Edited by Bà Còm in Wattpad
Chương Hàm trải qua suốt sáu năm sống dưới mí mắt người khác.
Trong sáu năm đó, hai nha hoàn sớm chiều ở chung với nàng đều do Cố phu nhân lựa chọn, không hề có quyền từ chối. Lúc nàng còn nhỏ luôn cho rằng hai nha hoàn kia đối đãi với nàng thiệt tình cũng như nàng đối tốt với họ. Nhưng từ khi có một lần ngẫu nhiên nghe được bọn họ sau lưng nghị luận về mình, nàng dần dần cẩn thận lưu ý, cuối cùng đã hiểu rõ lòng người. Lần này trước khi vào kinh, nàng thà rằng mua ở ngoài cũng phải tự chọn cho mình hai người miễn cưỡng có thể tin được, cho dù làm trái ý kiến của Thái phu nhân vẫn muốn để lại Phương Thảo và Bích Nhân, đây là nỗ lực giữ lại quân cờ cuối cùng cho mình.
Thân là nữ nhi, nếu chỉ dựa vào chính mình, chuyện có thể làm được ở nơi kinh thành xa lạ này quá mức hạn chế!
“Muội muội, tới xem hộp phấn mặt này nè.”
Phía sau truyền đến tiếng gọi của Trương Kỳ, Chương Hàm vui vẻ xoay người đi qua, Trương Kỳ đang nằm lệch trên giường rất thích thú đưa nàng một hộp sứ nhỏ màu thiên thanh. Chương Hàm nhẹ nhàng mở ra, thấy bên trong là một lớp phấn mặt màu sắc tươi sáng, nàng ngẩng đầu mỉm cười hỏi Lục Bình, người trước đó đã giúp nàng hạ kiệu sau đó lại đây giúp đỡ bố trí thu thập.
“Lục Bình tỷ tỷ, đây là...”
“Đây là Tam tiểu thư đích thân làm. Nàng thích nhất là chế tạo các loại son phấn, mỗi lần tiến cung còn thường dâng lên cho nương nương một đống, ngay cả chỗ Thái phu nhân cũng tồn không ít, khiến chúng nô tỳ đều được thơm lây. Phấn mặt này mới làm, Thái phu nhân bảo nô tỳ đem tới để xem biểu tiểu thư và Hàm cô nương có thích hay không.” Lục Bình thấy Chương Hàm giơ tay ý mời mình ngồi, cảm tạ xong bèn chỉ ngồi ghé mông lên đôn nhỏ, lại cười nói, “Phấn mặt được chế tạo từ những cánh hoa trong hậu hoa viên của phủ, so với đồ mua bên ngoài tốt hơn nhiều, chỉ cần dùng tí xíu là da dẻ tươi sáng lên ngay. Không phải nô tỳ thay Tam tiểu thư nói ngoa, nếu là thân nam nhi thì có lẽ việc kinh doanh phấn son trong cung chắc chắn sẽ vào tay nàng.”
Nghe xong lời này, Chương Hàm đoán ngay vị Tam tiểu thư chưa gặp mặt kia là loại người hoạt bát có khả năng thu phục nhân tâm, nàng đóng lại nắp hộp gật đầu nói lời cảm tạ. Trương Kỳ đang thưởng thức một hộp phấn mặt khác trong tay, lơ đãng đặt bên gối rồi ngồi dậy nói: “Tỷ tỷ thay ta cảm tạ ngoại tổ mẫu và Tam biểu tỷ. Tam biểu tỷ là vai lớn, vốn dĩ ta phải tự mình đến cảm ơn, nhưng mấy ngày qua ngồi xe ngựa đến mức toàn thân ê ẩm. Đợi khỏe chút ta sẽ đích thân đi gặp.”
Trương Kỳ nói xong thì Chương Hàm cũng mỉm cười tiếp lời: “Nói đến phấn mặt, ở đây ta có vài công thức điều chế hoa lộ. Nếu Tam biểu tỷ thích chế tạo son phấn, hãy cầm chuyển giao cho nàng.”
