Edit: RheniT6
“Nàng chờ ta ——”
Ba chữ mềm nhẹ nỉ non, nhưng lại như tiếng sấm dữ dội ầm ầm nổ vang trong óc Thẩm Chiêu Chiêu. Nàng thậm chí còn không thể xác định đây là người kia chân chính nói ra, hay chỉ là ảo giác phát ra từ trong nội tâm mình.
“Ngươi dựa vào cái gì…… Bắt ta chờ ngươi……” Nàng há miệng thở dốc, thanh âm trở nên run rẩy, hít sâu một hơi, lạnh giọng chất vấn nói, “Lạc Kỳ Sâm, ngươi còn mặt mũi bắt ta chờ ngươi?!”
Trước mắt nàng đã sớm không phải hang động âm u gì, mà là khoảng trời đầy tuyết bay lả tả, rào rạt rơi xuống.
Thẩm Chiêu Chiêu bọc áo choàng đỏ rực, vạt áo bị gió thổi khẽ bay lên, tựa như một đóa hồng liên yêu dã, đón gió nở rộ. Nàng đi từng bước từng bước, để lại một loạt dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo uốn lượn trên mặt tuyết vốn dĩ bằng phẳng.
Yên lặng, trống rỗng, tựa như khắp thế gian này chỉ còn mình nàng tồn tại.
Thẩm Chiêu Chiêu một bước lại một bước đem tuyết dẫm nát, phát ra tiếng vang nhỏ vụn rào rạt, hoà lẫn với tiếng hít thở, cực kỳ nhẹ, như có như không.
Thẩm Chiêu Chiêu trong lòng đột nhiên khẽ động, chậm rãi dừng bước chân.
Thời điểm nàng ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào một khoảng không rét lạnh vô tận, nàng sớm đã không còn chỗ trốn chạy.
Nơi này, là Thiên Trì.
Toàn bộ sông ngòi trong thiên hạ xuất phát từ nơi này không hề bao dung, ngược lại dòng nước chảy xiết, cuộn sóng cuồn cuộn bên trong bốc lên hàn ý rét lạnh cơ hồ muốn đem không khí đều đông lại thành băng.
Nàng vĩnh viễn ngủ say ở chỗ này, vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.
“Không…… Không……” Thẩm Chiêu Chiêu lắc lắc đầu, không tự chủ được lui về phía sau, “Ta không muốn ở chỗ này, ta không muốn ở chỗ này!”
Nàng quay đầu lại muốn bỏ chạy, lại đâm sầm vào trong một cái ôm rắn chắc.
“Chiêu Chiêu.” Người nọ thanh âm ôn nhu giống như mật, cuối cùng lại đem nàng dẫn vào vực sâu.
Thẩm Chiêu Chiêu khống chế không được run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, người trước mắt dung mạo thanh tuyển như ngọc chi sinh lan, sáng trong thanh tĩnh, sau lưng trường kiếm Khuynh Tiêu, tẫn tru tà đạo, đạp vỡ Lăng Tiêu. Nàng từng thấy thanh Khuynh Tiêu sắc bén những lúc ra khỏi vỏ, cũng gặp qua cảnh nó giết người.
Thẩm Chiêu Chiêu hàm răng không tự chủ run lên, đẩy người trước mặt ra, không chút suy nghĩ quay đầu bỏ chạy.
Một thân áo choàng đỏ thẫm, ở khoảnh khắc xoay người, vạt áo trùng điệp tung lên, tựa như lửa cháy hừng hực thiêu đốt, làm tan chảy tất cả băng tuyết.
“Chiêu Chiêu.” Thanh âm một lần nữa lại vang lên bên tai, Thẩm Chiêu Chiêu trừng lớn hai mắt.
Lạc Kỳ Sâm không biết vì cái gì lại một lần vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngươi cút đi ——” Thẩm Chiêu Chiêu che tai lại, thất thanh thét chói tai.
Trong nháy mắt, Lạc Kỳ Sâm bỗng dưng phân ra thành vô số hình bóng, đem nàng bao vây ở trong. Vô số thanh âm đồng thời vang lên, liên tục gọi: “Chiêu Chiêu.”
Một lần lại một lần, như tiếng kèn đoạt mệnh, khiến người ta nghe mà rét run.
“Lạc đạo hữu nếu không hạ thủ được, vậy thì để ta tới.” Giữa lúc những tiếng gọi tên nàng đang chồng chất, một thanh âm của nữ nhân truyền đến.
Giọng nói kia điềm đạm băng lãnh, lại phiếm từng trận hàn ý, lập tức khiến Thẩm Chiêu Chiêu hoảng hốt bừng tỉnh.
Chủ nhân của giọng nói này sợ là hóa thành tro nàng cũng nhận ra được. Năm đó là chính Thẩm Chiêu Chiêu năn nỉ bằng mọi giá cứu nữ nhân này, sau đó lại trơ mắt nhìn nàng cùng Lạc Kỳ Sâm càng lúc càng gần, nhìn bọn họ dọc theo đường đi thương lượng, thẳng đến cuối cùng……
Bạch Y.
Vừa nghĩ đến cái tên đó, Thẩm Chiêu Chiêu toàn thân rét lạnh, kịch liệt run rẩy.
