Trong phủ Võ Ninh Hầu, chính phòng năm gian Ninh An Các lúc này đang lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả những người có mặt trong phòng đều bị áp lực nặng nề, bất luận là Sở mụ mụ hoặc Lại mụ mụ xưa nay được nể trọng, hoặc hai đại a đầu Lục Bình và Bạch Chỉ rất có thể diện, thậm chí cả hai mẫu nữ Vương phu nhân và Cố Ngọc, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám. Thái phu nhân mặt lạnh như băng ngồi ở ghế chủ vị, ngón tay bóp chặt Phật châu đã có chút trắng bệch.
“Tên nghiệp chướng kia đâu?”
Người được hỏi là một ma ma tới bẩm báo, đang thầm oán sao mình phải tiếp nhận một củ khoai lang phỏng tay như vậy, lúc này đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể ấp úng đáp “Hiện giờ có lẽ đã sắp rời thành...”
“Hắn chạy mau quá nhỉ!” Nghĩ tới lần trước Hồ phu nhân còn thản nhiên vì Cố Chấn tới hỏi cưới Trương Kỳ, Thái phu nhân cảm thấy gân xanh trên trán dường như đang nhảy lên phựt phựt, một cỗ tà hỏa bùng cháy trong lòng, chỉ cần một cơ hội nhỏ sẽ tùy thời tùy chỗ phát tiết. Một hồi lâu, Thái phu nhân mới gằn giọng, “Trở về nói với Đại phu nhân các ngươi là ta đã biết. Một đứa nghiệp chướng như vậy hiện giờ ta quản không được, cũng không muốn quản. Người làm mẫu thân hãy tự đảm đương đi!”
“Bẩm Thái phu nhân, Đại phu nhân tới.”
Thái phu nhân vừa mới dứt lời thì bên ngoài truyền vào tiếng bẩm báo. Nếu là lúc trước, bất luận vì thương cảm trưởng tức trước sau tang tử tang phu, hoặc thương cảm thân thể bịnh hoạn của nàng, mặc kệ thế nào thì Thái phu nhân đều sai người đi nghênh đón; nhưng vào lúc này, Thái phu nhân vừa đau lòng lại vừa thất vọng nên vẫn không nhúc nhích, thậm chí nửa điểm tỏ vẻ cũng không có. Vương phu nhân nhẹ nhàng bóp tay Cố Ngọc hơi lắc đầu ra hiệu. Không biết qua bao lâu, bên ngoài mới truyền vào tiếng thỉnh an vấn an.
Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mà Hồ phu nhân còn gầy ốm tiều tụy hơn so với lúc trước, phía dưới bộ áo choàng sương trắng thêu thúy trúc dường như trống rỗng không có gì. Hồ phu nhân đỡ tay Cố Trừ đi đến trước mặt Thái phu nhân, dùng hết sức lực quỳ xuống, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Nương, chuyện đi tới mức này con không còn gì để nói. Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con chưa từng dạy dỗ Chấn nhi thành tài, để hắn phóng túng làm bại hoại thanh danh Cố gia.”
Thấy Thái phu nhân không nói gì, Hồ phu nhân nhớ tới mấy ngày trước chính mình bởi vì tình thế chuyển biến bất ngờ mà giận dữ đến nỗi phun ra một búng máu, vẻ mặt tức khắc càng thêm tái nhợt: “Hoàng Thượng thu đi quyền thừa kế nhưng lại không đoạt tước, coi như đã ban cho hắn ân sủng trời cao đất rộng. Hắn lại không biết hối cải, vẫn ương ngạnh phóng túng như cũ, hôm nay thậm chí gây ra chuyện như vậy còn bị Đông An Quận vương chứng kiến. Người làm mẫu thân này thật sự không chỗ dung thân.”