Lục Bình thấy Chương Hàm đi tới mở tráp lấy ra tờ giấy mang lại, vội vàng đưa tay tiếp nhận, liên thanh nói lời cảm tạ rồi mới rời đi. Chờ Lục Bình ra khỏi phòng, Trương Kỳ tìm cớ tống cổ Anh Thảo và Ninh Hương ra ngoài. Khi thấy hai nha hoàn đều đứng yên không muốn động đậy, Trương Kỳ cắn cắn môi, sau đó lôi kéo Chương Hàm nằm xuống bên cạnh mình, đơn giản ghé sát tai thì thầm trò chuyện.
“Những công thức điều chế hoa lộ muội vất vả lắm mới tìm được trong sách cổ, vì sao đưa ra vô ích như vậy?”
“Tất cả tiền bạc đều do Tống mụ mụ nắm giữ, chúng ta trắng tay chẳng có gì hết thì sao có thể kết giao với ai, chỉ còn cách dựa vào những cố gắng tinh tế đấy thôi. Không sao đâu, ta không trông cậy vào công thức hoa lộ để buôn bán kiếm tiền, cần đưa thì cứ đưa, dù sao đều là trong sách chép ra.” Chương Hàm nhẹ nhàng bóp bóp tay Trương Kỳ, liếc mắt về phía Phương Thảo và Bích Nhân, rồi mới nhẹ giọng nói, “May mắn có tỷ hát đệm mới giữ lại được Phương Thảo và Bích Nhân, nếu không chúng ta thật sự trở thành kẻ điếc người mù.”
“Nếu ngay cả một xíu ánh mắt này mà ta cũng không có, lần này vào kinh chẳng phải sẽ liên lụy hại chết muội hay sao?” Trương Kỳ liếc về phía Anh Thảo và Ninh Hương, cho dù trước nay đều không trông cậy vào bọn họ một lòng với mình, thế nhưng vẫn cảm thấy tâm lạnh như tro tàn, “Ở trong viện lão thái thái mà bọn họ dám không nghe sai khiến như vậy, chẳng lẽ không sợ chúng ta xé rách mặt?”
“Khi ở bên ngoài Tống mụ mụ còn có điều cố kỵ, vào Cố gia thì mụ ta như cá gặp nước, bởi vì nơi này xa lạ với chúng ta nhưng mụ ta lại có không ít bạn cũ. Hai đứa kia đều do Tống mụ mụ đưa vào, làm sao dám không nghe mụ ta sai bảo?”
Hai tỷ muội châu đầu vào nhau thì thầm. Anh Thảo và Ninh Hương cũng muốn tiến lại gần thám thính, nhưng Phương Thảo và Bích Nhân - vừa mới tránh thoát một kiếp, tuy chưa đến nỗi khăng khăng trung thành với vị chủ tử Chương Hàm nhưng thật sự cảm kích - một người tìm cớ cầm phất trần xua muỗi trước giường, một người cứ ở trong phòng đi tới đi lui, nhất định cản trở không cho hai nha đầu kia lại gần, khiến hai đứa tức giận đến mức chĩa mùi dùi đâm thọt vài câu.
Mời vào đọc trang chính chủ ở w,att,pa,d
Đúng lúc này, gian ngoài truyền vào thanh âm thanh thúy và giọng cười giòn giã: “Không thể ngờ mới đi ra ngoài một chuyến mà đã bỏ lỡ đại sự, hai vị muội muội đến lúc nào thế?”
