“Công chúa hồi phủ!”
Vừa thấy xe ngựa của Công chúa Gia Hưng quẹo vào góc hướng Tây môn, lập tức có người chuyền tin tức từng tầng cho đến khi vào tới bên trong. Khi xe ngựa dừng lại ở nhị môn thì sớm đã có Lại mụ mụ và Sở mụ mụ ra đón. Hai người thật cẩn thận nâng Công chúa Gia Hưng xuống xe, đợi Công chúa Gia Hưng quay người tiếp nhận nhi tử do Chương Hàm trong xe đưa qua, Lại mụ mụ mới thật cẩn thận hỏi tình hình tiệc mừng thọ ở phủ Công chúa An Khánh. Biết được mọi chuyện đều ổn, Lại mụ mụ tất nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Còn Sở mụ mụ thì thân thiết với Chương Hàm hơn, hơi lui ra phía sau vài bước sánh vai đi chung với Chương Hàm, cũng không quên hỏi về tiệc mừng thọ. Nghe Chương Hàm kể Đông An Quận vương đích thân tới tặng lễ, kết quả bị các Công chúa lừa cho một vố khiến nhận sai người, Sở mụ mụ nhịn không được mỉm cười: “Hoàng Thượng có nhi tử nối dõi hưng thịnh, công chúa cũng nhiều. Hôm nay vài vị đi dự tiệc của Công chúa An Khánh đều thân thiết từ nhỏ, hơn nữa Đông An Quận vương là chất nhi, vì thế mới bị trêu chọc như vậy.”
“Đúng rồi, khi đó thật sự làm ta quẫn bách đến mức không biết phải làm sao.” Chương Hàm hơi mỉm cười, lại tiếp tục kể, “May mắn Quận vương không trách tội, còn nhớ lại chuyện ở chùa Long Phúc nên hỏi thăm một chút.” Biết Sở mụ mụ kiêng kỵ chuyện này, nàng chỉ thoáng nhắc tới liền lướt qua đề tài này, lại cao hứng kể, “Sau đó Đông An Quận vương đã quên đưa cho đồ cho Công chúa, khiến người kêu ta đến nhị môn, lại nhờ thế mà ta trùng hợp nhận ra một hộ vệ bên người Đông An Quận vương là hàng xóm cũ, hiện giờ là Bách hộ trong đội hộ vệ của Triệu Vương, quả thật không thể ngờ được.”
“Vậy sao?”
Sở mụ mụ vội vàng truy vấn vài câu, nghe xong Chương Hàm phân trần rõ ràng, bà ta cũng mỉm cười liên thanh cảm khái người tốt được hồi báo. Chờ khi về tới chính phòng của Ninh An Các, Sở mụ mụ liền thuật lại cho Thái phu nhân nghe chuyện này. Quả nhiên Thái phu nhân cũng thật sự kinh dị, hỏi xong liền vẫy Chương Hàm ngồi xuống bên người cười nói: “Xem ra ông trời cũng tội nghiệp đứa nhỏ này nhiều năm chia lìa với cha huynh, lúc này mới tặng con cơ duyên như vậy. Ta còn nghĩ Nhị cữu cữu con hiện giờ không lĩnh quân nên việc này không dễ hỏi thăm, ai ngờ ông trời liền giúp con ngay!”
Thấy trên mặt Chương Hàm tràn đầy vui sướng tươi cười, Trương Kỳ cũng nhịn không được cảm thấy cao hứng cho nàng, vốn định mở miệng nói chuyện nhưng lại thấy Chương Hàm tuy bị Thái phu nhân ôm lấy vẫn ngẩng đầu nhìn mình ra hiệu, câu 'quạt gió thêm củi' vừa định ra khỏi miệng liền nuốt xuống, trong lòng không khỏi thắc mắc -- chẳng phải Chương Hàm hy vọng nhất là được đoàn tụ với cha huynh à, vì sao không nhân dịp này hoàn toàn định ra?
Hãy vào wA,ttP,aD ủng hộ người làm truyện
“Thái phu nhân, Đại phu nhân tới.”