“Câm miệng ——” vừa nói, Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên hẫng chân không tự chủ được rơi xuống, hoàn toàn đi vào trong một mảnh rét lạnh. Theo sau đó, tất cả thanh âm đều biến mất.
Nàng không thể tin tưởng giương mắt nhìn lại, vô số Lạc Kỳ Sâm lại dần dần hợp thành một, hắn đứng ở trên vực sâu phía, thần sắc kiên nghị, trong ánh mắt lại là vô pháp che dấu sự đau lòng.
Đau lòng? Đau lòng không thể trực tiếp giết chết nàng sao? Đau lòng không thể đạt được thứ mình muốn từ nàng sao?
Hắn há miệng thở dốc, mấp máy môi không tiếng động như đang nói: “Chiêu Chiêu, nàng chờ ta.”
Thẩm Chiêu Chiêu cười lạnh muốn mở miệng châm chọc, lại phát hiện toàn bộ cơ mặt đã không còn chịu sự sai khiến của bản thân. Chúng từng chút từng chút đông lại, bao gồm cả sinh mệnh của nàng.
Nàng không cần nhắm mắt lại, nhìn thấy cũng chỉ còn một khoảng đen nhánh.
Hơi lạnh từng chút xâm nhập khắp cơ thể, đem hơi ấm trong đan điền cắn nuốt, chặn đứng hơi thở của nàng. Tìm Thẩm Chiêu Chiêu không tự chủ được dần đập chậm lại, thần trí trở nên mơ hồ.
Thẩm Chiêu Chiêu một lần nữa bị nỗi sợ hãi cái chết bao phủ, tất cả sự giãy dụa đều không có tác dụng gì. Đôi mắt khép hờ, nước mắt đông lại thành băng ngưng kết ở khóe mắt, tựa như một bông hoa tuyết nhỏ tinh khiết.
“Lạnh quá……”
“Thật sự lạnh quá……”
Sẽ không có người tới cứu nàng…… Nàng trừ bỏ cái chết, không còn con đường nào có thể đi.
"Chiêu Chiêu ngoan, không phải sợ.” Giữa lúc lòng tràn đầy tuyệt vọng, một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai Thẩm Chiêu Chiêu, nàng cảm thấy chính mình như bị hơi ấm bao phủ, có người nào đang ôm lấy cơ thể nàng.
“Mở mắt ra, Chiêu Chiêu, phải học được cách đối diện với chính mình.” Thanh âm lại một lần nữa vang lên, khẽ lâu đi giọt nước trên khóe mắt của Thẩm Chiêu Chiêu, “Chiêu Chiêu, con phải dũng cảm lên.”
Phải dũng cảm lên, phải đối diện với chính mình…… Dưới sự âu yếm của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu ra sức hít sâu một hơi, cố nén trụ cảm giác mệt mỏi, run rẩy mở hai mắt.
Trước mắt nàng không có băng tuyết, cũng không có Thiên Trì. Nàng vẫn đang đứng tại trong hang động, đối diện với thạch đài.
Sức lực của Thẩm Chiêu Chiêu trong nháy mắt bị rút ra không còn một mảnh. Nàng dựa vào vách tường, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, vỗ về ngực từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mang theo một loại cảm giác may mắn sống sót sau đại nạn.
Nàng rõ ràng vẫn còn sống. Trọng sinh về thời điểm mười tuổi.
“Đều là giả……” Thẩm Chiêu Chiêu nắm chặt hai tay thấp giọng lẩm bẩm, như là đang khẳng định, lại như chỉ là đang an ủi chính mình.
Nguyên lai tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lưng Thẩm Chiêu Chiêu toát ra một trận mồ hôi lạnh. Ảo giác này quá giống thật, nàng suýt nữa đã không có biện pháp tỉnh lại từ trong đó.
Không biết đến tột cùng là ai ở trên con đường này bày ra pháp trận cường đại như vậy, một khi sa vào trong đó sẽ phải liên tục nếm trải những đau đớn cùng cực nhất của bản thân, nếu mãi không tỉnh lại, rất có thể sẽ chết trong chính ảo giác kia.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ đến giọng nói đã đánh thức mình, thanh âm ôn nhu như vậy, là ai?
Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu lên nữ nhân trước mặt, có chút mờ mịt: “Người……”
Nữ nhân kia khẽ vuốt ve mặt Thẩm Chiêu Chiêu, đôi mắt ôn như sủng nịnh nhìn nàng. Nàng phảng phất như người bước ra từ bức cổ họa của thiên hạ đệ nhất hoạ sư, nhất cử nhất động điều mang một loại thanh nhã chấn động lòng người.
Gương mặt kia có đến tám phần tương tự Thẩm Chiêu Chiêu, chẳng qua Thẩm Chiêu Chiêu so với nàng có thêm một chút gì đó minh diễm, còn nàng lại như một bông hoa trầm tĩnh, phiêu nhiên xuất trần.
“Người là……” Thẩm Chiêu Chiêu theo bản năng bắt lấy tay nàng, lại phát hiện đầu ngón tay của mình vô pháp chạm tới nữ nhân trước mắt, chỉ bắt được một mảnh hư không....