“Không chỉ là ngươi không chỗ dung thân, người làm tổ mẫu như ta cũng đồng thời không chỗ dung thân.” Thái phu nhân cười khẩy một tiếng, thanh âm mỉa mai, “Phản ứng của hắn có chỗ nào giống như rời kinh về quê đóng cửa tự ăn năn đâu hả, rõ ràng là một bụng bất bình! Lan truyền ra ngoài thì Ngự sử sẽ thấy thế nào, đủ loại quan viên sẽ thấy thế nào, Hoàng Thượng sẽ thấy thế nào? Xảy ra chuyện lớn thì hắn trốn nhanh hơn bất kỳ ai khác, gặp được chuyện tốt thì hắn là người nhào vô đầu tiên. Đây là con cháu Cố gia hay sao? Rõ ràng là một bạch nhãn lang không thể dưỡng bên cạnh!”
Cho dù Hồ phu nhân luôn chướng mắt Cố Chấn thứ tử này, thậm chí còn xúi giục Lý di nương và Cố Chấn gây ra không ít chuyện, nhưng bình thường do bảo vệ đại phòng mà Hồ phu nhân cũng phải vì Cố Chấn bênh vực vài câu. Nhưng trong lúc này, Hồ phu nhân biết có nói gì đi nữa đều chỉ kích thích lửa giận trong lòng Thái phu nhân, bèn khàn giọng bẩm báo: “Nương nói không sai, chuyện hôm nay đã đi quá mức, sự tình đều đã gây ra, cho dù đánh chết hắn cũng khó có thể vãn hồi. Con đã phân phó người đuổi theo hắn lôi về đem tới trước mắt ngài, muốn xin ngài dâng tấu thư thay hắn thỉnh tội, với lý do hậu nhân bất hiếu, xin dâng trả tước vị Uy Ninh Hầu.”
Lời này vừa nói ra, chẳng những Thái phu nhân và Cố Ngọc đều ngây ngẩn, ngay cả Vương phu nhân cũng cảm thấy dường như mới vừa quen biết vị Đại tẩu này, khó có thể tin nhìn chằm chằm người trước mặt. Còn đám người Sở mụ mụ và Lại mụ mụ vẫn chưa lui ra ngoài thì tất cả đều ngây ra như phỗng. Mặc dù sáng sớm đã biết mẫu thân sẽ đưa ra quyết định này, nhưng hiện tại Cố Trừ cũng không khỏi che mặt khóc.
“Nương, ngàn sai vạn sai đều là con sai, thay vì lo sợ hắn lại mang tới tai họa khác cho Cố gia, chi bằng đơn giản hoàn toàn đoạn tuyệt với tai họa này thì tốt hơn! Quyền thừa kế đã thu lại rồi, thay vì chờ Hoàng Thượng nổi giận đoạt tước thì có lẽ vẫn nên chủ động dâng trả, Hoàng Thượng có thể sẽ niệm tình công lao của lão gia năm đó mà không xuống tay với Cố gia.” Nói đến đây, Hồ phu nhân vẫn luôn cố chống rốt cuộc có chút kiên trì không được, đôi tay áp xuống mặt đất, trong lòng lại không hiên ngang lẫm liệt như lời nói ngoài miệng.
Thật ra Hồ phu nhân đi đến quyết định này nói chung là đã có suy tính thiệt hơn trước đó rồi. Nếu muôn vàn may mắn mà Hoàng đế tuy đoạt tước vị của Cố Chấn nhưng lại chọn trong đám con cháu Cố gia một người cho Đại phòng thừa tự, cho dù nhi tử của vị đệ muội kia không ngu ngốc dễ bị mình khống chế xúi giục như Cố Chấn, nhưng nếu so với việc phủ Uy Ninh Hầu hoàn toàn bị đoạt tước thì vẫn tốt hơn nhiều!
Thái phu nhân thấy Hồ phu nhân chỉ dựa vào Cố Trừ ở bên cạnh nâng đỡ mới có thể miễn cưỡng quỳ gối nơi này, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi thật sâu. Nhưng Thái phu nhân còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì bên ngoài liền truyền vào một trận ồn ào, ngoài cửa nghe được thanh âm quen thuộc của Cố Tuyền.