Từ trên xuống dưới đang trong một mảnh không khí vui mừng, gian ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông truyền. Nghe nói Hồ phu nhân vẫn luôn dưỡng bệnh ở phủ Uy Ninh Hầu đột nhiên tới đây, mọi người tức khắc đều an tĩnh. Một lúc sau, Thái phu nhân mới liên thanh nói: “Nàng cũng thật là, hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, không lo ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, thế nào cũng phải ra tới làm gì, có chuyện không thể sai người đến bẩm một tiếng hay sao? Mau, Tam nha đầu, thay mẫu thân con ra ngoài nghênh vào!”
Cố Ngọc đáp ứng một tiếng vừa định ra cửa, Vương phu nhân lại đứng dậy cười nói: “Đại tẩu hiếm khi qua đây một chuyến, để con tự mình nghênh vào. Công chúa và Du nhi Hàm nhi cứ ở bên cạnh bồi lão tổ tông, chúng ta đi một chút sẽ trở lại!”
Thấy mấy nha hoàn ma ma vây quanh mẫu nữ Vương phu nhân ra ngoài, Thái phu nhân nhớ tới trưởng tức mấy năm nay tiều tụy già đi, nhịn không được âm thầm thở dài một hơi; nhưng sau đó tiếp tục lôi kéo Công chúa Gia Hưng cùng Trương Kỳ Chương Hàm tán chuyện. Gian ngoài truyền đến từng trận thanh âm đàm thoại, hiển nhiên rèm cửa đã được vén lên cao, Cố Trừ và Cố Ngọc song song đỡ một phụ nhân gầy ốm đến nỗi chỉ còn da bọc xương vào nhà. Thái phu nhân xưa nay trấn định vậy mà cũng nhịn không được hít hà một hơi, vẻ khiếp sợ hoàn toàn không cách gì che dấu.
Sau khi Thái phu nhân quá đau lòng vì mất đi trưởng tử, để tránh cho thấy cảnh thương tình, Thái phu nhân không còn đi đến Đông phủ một bước. Hồ phu nhân bệnh tình tăng thêm, đương nhiên bà cũng miễn cho chuyện sớm tối thưa hầu, nhưng ai có thể ngờ được trưởng tức lại biến thành bộ dáng này? Bỗng dưng trong đầu Thái phu nhân hiện ra bộ dáng Lục An Hầu Thái phu nhân Thôi thi, nhịn không được đứng dậy dẫm lên chân đạp xuống đất, không đợi Hồ phu nhân hành lễ đưa tay bắt lấy tay trưởng tức.
“Sao gầy thành cái dạng này, đã vậy còn muốn ra tới?” Thái phu nhân thương tiếc đem người ấn xuống ghế dựa một bên, thấy Hồ phu nhân chỉ đi vài bước mà sắc mặt tái nhợt, bà nhịn không được gắt, “Con không yêu quý chính mình thì cũng phải nghĩ cho Trừ nhi, sau khi con bị bệnh nó vẫn luôn bên giường hầu hạ. Nếu con có gì không tốt, Trừ nhi là người khó chịu nhất.”
“Nương, com biết ngài muốn tốt cho con, nhưng lâu như vậy không thể tới thỉnh an ngài, lòng con cũng rất băn khoăn.” Hồ phu nhân cố lắm mới lấy hơi nói ra một câu, xong phải bình tĩnh nghỉ ngơi một hồi mới lại mỉm cười nhìn Công chúa Gia Hưng và Trương Kỳ Chương Hàm đang đi tới, “Lại nói Công chúa hiếm khi được trở về, con luôn muốn đến nhìn trưởng tôn Cố gia, còn Du nhi Hàm nhi nữa, trước đây con bệnh quá cũng không dám gặp các nàng, hôm nay muốn đến xem một lần.”
“Đại bá mẫu.”
“Đại cữu mẫu.”
Công chúa Gia Hưng và Trương Kỳ Chương Hàm từng người chào hỏi hành lễ, Hồ phu nhân dưới sự trợ giúp của Cố Trừ cố gắng lắm mới đỡ được Công chúa Gia Hưng, nhưng đến phiên Trương Kỳ và Chương Hàm thì rốt cuộc không còn sức lực, chỉ có thể gật đầu ý bảo các nàng đứng lên. Miễn cưỡng nói thêm mấy câu, Hồ phu nhân lại dùng khăn tay che miệng, nhìn như ho khan nhưng một thanh âm cũng không có, cuối cùng mới buông xuống khăn tay.
