Về đến nhà, sắc trời cũng gần tối, cảnh chiều tà đỏ rực rọi vào tiểu viện đơn sơ tạo lên một bức tranh hơi cô quạnh nhưng cũng tuyệt đẹp.
Lâm Vận vào nhà, để Lâm Song chuẩn bị một vài món ăn đơn giản, một chủ một tớ cứ như vậy kết thúc hành chình một ngày, nhìn cuộc sống nhẹ nhàng giản dị này, Lâm Vận bất giác nở một nụ cười, cuộc sống như thế này, kiếp trước hắn hướng đến không biết bao nhiêu lần, nhưng kết cục đến ngày chết đi vẫn phải vùi đầu vào đống công việc.
Trời đầy sao, đêm dần khuya, khi mọi nhà đang dần chìn vào trong giấc mộng, ở nơi nào đó tại nhà của Điệp Phương.
Điệp cha ngồi bên giường, chăm chú nghe con mình kể lại ngày hôm nay gặp phải, dưới ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy trên mặt hắn thi thoảng hiện lên tia nghĩ mà sợ và may mắn, Điệp mẫu ở một bên, thi thoảng vì đau lòng con mà không nhịn được đô mắt ngấn lệ.
Lúc này hai người đã phục dụng thuốc do Điệp Phương mang về, không những tất cả thương thế đều khỏi hẳn, hơn nữa cơ thể còn trẻ lại rất nhiều, cảm giác như về lại tuổi tráng liên.
Sau một hồi giảng giải song, Điệp Phương uống một ngụn nước, lấy lại hơi rồi dùng giọng kiên định nói: “ Vậy lên, cha mẹ, con muốn cùng ân công đi tu luyện, sau này sẽ có thể ít ở hầu bên cha mẹ rồi”
Điệp cha cùng Điệp mẫu nghe vậy hai mắt nhìn nhau, trong mắt có một tia không nỡ, nhưng cả hai không ai khuyên can Điệp Phương, qua chuyện lần này bọn họ ý thức được không có thực lực nhỏ yếu đến mức nào.
Điệp mẫu đi lên, vuốt ve đầu con gái, âu yếm nói: “ con đường là do con chọn, cha mẹ không cản con, nhưng phải nhớ chăm sóc tốt chính mình, nếu có thời gian về thăm cha mẹ một tí là được”
Điệp phụ không nói gì, lặng lẽ đi vào phòng lấy một túi nhỏ, bên trong đựng đầy ngân lượng ra đưa cho Điệp Phương, dùng giọng ồm ồm nói: “ đây là chuẩn bị cho ngươi của hồi môn, ngươi tu tiên cần không ít tiền, chút bạc này có thể giúp ích cho ngươi”
Trông thấy túi tiền Điệp Phương vội vàng lắc đầu: “ không cần đâu cha, số tiền này người cứ giữ lại dùng đi thôi, sau này ta thành tiên nhân rồi kiếm tiền sẽ rất dễ dàng đâu.”
Qua một hồi đẩy qua đẩy lại, trước thái độ kiên quyết của Điệp cha, cuối cùng Điệp Phương cũng phải nhận tiền, trong lòng âm thầm thề sau này nhất định sẽ báo đáp lại thật tốt cho cha mẹ mình.
Điệp mẫu đau lòng ôm con gái vào lòng, cứ nghĩ đến việc sắp phải xa con là nàng không nhịn được rơi nước mắt, hai mẹ con cứ thế ôm nha một lúc lâu.
Đến khi bình tĩnh lại nàng mới nhớ lại cái gì, không khỏi lo lắng hỏi:
“ vị tiên nhân kia ở đâu con, ngài có nói làm sao tìm được ngài sao.”
Nghe Điệp mẫu hỏi vậy Điệp Phương một mặt đắc ý đáp:
“ đừng lo mẹ, ta có cách tìm được ân công”
Nếu Lâm Vận ở chắc chắn sẽ hô to, ‘thiếu nữ, ai cho ngươi tự tin như vậy’
….
Sáng hôm sau, Lâm Vận tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã lên cao, đánh giá một chút cũng phải gần giữa trưa.
Theo thường ngày, Lâm Song bưng chậu nước từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Lâm Vận thì chạy lên giúp hắn mặc quần áo.
“ Thiếu gia, người dậy rồi, trước rửa mặt rồi ăn sáng”
Mới ngủ dậy làm Lâm Vận có hơi choáng vàng, mặc song quần áo, tùy tiện dùng nước trong chậu rửa mặt, lấy chiếc khăn lau song mặt, thấy tiểu nha hoàn vấn đứng đấy, hắn nghi hoặc nhìn qua.
Tiểu Lâm Song thấy thiếu gia rửa mặt song thì vội vàng kéo ra chiếc ghế:
“ thiếu gia ngồi”
Thấy hành động này của nàng Lâm Vận cau mày một cái, Lâm Song cũng không để ý Lâm Vận cau mày, vội vàng bê ấm trà rót cho hắn một chén nói: “ thiếu gia, ngươi uống trà”
Thấy vậy Lâm Vận mày càng nhíu chặt hơn, ‘vô sự tựu ân cần’ hôm nay tiểu nha đầu này nhiệt tình như vậy, chắc chắn có biến, vậy là hắn quay sang, nhìn chằm chằm vào Lâm Song hỏi: “ Nói đi, hôm nay có chuyện gì”
Lâm Song bị hắn nhìn có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng hắn ấp úng:
“ thiếu gia… ta..”
Nhưng không đợi nàng nói song thì hắn cũng biết là chuyện gì, chỉ thấy một thân ánh thướt tha hùng hổ chạy vào.
“ Sư phụ, đồ nhi đến bái kiến người”