“Thái phu nhân, ngựa xe của Uy Ninh Hầu đã bị ngăn cản trước cửa thành, hiện giờ đã quay lại phủ Uy Ninh Hầu. Theo báo cáo, không chỉ là Kim Xuyên môn, ngay cả Thái Bình môn và tất cả các cổng thành khác cũng lần lượt bị phong bế. Hiện giờ Kim Ngô Vệ đang bủa vây lục soát khắp thành, nói là tập nã bè đảng phản bội!”
Thái phu nhân kinh ngạc đứng bật dậy, bất chấp Hồ phu nhân đang không biết phải làm sao, trầm ngâm một lát rồi hướng về phía Hồ phu nhân nói: “Con đi về trước đã, sự tình rất quan trọng, ta phải suy nghĩ thêm một chút nữa.” Nói xong Thái phu nhân lại cao giọng phân phó, “Cố Tuyền, chọn hai mươi người thích hợp đi đến phủ Uy Ninh Hầu, lập tức canh giữ Chấn nhi nghiêm ngặt. Không có sự cho phép của ta thì không được thả hắn ra, cũng không cho bất luận kẻ nào đến gặp hắn!”
“Vâng!”
Chờ đến khi Cố Trừ dìu Hồ phu nhân rời đi, Thái phu nhân mới chậm rãi ngồi xuống, xoa xoa giữa mày rồi phân phó Cố Ngọc về Duyệt Tâm Trai trước, sau đó lại cho mọi người lui xuống, lúc này mới ra hiệu cho Vương phu nhân tiến đến trước mặt. Biết Nhị tử luôn thương lượng mọi chuyện với Nhị tức, Thái phu nhân bèn thấp giọng hỏi: “Vụ tiệm vàng bạc Phúc Sinh, lão Nhị đã nói qua với con chưa?”
“Rồi ạ.” Vương phu nhân nghĩ đến một cô nương mảnh mai yếu ớt ngư Chương Hàm mà có thể lợi dụng chỗ hở cực kỳ vi diệu như vậy để len vào, tuy cảm thấy chủ ý này không tệ nhưng rốt cuộc sự tình liên lụy trọng đại, Vương phu nhân thở dài một hơi, ý niệm vừa chuyển liền cười tán dương, “Mặc kệ con bé đánh bậy đánh bạ cũng tốt, là tâm tư kín đáo cũng được, tóm lại là con bé đã thành công.”
“Vậy con có biết, tiệm sách cách vách kia vì sao cũng bị sụp luôn không?” Thấy Vương phu nhân lắc đầu, Thái phu nhân nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Thục phi nương nương trong cung truyền đạt tin tức, Triệu Vương Thế tử biết Hoàng Thượng yêu thích nhất là tranh chữ của Thái Tổ tiền triều khai quốc, từ tiệm sách kia mua trở về bức họa Quần Thần Thưởng Xuân để kính hiến.”
Sắc mặt Vương phu nhân lập tức tái nhợt, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Con nghe lão gia nhắc tới, lúc đầu Lục An Hầu đã bí mật cất giấu bức họa Quần Thần Thưởng Xuân kia nên không ai biết, chỉ vì lão gia và Cố Đại bá có giao tình thâm hậu với Lục An Hầu nên lúc xưa mới được nhìn qua. Cho dù Cẩm Y Vệ không có lập tức xét nhà, nhưng Lục An Hầu Thái phu nhân và tiểu công tử chỉ mang theo một bọc nhỏ hành lý dọn ra, sau đó phủ Lục An Hầu đã bị kê biên tài sản. Bức tranh kia làm thế nào có thể lưu lạc đến tiệm thư họa?”
“Bí mật không cho ai biết nhưng Hoàng Thượng vẫn biết đến. Bởi vì khi Hoàng Thượng còn chưa đăng cơ thì lão Hầu gia đã từng hiến qua, kết quả lại bị Hoàng Thượng trả về. Nhưng người biết đến chuyện này rất ít, nhất định là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Đằng Xuân sẽ không thể nào biết được. Cho nên hắn mới có thể bị hạ ngục vì lý do tham ô bức họa ấy và không ít thi họa quý hiếm khác. Hắn thật ra rất khôn khéo, toàn là tuyển lựa những đồ bí truyền không người biết của các nhà hắn khám xét rồi giữ làm của riêng. Nhưng hắn cũng không nghĩ đến, làm gì mà có thứ đồ nào chân chính bí mật không người biết, thứ tốt chẳng lẽ cứ uổng công ẩn giấu! Còn tiệm vàng bạc Phúc Sinh kia cũng đã bị kiểm chứng là đã tham không ít đồ trang sức vàng bạc do các phủ đệ huân quý trước khi bị tịch biên tài sản mang vàng từ nhà tới đặt hàng, đó là vì sao mà vị đại lão Vương Giai của Đô Sát Viện cùng bị kéo xuống ngựa.”