“Nương, hôm nay con tới đây còn có một chuyện quan trọng muốn cùng ngài thương lượng, không biết...”
Thấy Hồ phu nhân muốn nói lại thôi, Vương phu nhân tất nhiên kéo tay Cố Ngọc cười nói: “Nương, đại tẩu hiếm khi lại đây, con đi phân phó phòng bếp làm vài món điểm tâm thanh đạm, Ngọc nhi vừa đào ra một thực đơn mới, không biết từ trong quyển sách cổ nào.”
Vương phu nhân mang theo Cố Ngọc cáo lui, Công chúa Gia Hưng dĩ nhiên một tay kéo Chương Hàm, một tay kéo Trương Kỳ nói muốn các nàng tới phòng mình ngồi tán gẫu, lại phân phó nhũ mẫu ôm Trân ca nhi trở về. Trong chốc lát, Sở mụ mụ và Lại mụ mụ cùng tất cả nha hoàn đều rời đi, căn phòng to như vậy chỉ còn lại Thái phu nhân, Hồ phu nhân và Cố Trừ. Lúc này, Hồ phu nhân mới phân phó Cố Trừ: “Trừ nhi, con đi ra cửa đứng canh, bất luận là ai cũng đừng để tiến vào.”
Cố Trừ nghe lời đi ra, Thái phu nhân không khỏi cau mày: “Có chuyện gì mà ngay cả Trừ nhi cũng muốn giấu?”
“Nương, không phải giấu con bé, chỉ là không muốn để cho người khác biết mà thôi.” Hồ phu nhân hôm nay ngậm sâm cố chống một đường ngồi kiệu lại đây, lại một hơi nói nhiều như vậy, tinh lực không khỏi hao hụt rất nhiều. Nhưng khó khăn lắm mới chờ được tới cục diện hiện giờ, Hồ phu nhân biết mình nhất định phải đứng vững, cho nên dưới ánh mắt thắc mắc của Thái phu nhân, Hồ phu nhân hít một hơi thật sâu rồi mới từng câu từng chữ nói, “Nương cũng biết, mẫu gia của con rất đơn bạc, không có mấy người được vào triều làm quan, nhưng lại có một đường đệ làm việc trong Cẩm Y Vệ.”
Thấy Thái phu nhân nheo mắt, Hồ phu nhân bèn nói tiếp: “Hôm nay hắn lặng lẽ truyền một tin cho con, nói là Hoàng Thượng đã ra lệnh cho Cẩm Y Vệ đi áp giải Võ Ninh Hầu ở trạm dịch Giang Đông vào kinh chịu tội!”
Ngay lúc này, Hồ phu nhân không cần xưng hô Nhị lão gia, trực tiếp dùng 'Võ Ninh Hầu', đó là muốn bảo đảm Thái phu nhân sẽ không có chút nào hiểu lầm. Chờ khi Thái phu nhân khiếp sợ đến mức ngây ngốc, Hồ phu nhân mới cầm tay Thái phu nhân thật chặt chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa hắn còn truyền tin, Hoàng Thượng dường như biểu lộ tâm tình không vui, nói nhà huân thần ai cũng muốn cưới Công chúa hoặc ra Vương phi, nào có đạo lý chuyện tốt chiếm hết như vậy! Hoàng Thượng có ý là, từ nay về sau hôn sự của Hoàng tử Hoàng tôn Công chúa Quận chúa sẽ tuyển ở dân gian, không cần xem dòng dõi gia thế, chỉ cần thân gia trong sạch tính tình hoà thuận là được!”
Thái phu nhân chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ choáng váng, nếu không phải cố gắng chống chọi thì chân của bà đã không thể đỡ được thân thể. Một hồi lâu, Thái phu nhân rốt cuộc ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Hồ phu nhân, trầm mặc một lát mới mở miệng hỏi: “Vậy con có biết Hoàng Thượng tính toán xử trí lão Nhị thế nào không?”
