Vĩnh Hằng Thánh Vương (C)

Chương 3331: Dưới kiếm vong hồn (đã edit)





Chương 3331: Dưới kiếm vong hồn

Dưới hình dạng Ba đầu sáu tay. Những nơi Tô Tử Mặc đi qua như chỗ không người. Mỗi lần vung kiếm là sẽ có chân cụt tay đứt bay loạn. Chí Tôn bị chém đến thất linh bát lạc. Sinh sinh mở ra một con đường máu!

Vạn tộc Chí Tôn, không ai cản nổi Tô Tử Mặc một kiếm!

Đông đảo Cường giả Chí tôn cam nguyện tụ tập tại dưới trướng Năm đại Thánh địa chủ yếu vẫn là vì bảo toàn tính mạng.

Nhưng bây giờ, vạn tộc Chí Tôn mắt thấy đối đầu Tô Tử Mặc ngay cả mạng còn khó giữ. Ai còn dám liều mạng chịu chết chứ!

Cơ hội gia nhập Thánh Địa mặc dù quý giá nhưng cũng phải còn mạng mới được!

Tô Tử Mặc cầm trong tay A Tị, U Minh song kiếm đại khai sát giới, nhấc lên gió tanh mưa máu. Xác thực đối vạn tộc Chí Tôn, tạo thành to lớn xung kích cùng chấn nhiếp!

Chỉ trong mười lần hô hấp. Tô Tử Mặc đã đem phía trước ngăn cản hắn đám người chém giết gần hết.

Giờ đây, tuyệt đại đa số Chí Tôn nhao nhao né tránh hắn.

Một màn này, nhìn qua cực kì quỷ dị.

Rõ ràng là ba mươi vạn Chí Tôn đại quân. Thanh thế to lớn lại bị một thân ảnh cưỡng ép tách ra.

Trong mắt sinh linh các nơi trên khắp Đại Thiên Thế Giới. Hơn mười vị Cường giả Chí tôn tập hợp một chỗ tựa như sắt thép. Lại bị hắn một người 1 kiếm chém thành hai nửa. Một màn này lộ ra càng thêm rung động.

Cổ Sa Chí Tôn cùng Năm đại Thánh địa cường giả căn bản không có đem Tô Tử Mặc để ở trong mắt.

Năm đó Tô Tử Mặc chỉ dám trốn ở bên trong Hỗn Độn Thánh Địa. Ỷ vào toà đại trận hỗn độn kia đối địch.

Bọn hắn nghĩ rằng coi như Tô Tử Mặc bước vào Ngự Đạo Cảnh. Cũng thấp hơn bọn hắn hai cái cảnh giới.

Huống chi dưới trướng bọn hắn còn có mấy chục vạn Chí Tôn đại quân!

Hiệu lệnh một tiếng cho dù là hao tổn cũng có thể đem thằng kia mài chết!

Nhưng bọn người Cổ Sa Chí Tôn còn đánh giá quá thấp Tô Tử Mặc cùng sự kinh khủng của A Tị, U Minh song kiếm!

Mũi kiếm lướt qua, đánh đâu thắng đó!

Tô Tử Mặc xé rách đám người. Người đến đâu kiếm đến đó, tiến quân thần tốc. Cũng không lâu lắm cũng đã giết tới trước mặt người Cổ Sa Chí Tôn.

Tới quá nhanh!

Khi bọn hắn ý thức được nguy hiểm thì Tô Tử Mặc đánh tới trước mặt. Không thể né tránh rồi.

Các vị Thánh Địa Chí Tôn không dám khinh thường, nhao nhao phóng xuất ra khí huyết, khống chế Đại Đạo, tế ra Đạo Binh, vây công Tô Tử Mặc!

Bọn hắn thân là người trong Thánh Địa, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện lui lại.

Mà lại, Năm đại Thánh địa Cường giả Chí tôn tụ cùng một chỗ có tới mấy ngàn người!

Không có bất kỳ một phương thế lực nào có thể chống lại. Chớ nói chi là đơn thương độc mã Tô Tử Mặc.

Đối mặt vây công. Tô Tử Mặc bước chân không ngừng. Thể nội khí tức lại lần nữa tăng lên, nội lực lực lượng tăng vọt, mắt sáng như đuốc, hét lớn một tiếng: "Muốn mạng của ta, các ngươi còn quá kém!"

Tô Tử Mặc cũng đã điều động Hỗn Độn Đại Đạo.