Nói đến đây, Thái phu nhân nhịn không được lại lần nữa siết chặt Phật châu trong tay, lúc này mới nhìn Vương phu nhân phân tích tiếp: “Chỉ là, nhân chứng mấu chốt là chưởng quầy và tiểu nhị tiệm vàng bạc đều không thấy bóng dáng, không thể nào liên lụy được đến nhà chúng ta, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Con nghĩ lại xem, hôm nay Đông An Quận vương còn đích thân tới đón Chương Hàm đi đoàn viên với phụ huynh...”
“Ý nương muốn nói, con bé thật sự có quan hệ với phủ Triệu Vương? Sao có thể, con bé vẫn luôn ở Quy Đức, Nhị cô thái thái dưỡng nó nhiều năm như vậy...”
“Cho dù trước đó không có nhưng trước mắt sự liên hệ đã thực rõ ràng.” Thái phu nhân mệt mỏi lắc đầu, lúc này mới trịnh trọng nói, “Hơn nữa lão Nhị hiện giờ đang nhàn rỗi, phụ huynh con bé được điều vào dưới trướng Triệu Vương, Cố gia đã không thể nào dùng thế lực gì để bắt ép nó. Ta vốn đã tính toán trả con bé về Quy Đức, nhưng hôm nay xem ra vẫn phải lưu giữ con bé lại!”
Sắc mặt Vương phu nhân nhất thời có chút vi diệu: “Ý của nương là...”
“Việc này nói cho con biết để trong lòng có chuẩn bị là được, không nói đến việc con bé đã phải xa lìa người chí thân khi ở Quy Đức nhiều năm như vậy, chỉ tính đến tất cả những chuyện con bé đã làm cho nhà chúng ta từ sau khi nó vào kinh cũng đủ để bồi thường con bé thật nhiều... Còn vụ tấu chương tức phụ lão Đại mới vừa đề nghị, hãy để lão Nhị tự mình viết đi! Để hắn lấy danh nghĩa là một Nhị thúc 'đại nghĩa diệt thân', như thế Cố gia chúng ta liều mạng ném đi một tước vị, lại có thể để Hoàng Thượng lấy đó làm gương để răn đe cảnh cáo người khác, như vậy hy vọng lão Nhị sẽ không cần luôn nhàn rỗi ở nhà!”
Mời vào ủng hộ nhà bacom2 ở wA,ttp,Ad
Chương Hàm ở ngõ Xa Nhi hơn một canh giờ, lúc này mới lưu luyến cáo biệt cha huynh. Cho dù từ nơi này đến phố Uy Vũ chỉ cách một con đường, nhưng Trần Thiện Gia vẫn khăng khăng đích thân đưa nàng về lại phủ Võ Ninh Hầu, ở trước cửa Tây thấy ngựa xe đã an toàn đi vào mới chuyển đầu ngựa mang theo đám người Triệu Phá Quân trở về phủ Triệu Vương.
Trần Thiện Gia quen cửa quen nẻo lập tức xông vào thư phòng của Đại ca, thấy Trần Thiện Chiêu đang tập trung tinh thần vẽ một bức hồng mai, hắn liền hưng phấn kể: “Đại ca, hôm nay đệ mang theo Triệu Phá Quân đến phủ Võ Ninh Hầu đón người, kết quả gặp ngay gã Uy Ninh Hầu Cố Chấn kia kiêu ngạo gây sự, đệ và Triệu Phá Quân một người bắn ra một mũi tên dọa hắn sợ đến nỗi tè ra quần!”
“Ừ...”