“Chuyện này vẫn chưa quyết định. Lúc trước bởi vì Lục An Hầu đã từng bái sư với Hàn Quốc Công học qua kinh sử, ở trong một trường hợp nào đó lên tiếng bất bình thay Hàn Quốc Công, lúc này mới bị ban chết. Theo lý lẽ mà nói, Nhị lão gia sẽ không bị xử trí quá nặng, nhưng không nhất định có thể bảo toàn.” Hồ phu nhân hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói từng chữ rõ ràng, “Hiện giờ trong Tây phủ dân cư nhiều, ngoại trừ các thiếu gia tiểu thư còn có cốt nhục duy nhất của Nhị cô thái thái. Cho nên tức nhi muốn xin lão tổ tông đính hôn Du nhi cho Chấn nhi.”
“Con nói cái gì?”
Hồ phu nhân không tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Thái phu nhân, lặp lại một lần: “Con muốn xin lão tổ tông đính hôn Du nhi cho Chấn nhi. Chấn nhi có muôn vàn điều không tốt đều là do năm đó con lơ là quản giáo, để Lý di nương chiều hư hắn. Nhưng mặc dù hắn hồ nháo đến độ nào vẫn không lẫn lộn vào vấn đề quốc sự, trong thời buổi rối loạn như hiện giờ thì đây có lẽ là đạo lý để được bảo toàn. Nhớ tới trước đây, vụ án của phủ Hàn Quốc Công có bao nhiêu người liên lụy trong đó, nhưng đệ đệ của Liêu Quốc Công, chính là vị Kiêu Kị Xá nhân tính tình tùy hứng, thậm chí còn say rượu ở Ngự tiền cạo đầu nói muốn làm hòa thượng, thế nhưng Hoàng Thượng không chút nào trách tội, cuối cùng còn được kế tục tước vị Liêu Quốc Công. Chấn nhi cũng giống vậy, có lẽ Hoàng Thượng thấy hắn không nên thân, ngược lại bỏ qua cho hắn.”
Nói tới đây, Hồ phu nhân lại dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, sau đó mới ngẩng đầu khẩn thiết nói: “Bọn họ là biểu huynh muội, Chấn nhi đã có tâm, khi cưới về tất nhiên sẽ đối xử tử tế với nàng. Mà Du nhi thân thể yếu ớt chưa chắc có thể xử lý nội trợ, nhưng Hàm nhi có tính tình nhạy bén ổn trọng như vậy, có nàng hỗ trợ tất nhiên quản gia ngăn nắp, như thế Cố gia có lẽ còn chút hy vọng không bị sụp...”
“Con không cần nói nữa, để ta nghĩ lại, chuyện này ta phải nghĩ lại thật cẩn thận!”
Thái phu nhân rốt cuộc không tiếp thu nổi những tin tức dồn dập ập tới, xua xua tay ngắt lời Hồ phu nhân, sau đó liền nhắm mắt lâm vào trầm tư. Khổ nỗi ngay lúc này trong lòng bà rất hỗn loạn, không thể nào nghĩ được bất cứ chuyện gì, đến cuối cùng không thể không mở to mắt bảo: “Những gì con nói ta đều đã biết, đợi tin tức chính xác truyền tới rồi mới bàn luận. Hiện giờ nếu tùy tiện quyết định đại sự như vậy, nếu lỡ có biến hóa gì thì thật không tốt.”
“Vâng, việc này cũng nên cẩn thận một chút.”
Thái phu nhân gọi Cố Trừ Sở mụ mụ Lại mụ mụ và các nha hoàn tiến vào, Hồ phu nhân cố gắng hành lễ với Thái phu nhân xong được người dìu ra khỏi phòng. Hồ phu nhân vừa đi thì mặt Thái phu nhân lập tức sa sầm, kêu Sở mụ mụ và Lại mụ mụ phân phó: “Sai người đi trạm dịch Giang Đông tìm hiểu tin tức, cần phải hỏi rõ lão Nhị hiện giờ ra sao!”
Đợi cho đến lúc chạng vạng, tin tức tới muộn rốt cuộc truyền vào phủ Võ Ninh Hầu -- -- Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong vừa bị đưa vào chiếu ngục!