Từng sợi hỗn độn chi khí vờn quanh quanh thân thể hắn. Sau đó bám vào phía trên A Tị, U Minh song kiếm.

Tiếp tục dưới hình dạng ba đầu sáu tay. Tô Tử Mặc lại lần nữa nhảy vào trong đám người chém giết!

Đánh với chủng tộc khác Cường giả Chí tôn. Tô Tử Mặc thậm chí ngay cả Hỗn Độn Đại Đạo đều không có phóng thích.

Nếu không phải vạn tộc Chí Tôn số lượng quá nhiều. Dựa vào dung hợp ba cây hoa sen đem đến lực lượng. Nhục thân huyết mạch của hắn liền đủ để một đường quét ngang qua.

Bây giờ, đối đầu các vị Thánh Địa Chí Tôn. Tô Tử Mặc đem Hỗn Độn Đại Đạo phóng xuất ra. Đẩy lực lượng của bản thân phát huy đến cực hạn!

Thương thương thương!

Phốc phốc phốc!

Các vị Thánh Địa Chí Tôn Đạo Binh cũng ngăn không được A Tị, U Minh song kiếm phong mang.

Bất luận là cái gì thần binh lợi khí. Chỉ cần va chạm với hai thanh kiếm sẽ lập tức đứt gãy hoặc vỡ thành cặn bã!

Các vị Cường giả Chí tôn khống chế Đại Đạo. Cũng bị Tô Tử Mặc khống chế song kiếm, cường thế chặt đứt!

Thời điểm Ngộ Đạo Cảnh viên mãn. Tô Tử Mặc muốn phá vỡ Cường giả Chí tôn Đại Đạo còn muốn mượn nhờ Linh tê quyết triệu hoán Võ Đạo bản tôn. Tìm kiếm đối phương Đại Đạo sơ hở cùng nhược điểm. [bachngocsach.com - Vạn Tiếu Ngôn]

Sau này, khi bước vào Ngự Đạo Cảnh. Tô Tử Mặc bằng vào tự thân lực lượng, liền có thể bằng vào A Tị, U Minh song kiếm đem đối phương Đại Đạo chặt đứt!

Huyết thủy tràn ngập, nhuộm đỏ thương thiên.

Các vị Thánh Địa Cường giả Chí tôn cũng ngăn không được Tô Tử Mặc sát phạt.

Tô Tử Mặc một đường mạnh mẽ đâm tới như là như chém dưa thái rau. Giết đến mức quân lính Thánh Địa Chí Tôn tan rã. Quỷ khóc sói gào, tiếng kêu rên liên hồi.

Cổ Sa Chí Tôn cũng thành vong hồn dưới kiếm của Tô Tử Mặc.

Vạn tộc Chí Tôn số lượng tuy nhiều, nhưng nhìn đến một màn này, đều là mặt mũi tràn đầy rung động, sắc mặt tái nhợt, đáy lòng dâng lên từng đợt hàn ý, còn ai dám tùy tiện tiến lên?

Ngay cả Năm đại Thánh địa Cường giả Chí tôn. Dưới song kiếm của Tô Tử Mặc tính mạng cũng như cỏ như rác. Bọn hắn cùng nhau tiến lên, chỉ sợ số phận cũng không khác gì cỏ rác tùy người chém giết!

Trên thực tế.

Nếu hơn ba mươi vạn Cường giả Chí tôn thật sự là hung hãn không sợ chết, không ngừng vây công, Tô Tử Mặc cũng chống đỡ không nổi.

Hắn dù sao chỉ là Ngự Đạo Cảnh tiểu thành. Cho dù là Thanh Liên chi thân mạnh hơn đi nữa thì lực lượng cũng không phải liên tục không ngừng, rồi sẽ có điểm cạn kiệt.

Chỉ tiếc, vạn tộc Chí Tôn đã bị Tô Tử Mặc bộc phát ra sát phạt thủ đoạn, triệt để chấn nhiếp rồi!

Giờ phút này, các vị Cường giả Chí tôn tâm lý đều đang cầu khẩn làm sao đừng bị Tô Tử Mặc tìm tới. Ai còn dám tùy tiện đi khiêu chiến Tô Tử Mặc.

"Đây cũng quá mạnh a?"

"Không hổ là Hỗn Độn Chi Chủ, hảo hảo lợi hại!"

Các vị nhân tộc Chí Tôn nhìn xem một màn này. Trợn mắt hốc mồm, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.

