm vui với người anh em tốt nhưng lại e sợ không dám nhiều lời.
Giới Esport rất phức tạp.
Chưa nói gì đến đồng tính, dị tính cũng đã bị fan mắng ngập đầu.
Đã vượt qua vòng bảng chưa? Đã thắng giải quý chưa? Đã có cúp quán quân chưa?
Không có thành tích, đừng hòng yêu đương.
Vệ Kiêu chỉ có thể chịu đựng, vì đội trưởng, vì FTW, vì giới Vinh Quang, làm khó cậu quá!
Anh Cải thò đầu vào nhìn
Vệ Kiêu nói: “Đội trưởng đi ra ngoài có việc rồi”
Bạch Tài thở phào nhẹ nhõm: “Khụ, ăn cơm chưa?”
Vệ Kiêu đáp: “Đi thôi”
Tại sao có người yêu rồi vẫn phải ăn cơm cùng với tên này, cậu muốn bạn trai cơ!
May mà anh Cải không biết đọc suy nghĩ, nếu mà biết tên cầm thú này nghĩ gì trong lòng thì chắc chắn sẽ hộc máu.
Ông đây cũng có muốn ăn cơm với mày đâu
Đồ thấy sắc quên bạn!
Ai ngờ họ vừa đến thang máy thì đụng phải Lục Phong.
Hai mắt Vệ Kiêu sáng rực
Anh Cải: “Chào buổi sáng, đội trưởng”
Lục Phong dừng nhìn Vệ Kiêu, trả lời: “Chào buổi sáng”
Lúc này thang máy tới nơi
Anh Cải đi vào trước: “Lão Vệ?” Tại sao không đi vào
Vệ Kiêu túm cánh tay Lục Phong, không cho hắn tiến vào
“Mày xuống trước, tao và đội trưởng lát nữa xuống sau”
Anh Cải nhìn thang máy không một bóng người, đầu đầy dấu chấm hỏi: “???”
Vệ Kiêu nói bừa: “Sáng nay không chạy bộ, bọn tao đi cầu thang xuống”
Anh Cải hoang mang, lúc này không biết tầng nào ấn thang máy, tháng máy đóng cửa, anh Cải vô tình bị mang đi
Bên này không còn một bóng người, Vệ Kiêu xoay người hôn lên mặt Lục Phong.
Lục Phong nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đến cửa cầu thang bộ phía sau.
Vệ Kiêu tựa lưng vào tường, bị hôn đến thở hồng hộc: “Hình như có người tới”
Lục Phong: “Ừ”
Vệ Kiêu nắm lấy cổ áo hắn, kéo lại gần: “…… Thật là kích thích”
Lục Phong lấp kín cái miệng không sợ trời không sợ đất này lại