“Đại ca không chứng kiến, mới đầu Cố Chấn còn la hét ỏm tỏi có thích khách, sau đó co rúm tựa như chuột thấy mèo!”
“Ờ...”
“Đúng rồi, Chương Thịnh ca ca của Chương Hàm đã cạo phăng bộ râu, nhìn qua giống y như một thư sinh văn nhược tô son trát phấn, thật sự không thể ngờ đó là cùng một người vừa mới tả xung hữu đột đánh với đệ một trận lâu như vậy. Toàn gia bọn họ cảm tình thật khắng khít!”
“Ồ...”
Liên tiếp mấy câu trả lời một từ cho có lệ rốt cuộc làm Trần Thiện Gia có chút bực bội, hắn lập tức vọt tới trước án thư, cúi người xuống sát mặt bàn ngóng lên quan sát vẻ mặt của Trần Thiện Chiêu, thấy Đại ca không có một chút dao động nào, hắn ấm ức thở phì phì nói: “Rõ ràng chính là Đại ca đồng ý để đệ đi, đệ trở về kể cho huynh nghe thì huynh lại có bộ dáng này, một khi viết chữ vẽ tranh thì trong mắt liền không có ai. Trách không được ngay cả Hoàng gia gia cũng kêu huynh ngốc. Thôi, đệ đi luyện kiếm đây!”
Trần Thiện Gia tức muốn hộc máu xoay người rời đi. Trần Thiện Chiêu sau một hồi lâu mới thẳng người, cầm bút vẽ chấm mực son rất có hứng thú ngắm nghía bức họa mai đỏ ngậm sương dưới nét bút của mình, khóe miệng nhếch lên toát ra một nụ cười thản nhiên.
“Đệ đệ ngốc, nếu ta không xuẩn như vậy thì cuộc sống sẽ rất khổ sở!”
Buông bút vẽ, hắn lười biếng vặn cái lưng mỏi rồi xoay xoay cổ tay vài cái, sau đó mới như suy tư gì mà lẩm bẩm: “Tính tình đệ ở bên ngoài tự do tự tại quen rồi, không thể nào ngồi yên được trong chiếc lồng sắt kinh thành này. Nhưng người bị đệ náo loạn một trận như vậy, chỉ sợ Cố gia đối với nha đầu kia vừa yêu vừa ghét... Đều là hoàn cảnh 'cá chậu chim lồng', muốn đạt được tự do chân chính vốn dĩ khó như lên trời...”
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cao giọng kêu: “Người đâu!”
“Thế tử gia có gì phân phó?”
Thấy gã sai vặt đứng ở trước mặt, Trần Thiện Chiêu lại đổi ý lắc đầu, buông bút nói: “Thôi không cần ngươi nữa, ta tự mình đi nói với Tam đệ!”
Đã làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây thiên, nếu phụ tử Chương gia thật sự lập được không ít chiến công, vậy thì kêu Trần Thiện Gia lấy lý do thưởng thức quân sĩ võ dũng đi cầu phụ thân Triệu Vương điều họ về dưới trướng Đông An Quận vương. Lần này không phải chỉ là tạm thời lệ thuộc dưới trướng mà hoàn toàn điều hết cả một đội cấp dưới gia nhập vào đoàn quân hộ vệ của Triệu Vương. Dù sao phụ thân vừa lập được công lớn, việc nhỏ 'lông gà vỏ tỏi' này sẽ không kinh động đến ai. Tốt xấu gì phụ tử Chương gia cũng là hai dũng sĩ, vụ kinh doanh này hắn sẽ không bị thua lỗ, coi như bồi thường cho người ta về những phiền toái đệ đệ ngốc đã vô tình mang tới khi náo loạn một hồi ở phố Uy Vũ.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào thanh âm của một thư đồng cao giọng bẩm báo: “Thế tử, Điện hạ và Vương phi đã vào thành!”
Trần Thiện Chiêu nhịn không được nhướng mày, thật sự vô cùng kinh ngạc. Chuyện lớn như vậy, tại sao không có ai thông tri cho hắn và Trần Thiện Gia cùng nhau ra nghênh đón?