Tiếng reo hò xen lẫn giọng phân tích trận combat đặc sắc cuối cùng vang lên trong hội trường.
[Quiet đã phát huy tốt chức năng đi rừng hỗ trợ của mình]
[Đi giày rơm mà vẫn thắng được, lực tặc ngầu quá!]
Bình luận xôn xao.
[Đi rừng của FTW được đấy]
[Màn này có thể xếp vào tuyển tập trận đánh đặc sắc được đấy!]
[Tuyệt, dùng giáp hồi sinh để sống lại, một lúc đầu độc ba người, đây là lực tặc ư?]
[Có khác gì hải yêu đâu chứ!]
[Này nha, đừng nói thế, nhìn vẻ ngoài của Quiet như vậy thì không thể kém hải yêu được]
Fan CP nhỏ giọng lên tiếng: [Xong xong, tôi động lòng rồi]
[Đại ma vương lấy được pentakill là đều do lực tặc tạo cơ hội đấy a a a!]
[Chị em ơi, tôi nhìn khẩu hình miệng, đoạn này……Quiet nói là……]
[Pentakill thuộc về anh……]
[Anh thuộc về em……]
[Đù!]
Dù thắng, FTW vẫn rất lịch sự phong độ.
Bắt tay với hầu hết thành viên OD, trừ Chu Hưng Phi.
Chu Hưng Phi bị bỏ rơi, trước camera không thể hiện gì nhưng thực tế đang tức nổ phổi.
Lục Phong xuống sân khấu thế nào cũng không nhớ.
Trong đầu hắn chỉ toàn là câu nói của Vệ Kiêu.
Cũng không khác những lời nói tâm tình hằng ngày của cậu lắm nên bọn Bạch Tài chỉ đảo mắt cho qua.
Lẽ ra Lục Phong không nên để ý chuyện này, nhưng không hiểu sao hắn không thể quên được.
Ánh mắt của Vệ Kiêu như có năng lực đầu độc giống lực tặc.
Vệ Kiêu……Em ấy……
“Đội trưởng?” Vệ Kiêu đến gần gọi hắn.
Lục Phong nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tắc, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Em muốn làm cái gì?”
Vệ Kiêu sững sờ: “Dạ?”
Đôi mắt đen thẫm nóng rực của Lục Phong nhìn chằm chằm vào cậu: “Nếu thắng thì em muốn làm cái gì?”
Tại sao đột nhiên hỏi cái này!
Vệ Kiêu chột dạ, ánh mắt lảnh tránh: “Anh, anh đừng dội cho em gáo nước lạnh ngay lúc này chứ.”
Sắp tới bán kết rồi, không biết vận may của FTW thế nào, đánh một trận hay hai trận vẫn khó đoán được.
Tại thời điểm mấu chốt này, đội trưởng không nên đả kích cậu chứ.
Lục Phong nắm chặt cổ tay cậu: “Vệ Kiêu……”
Thần Phong hỏi: “Ai lên rút thăm?”
Lục Phong: “……”
Ngọn lửa bừng cháy trong tim từ từ hạ nhiệt.
Không phải lúc này.
Bây giờ còn phải thi đấu, không phải thời điểm trò chuyện.
Lục Phong đè nén rung động trong lòng bằng sự định lực mạnh mẽ, ổn định trạng thái: “Em lên.”
Thần Phong hơi run: “Cậu…….Rút?”
Cái này quá ngoài ý muốn.
Ba đội thi đấu ở vòng này được công bố, L&P và Pro thì không phải nói nữa, FTW cũng vừa mới chiến thắng.
3U thua L&P nhưng vì trận đấu quá đẹp mắt nên dù bại vẫn quang vinh.
Vòng loại cuối cùng còn ba đội.
Bởi vì tiền thưởng chỉ một người được nhận nên đấu xoay vòng không có ý nghĩa gì.
Rút thăm là hợp lí nhất, rút trúng đánh một trân, thắng tiến vào chung kết, thua bị loại không có vấn đề gì lớn.
Dù sao đứng thứ hai hay thứ ba thì cũng không khác gì nhau.
Thần Phong hỏi ai muốn lên rút thăm là để thăm dò Vệ Kiêu.
Về mặt lí trí, Thần Phong không ôm nhiều hi vọng với tiền thưởng.
FTW không thể khiêu chiến được với L&P hay Pro.
Tỷ lệ thắng quá thấp, không bằng nắm cơ hội ngàn năm có một, luyện tập một chút.
Mồi lần liều mạng thi đấu vì thắng lợi trên sàn thi đấu có hiệu quả hơn đấu tập gấp nhiều lần.
Tâm trạng khác nhau, trạng thái khác nhau, bầu không khí khác nhau, khát vọng chiến thắng lại càng không giống.
Hơn nữa, dù huấn luyện nhiều đến đâu, xem lại nhiều thế nào cũng không bằng súng thật đạn thật ra trận.
Thần Phong rất muốn cho họ đánh hai trận, thua thì thua, đánh trận nào lời trận đó.
Anh vốn muốn để Vệ Kiêu lên rút thăm, không ngờ Lục Phong lại lên tiếng.
Cảm xúc của Lục Phong không đúng lắm, nhất là ánh mắt nhìn Vệ Kiêu…
Tâm trạng của Thần Phong căng thẳng: Không thể thế được, tại thời điểm mấu chốt này, ngài……Không nhịn được nữa?
Lục Phong nhịn được.
Tim hắn đập rất nhanh, lòng bàn tay tiết mồ hôi.
Nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn không nhìn Vệ Kiêu.
Không thể hỏi, không dám hỏi.
Nếu như Vệ Kiêu thật sự thích hắn.
Cảm xúc dồn nén bao lâu nay của Lục Phong sẽ phá tan ràng buộc.
Nhưng hiện tại, tuyệt đối không thể mất khống chế.
Hội trường.
Phát sóng trực tiếp.
Vô số con mắt khắp thế giới đang nhìn vào họ.
Việc cấp bách bây giờ là giành lấy chiến thắng.
Một trận cũng được, hai trận cũng được, tất cả đều phải thắng!
Lục Phong khao khát chiến thắng, thèm muốn nói hơn tất cả các cuộc tranh tài lúc trước.
L&P là do Nguyên Trạch rút thăm, Pro là Kim Sung Hyun.
Ba vị tuyển thủ của chiến đội thần thánh tập hợp trên sân khấu, khiến lòng người thổn thức.
Toàn bộ ống kính tập hợp hết trên người họ, dung mạo ba người vốn xuất chúng, đứng dưới ánh đèn lại càng thêm chói mắt.
Chị gái dẫn chương trình dáng người ngon nghẻ dùng giọng nói hơi giả tạo: “Nào, bây giờ chúng ta cùng xem kết quả……”
Má ơi, tại sao giới esport lại nhiều trai đẹp thế này, ba người đứng với nhau, ai cũng trông như siêu sao!
Kim Sung Hyun và Lục Phong đều lạnh mặt, một là bông hoa cao lãnh, một là lạnh lùng không có tình người.
Khí chất đào hoa của Nguyên trai tồi đứng với họ trộng vô cùng lạc quẻ.
Nguyên Trạch đứng cạnh hai người họ, cảm nhận không khí rất rõ ràng, tự nhủ: Hai đứa nhóc này sao tự nhiên lại động kinh thế.
Không động kinh.
Chỉ là muốn thắng.
Kim Sung Hyun muốn thắng, Lục Phong cũng muốn thắng!
Kết quả công bố, Nguyên Trạch bốc trúng phiếu trắng, FTW đánh với Pro.
Vệ Kiêu hít một hơi.
Anh Cải đứng bên cạnh cảm nhận được: “Sao, mày lo à?”
Vệ Kiêu nghiêm túc nói: “Lão Bạch, toa muốn thắng.”
Bạch Tài: “…….”
Vệ Kiêu khẽ thở dài: “Lát nữa hỗ trợ cho tao, ván này tao nhất định phải thắng!”