Theo thanh âm này là một thân ảnh đỏ rực ào vào trong phòng, mái tóc đen nhánh óng ả cài trâm phượng vàng ròng có chạm hồng ngọc và ngọc lục bảo, cổ đeo chuỗi ngọc ngũ sắc, mặc áo cánh vạt chéo đỏ rực thêu hoa văn phù dung mẫu đơn vinh hoa phú quý bằng chỉ vàng, phía dưới là váy xếp nếp màu hồng tím, nhan sắc xinh tươi bắt mắt trên gương mặt vui vẻ thân thiện, thêm đôi mắt phượng thật dài càng toát ra sức sống thanh xuân tươi đẹp. Sau khi hồng y nữ tử vào phòng lập tức đi tới trước giường ấn nằm Trương Kỳ đang định ngồi dậy, nhân thể ngồi xuống mép giường bên cạnh hai tỷ muội.
“Đều là người trong nhà, có gì mà gấp!”
Thiếu nữ quan sát Trương Kỳ, lại nhìn sang Chương Hàm, nụ cười rạng rỡ lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn: “Trách không được ta vừa mới đi gặp lão tổ tông và nương, mọi người đều nói hai muội thân thiết như tỷ muội ruột thịt, quả nhiên đúng vậy. Ta là Tam biểu tỷ Cố Ngọc, tuy vai vế là tỷ tỷ nhưng chỉ lớn hơn hai muội vài tháng, gọi ta là Ngọc nhi cũng được. Đúng rồi, cùng lắm là lão tổ tông 'mượn hoa hiến Phật' đưa các muội hai hộp phấn mặt, vậy mà các muội lại còn trả lễ bằng mấy công thức chưng hoa lộ, thật quá khách khí!”
Chương Hàm và Trương Kỳ còn chưa kịp nói câu nào đã nghe Cố Ngọc tuôn ra một tràng, không nhịn được đều bật cười. Lúc này, ngoài cửa lại truyền vào một giọng nói khác, “Tam muội muội nói một hơi nhiều như vậy làm sao người ta kịp đáp trả?”
Theo thanh âm này lại một thiếu nữ khác vào phòng, dáng người cao gầy hơn so với Cố Ngọc, khoảng mười bảy mười tám tuổi, áo cánh màu đỏ quả hạnh kết hợp với váy tơ màu ngó sen, trâm phượng bằng vàng vòng ngọc phỉ thúy, gương mặt xinh đẹp nhưng có vài phần chín chắn. Nàng tiến đến trước giường cúi người ngắm kỹ Chương Hàm và Trương Kỳ, mỉm cười tự giới thiệu, “Ta là Đại biểu tỷ Cố Trừ, vừa mới hầu hạ mẫu thân uống dược xong nên đến chậm, không ngờ lại để Tam muội đoạt trước.”
“Đại tỷ đến chậm, sao không dẫn theo Nhị tỷ?”
“Nhị nha đầu? Hừ, nó vội vàng chuẩn bị xiêm y trang sức để ngày mai vào cung còn không kịp, đâu có thì giờ mà gặp tỷ muội?”
Cố Trừ nhướng mày, không tiếp tục đề tài này, thân thiết cầm tay Trương Kỳ hỏi Đông hỏi Tây, sau đó kéo Chương Hàm đứng lên dạo qua một vòng, lại đem người ấn xuống giường rồi mới hướng về phía Cố Ngọc cười nói: “Nhị nha đầu vẫn luôn tự phụ về nhan sắc, nếu thật thấy được Hàm muội tuyệt sắc như vậy, sợ là về sau sẽ không còn khoe khoang được nữa. Sớm biết vậy ta nhất định phải kéo nó tới đây!”
Tuy hai tỷ muội Cố thị đều trông có vẻ thân thiện hào sảng, nhưng Chương Hàm mới vào Hầu phủ, những lời lúc trước Cố phu nhân đề điểm nàng không dám tin hoàn toàn, huống chi hai bên chỉ vừa gặp mặt? Vì thế khi 0nghe hai người so sánh nàng với Cố Nhị tiểu thư, nàng chỉ hơi mỉm cười, không khiêm tốn cũng không phản bác, chỉ cao giọng gọi nha hoàn dâng trà.
Phương Thảo bưng khay trà tiến vào, Chương Hàm đứng lên lấy từng chén trao cho Cố Trừ và Cố Ngọc trước tiên, sau đó lại trao một chén cho Trương Kỳ, cuối cùng mới lấy cho mình một chén trà rồi im lặng đến bên cạnh ngồi xuống. Thấy nàng an tĩnh như vậy, Cố Trừ cũng không tiện cười đùa, chỉ nhẹ nhàng hỏi hai người đọc sách gì. Nghe nói Trương Kỳ sức khỏe không tốt nên đọc sách không nhiều, còn Chương Hàm chỉ đọc qua Nữ Huấn Nữ Giới linh tinh, Cố Trừ ngồi không bao lâu liền lấy cớ để các nàng nghỉ ngơi sớm chút rồi cáo từ rời đi.
Cố Trừ vừa đi thì Cố Ngọc mới yên tĩnh được một chút lại lập tức lên tinh thần, nháy mắt với Chương Hàm và Trương Kỳ.
“Đại tỷ từ nhỏ đã thích đọc sách làm thơ, muốn trở thành tài nữ, gặp ai cũng hỏi đọc sách gì. Ta sợ nhất một chiêu này của tỷ ấy!” Cố Ngọc mỉm cười vẫy vẫy tờ giấy trong tay, “Thấy các muội tặng ta công thức điều chế hoa lộ, đoán rằng các muội cũng thích tìm tòi những thứ này. Mấy hôm nữa ta sẽ chế son phấn mới dùng công thức hoa lộ muội tặng, nhất định sẽ đưa tới cho các muội dùng thử trước.”
“Chỉ cần Tam tỷ thích, cứ việc đưa tới là được!”
Nếu Thái phu nhân đã sống tại phủ Võ Ninh Hầu, lại muốn các nàng cũng ở phủ Võ Ninh Hầu, hơn nữa cha huynh cũng ở trong quân của Võ Ninh Hầu, Chương Hàm đương nhiên nhận biết 'ai thân ai sơ'. Nàng đã nói như vậy nên Trương Kỳ cũng cười tủm tỉm phân trần: “Muội hận nhất là đọc sách, không có bản lĩnh học đòi văn vẻ. Đồ đến tay muội chỉ biết có tốt hoặc không tốt mà thôi, Tam tỷ đừng chê muội thô tục.”
“Tốt tốt tốt, vậy thì cứ định như thế!”
Thấy Cố Ngọc phải đi, Chương Hàm lại phân phó Anh Thảo và Ninh Hương đưa tiễn ra cửa. Trước mặt vị tiểu thư của Võ Ninh Hầu, hai nha đầu cũng không dám làm trái, lập tức cùng nhau tiễn khách ra ngoài. Lúc này Chương Hàm mới nhíu mày suy tư.
Sau khi Cố Trừ nói ra hai chữ 'vào cung', dường như tự biết lỡ lời nên không hề nhắc lại, mà Cố Ngọc từ đầu đến cuối hoàn toàn không đề cập đến vụ này. Nếu ngày mai ba vị tiểu thư Cố gia đều phải đi gặp Cố Thục Phi, vì nàng là người ngoài nên họ không đề cập đến cũng có thể hiểu được, nhưng Trương Kỳ dù gì cũng là ngoại chất nữ của Cố Thục Phi, vừa đến Cố gia đã được ở trong viện Thái phu nhân, vậy mà cũng không ai đề cập vài lời về Cố Thục Phi với Trương Kỳ. Tuy nhiên Trương Xương Ung và Tống mụ mụ đều nói Cố phu nhân một lòng muốn đính hôn Trương Du với Tri Vương, hiện giờ xem ra hôn sự này coi bộ chỉ một mình Cố phu nhân nhiệt tình mà thôi, trong khi người Cố gia sợ rằng đã có tính toán khác.