– “Tại sao không mang theo di động?”. Hắn hỏi trước tiên
– “Anh tới làm gì?”. Tôi đóng cửa, nhẹ giọng nói
Hắn hít một hơi thuốc. “Anh sợ em gặp chuyện không may!”
– “Em có thể xảy ra chuyện gì?”. Tôi cười khổ một tiếng, đi đến giường, phủ chăn lên đầu. “Anh khi em là nữ nhân, anh nghĩ em yếu ớt như vậy sao?”
– “Xong việc thì theo anh trở về”. Hắn từ trước đến nay khi nói chuyện đều không cho người khác thương lượng, bộ dạng theo tôi là ngạo mạn
Tôi nuốt lửa giận, dù sao đây cũng không phải nhà mình. “Anh ít chỉ huy em, trở về nhà anh đi”
– “Anh đang làm thủ tục li hôn”. Hắn lạnh nhạt nói một câu như vậy, đầu tôi nổ tung một cái, không phải vì câu nói kia của tôi chứ?
– “Anh phát thần kinh cái gì không biết”. Tôi thấp giọng căm tức nhìn hắn, nắm chặt áo hắn dí vào tường. Hắn thế mà thật bình tĩnh, dập thuốc, nghiêng đầu nhìn tôi
– “Đây là chuyện sớm hay muộn, nàng kết hôn với anh cũng bởi vì lợi ích của cả hai, anh, vốn đã muốn hoàn toàn quên em, nhưng anh làm không được? Em không phải đã thừa nhận cũng yêu anh sao? Chúng ta cũng không cần giả vờ nữa”. Nói thật thoải mái, hành động này của hắn lại làm tôi thấy áp lực. Tôi không nói gì
– “Buông tay a, em muốn ngủ đứng hay sao?”. Giọng điệu không hề để ý nhìn tôi, lại nhìn bàn tay tôi đang nắm chặt áo hắn. Tôi buông lỏng tay, buồn bực quay lưng về giường ngủ. Cảm giác phía sau có một bàn tay ôm lấy thân thể tôi, tôi thủy chung không quay đầu lại, đại khái làm cái tay kia như hàng trưng bày
Ngày mới sớm tôi đã mở mắt, Trương Khải Huy ngồi bên cạnh tôi hút thuốc. Khó tin a, đại thiếu gia dậy sớm hơn tôi, hôm nay mặt trời mọc đằng tây a? Hay là chuyện li hôn làm hắn lo âu?
– “Sớm vậy đã dậy rồi?” Tôi mơ hồ giương mắt nhìn hắn
Hắn nhả khói, vòng vo.“Giường này anh ngủ không được”. Nga, nguyên lại ngủ giường cứng đã ủy khuất Trương tổng, tôi vui mừng trong lòng
– “Vậy anh về đi, hoặc ra ngoài thuê khách sạn ở, đừng ở trong này chịu tội”. Tôi thấp giọng. Hắn không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc. Tiếng pháo vang lên bên người, tôi mở cửa sổ chuẩn bị xem thì bị một trận gió lạnh đánh úp, tôi quay về cuộn thành một đoàn trong chăn
– “Vương Hân, em định khi nào về?”
– “Anh chịu không được? Chịu không được thì có thể đi trước”. Tôi quay lưng về phía hắn, kì thật tôi cũng muốn đi, ở đây ngây người đã 4 ngày, tôi định ngày mốt sẽ đi
– “Em chừng nào về, anh chờ em. Theo anh trở về!”. Mõm hắn vẫn ra lệnh như vậy
Tôi nhấc nửa người lên. “Nếu em cự tuyệt….”. Hắn đột nhiên đứng lên, dùng môi có chút mùi thuốc là hôn tôi, qua nửa ngày hắn mởi ngẩng đầu, tôi mở mắt ra. “Bây giờ thì sao?”
Tôi cười. Sự tự tin của hắn luôn làm tôi giật mình
Lưu Hiểu Quân vẫn luôn bám theo Trương Khải Huy hăng say bi bô “one two three four…”. Từ khi có ‘thầy giáo’ này, bé con liền sa thải tôi. Cả khi đấu võ mồm cúng giúp đỡ Trương Khai Huy, hai đánh một thường làm cho tôi phải áp dụng chiến thuật trầm mặc. Nhà bọn họ muốn chúng tôi ở đến mùng 5, nếu tôi nhất quyết phải đi, hai bác liền giữ tay tôi không buông tha. Hiểu Quân khóc lóc ôm chân Trương Khải Huy, tội nghiệp nhìn hắn. Trương Khải Huy đành phải ôm lấy bé, nói lần sau sẽ dẫn đi HongKong chơi. Tiểu tử kia liền nín khóc mà cười. Xem ra, công phu dỗ tiểu hài tử của Trương Khải Huy cũng không tồi!
Tôi nắm tay hai bác nói. “Bác trai, bác gái, hằng năm con sẽ về thăm nhà mình. Vương Hân con cũng là con của hai người”. Nhìn bọn họ chảy nước mắt, mũi tôi cũng lên men
Tôi theo Trương Khải Huy trở về nơi đã rời đi ba năm trước___