Cậu nói chuyện với Bạch Tài, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Phong.
Vừa đúng lúc, Lục Phong cũng đang nhìn cậu.
Cách một cái sân khấu, cách ánh đén, cách vô số đò vật không thấy rõ, họ nhìn thấy nhau.
Trong nháy mắt, trong lồng ngực Vệ Kiêu chỉ kêu gào chiến thắng.
Chiến thắng đã trở thành lối thoát duy nhất cho những cảm xúc bị dồn nén đến cùng cực.
Cậu không thể chịu đựng được nữa.
Không nhịn được.
Thích người này, muốn hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lục Phong dời tầm mắt trước, đến mức này hắn còn không nhận ra cảm xúc của Vệ Kiêu thì chỉ có lừa mình dối người.
Từ khi nào vậy.
Vệ Kiêu từ bao giờ……
Lục Phong thở dài, nghĩ không ra.
Không thể nghĩ ngợi.
Thời điểm thế này thì không nên nghĩ ngợi gì.
Thắng rồi, họ có vô số thời gian.
Lần thứ hai vào trận, FTW và Pro khí thế rất cao.
Sự nghiêm túc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, toàn bộ nhiệt huyết được đẩy ra ngoài.
Trận đấu này, chỉ cách quán quân hai bước.
Thắng có hi vọng giành lấy vị trí đầu, giành lấy tiền thưởng tích lũy 15 ngày của các đội.
Thua chỉ có thể tiếc nuối rời sân khấu, chờ ngày tái đấu.
Đây cũng chính là trận đấu chính quy đầu tiên của FTW và Pro.
Cũng là trận đấu thứ hai của họ.
Trận đầu, đội trưởng Lee Heran vì bị thương ở tay nên vắng mặt, Pro bại bởi FTW.
Trận thứ hai, Lee Heran vững vàng ngồi trên sàn đấu, trên cổ tay không còn băng gạc nữa.
Pro ở trạng thái sung mãn có thể đánh bại FTW sao?
Không thể nghi ngờ đây là trận đấu rửa nhục của Pro.
Rất nhanh đã đến màn BP.
Pro không cấm một lượng lớn tướng thích khách, vô cùng khiêu khích.
Kim Sung Hyun không kiêng kị bất cứ đạo tặc nào, anh dùng phương thức bp để truyền đạt điều này.
Cứ phóng ngựa lại đây, Pro là đội lấy xạ thủ làm chủ lực, có giỏi thích gọt chết đi!
Thần Phong nhìn Vệ Kiêu: “Đạo tặc bóng đêm?”
Vệ Kiêu: “Ừm.”
Đã lâu chưa dùng đạo tặc bóng đêm, đây là tướng sở trường của Vệ Kiêu.
Khán giả nhìn thấy FTW dùng đạo tặc bóng đêm, thì huýt sáo.
Đạo tặc bóng đêm của Close là tín ngưỡng của rất nhiều người.
Đạo tặc bóng đêm của Quiet có thể nhân lấy Vinh Quang này không?
Lục Phong dùng Kỵ sĩ tử thần.
Bình luận viên: “Mùi thuốc súng rất nồng!”
“Kỵ sĩ tử thần cộng thêm đạo tặc bóng đêm, thế này chắc muốn nhắm vào Kim Sung Hyun.”
“Nhằm vào Kim Sung Hyun là đúng, nhưng Pro không sợ nhất là Kim Sung Hyun bị nhắm vào.”
“Rốt cuộc là đao của FTW cứng hay tên của Pro tàn nhẫn, chúng ta cùng xem nào!”
Sau khi BP kết thúc, hai bên không chút thiệt thòi, giành lấy đội hình có lợi nhất cho mình.
Phía FTW: Kỵ sĩ tử thần, đạo tặc bóng đêm, tiên thuật sĩ, mục sư ánh sáng, thợ săn mưa.
Pro: Thần chiến, lực tặc, pháp sư băng, pháp sư nguyên tố, thợ săn tiền.
Từ đội hình này cũng có thể thấy được trận đấu sẽ kích thích thế nào, đội hình của FTW khá toàn diện, đường trên và đi rừng khỏi phải nói, một khi có cơ hội sẽ giết sạch; tiên thuật sĩ ở đường giữa cũng pháp sư thiên về tấn công, tìm đúng cơ hội sẽ thổi bay chủ lực phe địch; thợ săn mưa nổi danh là thiên biến vạn hóa, một khi lên sàn thì có thể giết thợ săn tiền.
Toàn bộ ý tứ của FTW là —— làm chết Kim Kiều Hoa.
Pro cũng thẳng thắn, thần chiến thiên về hỗ trợ, lực tặc là đi rừng công năng, phaps sư băng giỏi về khống chế, pháp sư nguyên tố là tướng sở trường của Lee Heran, nếu dùng chuẩn các kỹ năng thì có thể khiến đồng đội sit-up không ngừng (hồi sinh).
Thợ săn tiền của Kim Sung Hyun thì khỏi phải bàn.
Từ trận đấu đặc sắc năm ngoái, nhiều người nghi ngờ từ kim trong kim săn là lấy từ Kim Sung Hyun.
Quá thần thánh……
Toàn bộ chiêu thức được dùng chuẩn xác.
Nhiều tuyển thủ bị bắn cho trầm cảm.
Trận đấu bắt đầu.
Thể chế thi đấu là B01, trận đầu càng thêm căng thẳng.
Không được phép sai lầm, không được phép chậm chạp, phải luôn ở trong trạng thái tốt nhất.
Hoặc là thắng, hoặc là bị loại.
Hai bên chỉ có một cơ hội duy nhất.
Vệ Kiêu: “Đội trưởng, em đi đánh quái đỏ*”
*Gốc là phản hồng, tức là đi đánh quái lấy buff đỏ, trong ngôn ngữ bên mình là bùa đỏ á.
Lục Phong: “Ừ”
Mục sư ánh sáng của anh Cải sẽ theo sát Vệ Kiêu.
Thật ra Bạch Tài không có hứng thú với thi đấu hôm nay.
Tuy nói thắng sẽ được 1000 vạn nhưng hi vọng quá xa với.
Tất cả mọi người đều hiểu, chung kết sẽ là trận đấu của L&P và Pro.
FTW thắng được Pro trong trạng thái kém thì còn nghe được, muốn thắng Pro trong trạng thái sung mãn thì quá khó tin.
Đây không phải tự ti mà là dùng lý trí để phân tích.
FTW có thể thắng giải đấu thế giới.
Nhưng FTW mới huấn luyện mười ngày ngắn ngủi muốn đánh đổ Pro thì rất khó.
Bạch Tài ôm tâm thái học tập để tham gia thi đấu, nhưng Vệ Kiêu quá nghiêm túc.
Cậu vốn luôn nghiêm túc khi thi đấu nhưng lần này lại tập trung hơn tất cả những lần trước.
Nghiêm túc đến mức Bạch Tài cũng bị ảnh hưởng, không dám lơ là.
Sau khi lấy được buff đỏ, Vệ Kiêu nhanh chóng về dọn dẹp rừng phe mình, chuyển hướng xuống đường dưới.
Bạch Tài mở bản đồ: “Cảm giác Kim Sung Hyun đang ở đó.”
Vệ Kiêu: “Làm chết ổng!”
Tim Bạch Tài nhảy lên cổ họng: “Tao muốn thắng!”
Bạch Tài: “Tao biết, nhưng trạng thái này của mày……” Có hơi quá không.
Âm thanh trò chuyện cả đội đều nghe thấy.
Vệ Kiêu không kiêng kị gì, nói thẳng: “Thắng rồi tao có việc muốn làm.”
Anh Cải không nhịn được hỏi: “Chuyện gì?”
Vệ Kiêu nhìn thấy Kim Sung Hyun thì mỉm cười: “Chuyện trọng đại đời người.”