Vừa mới Điệp Nguyệt chạy tới gia nhập vào chiến trường. Nàng khống chế phong chi Đại Đạo chống lại tứ phương Cường giả Chí tôn, đã làm cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi.

Mà cái người gọi là Tô Tử Mặc cái kia. Vậy mà lấy lực lượng một người đem ba mươi vạn Chí Tôn đại quân chém giết đến thần hồn điên đảo, thất tinh lạc bát

Năm đại Thánh địa Chí Tôn, đều bị hắn giết đến quăng mũ cởi giáp, thất bại thảm hại!

Cuối cùng không còn ai dám tiến lên!

Chung quanh Tô Tử Mặc. Hắn đã giết ra một mảng lớn huyết sắc khu vực. Trừ hắn tay đang cầm song kiếm đứng đó, những người khác tất cả đều phơi thây tại chỗ!

Dưới A Tị, U Minh song kiếm. Không có người bị thương. Chỉ có thi thể cùng vong hồn!

Tô Tử Mặc tung hoành vô địch, đánh giết tan tác Năm đại Thánh địa cũng làm cho Điệp Nguyệt cùng hơn trăm vị nhân tộc Chí Tôn giảm khá nhiều áp lực.

Nguyên bản vây công bọn hắn các tộc Chí Tôn không thể không suy nghĩ một chút. Vị này Huyết Bào nữ tử cùng Hỗn Độn Chi Chủ dắt tay mà đến. Bọn hắn nếu là làm nàng bị thương, cái kia Hỗn Độn Chi Chủ còn không phải tìm bọn hắn đòi mạng sao?

Do vậy, thế công của các vị Cường giả Chí tôn cũng trở nên bó tay bó chân. Sợ làm bị thương Điệp Nguyệt cho nên thế công dần dần suy yếu xuống.

"Ngươi vị này đạo lữ quả thực quá dã man nha. . .Ta nghĩ bản thân thường ngày chém dưa thái rau hay lóc thịt đã điêu luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi. Không nghĩ tới ngươi đạo lữ kĩ năng 'chém người như thái rau' còn cao hơn ta một bậc. Cam bái hạ phong a! "

Hắn trộm nghĩ. Hai người bọn họ ở chung lâu như vậy....Không biết "cái kĩ năng kia" có bá đạo không nhỉ ?!!!!!

Anh đầu bếp thở một cái, nhịn không được tán thưởng một tiếng, cười to nói: "Chờ về thôn, ta làm cho các ngươi một bàn lớn thức ăn ngon a!"

Phụ cận Huyền Tẫn Sơn.

Rất nhiều nhân tộc tu sĩ thấy cảnh này, cũng đều là tinh thần đại chấn.

Vừa mới nãy thôi. Vạn tộc Chí Tôn thanh thế doạ người ép bọn hắn cơ hồ không thở nổi.

Mắt thấy mấy trăm vị nhân tộc Chí Tôn muốn toàn quân bị diệt. Trong lòng của bọn hắn chỉ còn lại tuyệt vọng.

Không nghĩ tới thế cục trong nháy mắt liền thay đổi.

Giang Triều, Huệ Minh hai vị Thánh Nhân. Giờ phút này cũng thở nhẹ một hơi.

Nhìn thấy mấy trăm vị nhân tộc Chí Tôn có thể cứu được. Trong lòng bọn họ áy náy cũng có thể tan đi một phần.

"Hai vị đạo hữu này lạ mắt vô cùng. Trước đó thanh danh không hiện. Không nghĩ tới, lại có như thế đáng sợ chiến lực. Thật là may mắn cho Nhân tộc ta!"

"Người ta là cỏ cây nhất tộc Hỗn Độn Chi Chủ cùng chúng ta nhân tộc có quan hệ gì chứ ?"

" Sao lại không quan hệ. Hắn cùng chúng ta nhân tộc Chí Tôn kết làm đạo lữ. Chính là cùng nhân tộc một phe. Mà lại, ta luôn cảm thấy cái gì đó từ hai người này, làm cho ta cảm giác đặc biệt thân thiết."

"Khoan hãy nói, ta cũng cảm thấy có chút quen thuộc. Không chừng từng cùng bọn hắn từng có gặp mặt một lần."

"Này...này...Các ngươi thấy sang bắt quàng làm họ phải không hả? "

Trong đám người truyền đến từng đợt tiếng cười. Nguyên bản đám người tinh thần căng cứng cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Chỉ có Lâm Huyền Cơ nhỏ giọng thầm thì một câu: "Quen thuộc là bình thường a. . ."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv