Đối mặt với Lý Đại Khuê, Trần Vũ không dám khinh thường.
Trảm Phong Kiếm!
Trần Vũ vẫn dùng trọng kiếm, thi triển ra loại kiếm pháp nhẹ nhàng mà mẫu thuẫn, không được tự nhiên của mình.
“Ầm...”
Bảo khí đại đao của Lý Đại Khuê bổ ra một mảnh sóng đao mang theo khí xoáy cương mãnh bá đạo, khiến cát bay đá chạy, kình phong gào thét.
Kiếm ảnh tật phong mà Trảm Phong Kiếm của Trần Vũ phóng ra còn chưa tiếp cận đã bị cường thế chấn vỡ.
“Hừ! Ngươi tu luyện công pháp Thể tu, ta không cận chiến với ngươi...”
Trong lòng Lý Đại Khuê thầm đắc ý.
Thân là Luyện Tạng kỳ, nội tức có thể cách không đả thương người, mượn uy lực của bảo khí, hắn có thể bảo trì khoảng cách một hai trượng với Trần Vũ mà vẫn có thể công kích được đối phương.
Đây là ưu thế của tu vi.
Thấy vậy, khóe miệng Trần Vũ thoáng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
- Tật Phong Cuồng Trảm!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ đột nhiên huyễn hóa thành một đoàn kiếm ảnh tật phong mơ hồ.
“Ô...ô...ô...n...g! ”
Thoáng chốc, bốn phía cuốn lên từng trận gió lốc, kiếm ảnh tật phong dài đến mấy trượng, hóa thành lưỡi kiếm màu xanh thực chất, cách không chém tới Lý Đại Khuê.
Nhất thời, sóng đao mà Lý Đại Khuê cách không chém ra lập tức bị Tật Phong Cuồng Trảm chém nát, chia năm xẻ bảy.
Càng kinh người hơn là: mặc dù Trần Vũ chỉ có tu vi Thông Mạch kỳ nhưng nội tức và kiếm pháp đỉnh phong lại vượt qua cùng cấp, khiến công kích của hắn mơ hồ có thể kéo dài một đoạn, đạt tới trạng thái biến tướng của cách không công kích.
Hơn nữa, Huyền Trọng kiếm vừa lớn vừa dài, bản thân vốn đã có công kích cự ly rồi.
“Cách không công kích quả thật là ưu thế của Luyện Tạng kỳ. Thế nhưng, khoảng cách cách không càng xa thì công kích lại càng yếu. Công kích mạnh nhất vẫn là bản thể.”
Trần Vũ cười nhạt.
Quyền kình từ một quyền của Luyện Tạng kỳ đánh ra có thể đánh chết ngưu hổ cách ngoài mấy trượng. Nhưng công kích cách không vừa tiêu hao nhiều, hơn nữa vì ở cự ly xa, nên sẽ bị hao tổn, còn không ngưng thực bằng công kích của bản thể.
Trong khoảnh khắc, đã mấy chục chiêu qua đi.
Trần Vũ và Lý Đại Khuê giao kích, đao kiếm đối chiến, đánh đến mức khó phân thắng bại.
Lý Đại Khuê vẫn một mực giữ khoảng cách với Trần Vũ, dùng cách không công kích làm chủ, tận lực không lấy cứng chọi cứng với Trần Vũ.
- Thiết Cương Kiếm!
Bỗng nhiên, phong cách kiếm pháp của Trần Vũ đột nhiên biến đổi.
“Ô...ô...ô...n...g! ”
Trọng kiếm vẽ ra một đạo kiếm cương trầm trọng, ánh sáng rực rỡ, tạo thành một bức tường phạm vi rộng.
“Keng keng keng...”
Toàn bộ công kích của Lý Đại Khuê tựa như đánh lên tường sắt, nửa bước khó tiến vào.
Trần Vũ cũng nhân cơ hội cấp tốc tiếp cận.
- Trảm Phong Kiếm!
Chỉ trong nháy mắt tiếp cận, phong cách kiếm pháp của Trần Vũ lại biến hóa, chém ra một đoàn khí đao kiếm ảnh tật phong lấp lánh mơ hồ.
Mẹ nó!
Lý Đại Khuê liên tục thối lui, quả thực chật vật không chịu nổi.
Kiếm pháp của Trần Vũ giống như thời tiết biến đổi thất thường, lúc thì nặng tựa vạn cân, mây đen thành đoàn. Lúc thì linh động như gió, nhanh như thiểm điện.
Khoảng khắc trước, trọng kiếm chấn cho hổ khẩu của Lý Đại Khuê tê dại từng trận, khoảng khắc sau đó thì lại nhẹ nhàng lắt léo.
Sau một trăm chiêu...
Lý Đại Khuê đã bắt đầu thở dốc, cảm giác lúc nặng lúc nhẹ này khiến hắn có cảm giác cực kỳ mất tự nhiên, khó chịu muốn hộc máu.
- Ha ha...
Mao trưởng lão ở ngoài sân thì lại nhếch lên nụ cười vui vẻ.
Hắn tất nhiên có thể nhìn ra được Trần Vũ đang dùng Lý Đại Khuê để luyện chiêu, thử dung nhập hai loại kiếm pháp của mình.
Kết quả không tính là thành công nhưng cũng không thể nói là thất bại.
Nếu như Trần Vũ muốn thật sự chiến thắng, trực tiếp lấy lực ép người, phát huy Thiết Cương Kiếm đến mức tận cùng, hoàn toàn có thể ép bại Lý Đại Khuê.
Sau hai trăm chiêu...
Lý Đại Khuê đã thở hồng hộc, trán ứa mồ hôi, cảm giác có chút không đủ sức nữa.
“Phốc...”
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ đột nhiên huyễn hóa thành một cơn gió, phối hợp với thân pháp xoay tròn quỷ dị, vài đạo tàn quang kiếm phong mơ hồ rạch lên cánh tay Lý Đại Khuê, lưu lại một vài vết máu.
- Không đánh nữa!
Lý Đại Khuê khó chịu muốn hộc máu, quả thực trận chiến này là một hồi dày vò.
Sau trận chiến này, Lý Đại Khuê xấu hổ không thôi, uổng cho hắn tự cho mình là Nhị sư huynh, tu vi càng cao, tuổi tác càng lớn, lại bại trong tay Trần Vũ.
- Trần Vũ, ngộ tính phương diện võ học của ngươi cũng không tệ.
Mao trưởng lão tán thưởng.
Trong lúc luận bàn, Trần Vũ liên tiếp thắng hai trận, địa vị trong sư môn cũng tăng nhiều.
Lý Đại Khuê và Ngô Vũ đều sinh lòng kiêng kỵ với Trần Vũ, thậm chí còn mơ hồ có một tia kính phục.
Sắc mặt của Tần Phong và Thường Hiên cũng trở nên nghiêm túc, công nhận thực lực của Trần Vũ.
- Trần sư đệ, chờ đến khi ngươi tấn thăng đến Luyện Tạng kỳ, chúng ta có thể luận bàn một trận.
Trên người Thường Hiên lộ ra một tia chiến ý.
Hắn là đệ tử chân truyền, tu vi tiếp cận Luyện Tạng hậu kỳ, bây giờ cho dù chiến thắng Trần Vũ thì cũng không có chút cảm giác thành tựu nào.
- Đến lúc đó rồi nói.
Trần Vũ cười ha hả.
Hắn vẫn có chút kiêng kỵ thực lực của Thường Hiên, nhất là hình thức phát cuồng khi sử dụng “Huyết Cuồng Bí Đao”, quả thật khó lòng mà ngăn trở.
- Được rồi, tiếp theo các ngươi tự do thảo luận trao đổi nghiên cứu.
Mao trưởng lão cười một tiếng, vung tay ra hiệu.
Rất nhanh liền có thị nữ bưng thức ăn và rượu lên.
Năm người cùng sư môn trao đổi cảm tình, thảo luận nghiên cứu một ít tâm đắc tu luyện.
...
Đến lúc đêm khuya, năm đệ tử môn hạ của Mao thực lực mang theo mùi rượu nồng nặc, lần lượt giải tán.
- Trần Vũ, ngươi ở lại.
Mao trưởng lão truyền âm, để cho Trần Vũ lưu lại ở phủ đệ trưởng lão.
Trần Vũ thoáng trầm ngâm, mơ hồ đoán được nguyên nhân Mao trưởng lão giữ mình lại.
Một lát sau...
“Vù...”
Một vị trưởng lão râu trắng cũng nhẹ nhàng đáp xuống nơi này.
Chính là Nam Cung trưởng lão!
- Bên kia chuẩn bị thế nào rồi?
Mao trưởng lão dò hỏi.
Nam Cung trưởng lão nói:
- Cũng tương đối rồi, thợ mỏ bên chỗ hầm mỏ U Sơn tạm thời nghỉ một đêm, sẽ không có người quấy rầy.
Hầm mỏ U Sơn?
Trần Vũ thầm nghĩ: đây là địa điểm chuyến đi lần này?
Hắn biết Vân Nhạc môn có rất nhiều tài nguyên trọng điểm, ví dụ như Bắc Sơn Linh Viên, hầm mỏ U Sơn này cũng rất có khả năng là một trong số đó.
- Vậy thì xuất phát thôi.
Mao trưởng lão gật đầu.
Nam Cung trưởng lão huýt sáo một tiếng.
“Vù... Phạch phạch...”
Trên bầu trời, một con Thiết Bối Thương Ưng khổng lồ bay đến, cuốn theo một trận gió thổi cho cát bay đá chạy, từ từ hạ xuống.
- Trần Vũ, ngươi lên trước đi! Nhiệm vụ lần này, chờ đến nơi sẽ nói rõ với ngươi.
Mao trưởng lão phất tay nói.
Trần Vũ có chút hiếu kỳ, bước lên Thiết Bối Thương Ưng có sải cánh gần ba bốn trượng, thực lực của phi cầm này, e rằng ít nhất cũng tiếp cận Hóa Khí cảnh.
“Phạch phạch phạch...”
Thiết Bối Thương Ưng vỗ cánh phá không mà đi, mang theo hai vị trưởng lão và Trần Vũ, rất nhanh đã bay lên cao chừng trăm trượng.
Đây là lần đầu tiên Trần Vũ cưỡi phi cầm, cảm giác kình phong đập vào mặt, khí lưu thổi qua sát bên người.
Cũng may hắn tu hành Đồng Tượng công, thể phách cường đại, cho nên lúc ngồi xuống Thiết Bối Thương Ưng, liền vững như bàn thạch, không hề dao động.
Lúc bay qua sơn môn, Mao trưởng lão nhìn xuống đội trưởng đội tuần tra bên dưới, truyền âm chào hỏi một tiếng.
Thân là trưởng lão tông môn, ra ngoài tất nhiên là không có chút trở ngại nào.
“Vù...! Vù...! Vù...”
Thiết Bối Thương Ưng bay lượn trong đêm, tốc độ cực nhanh, cây rừng và phòng ốc bên dưới đều trở nên thu nhỏ, giống như những viên gạch đá.
Trần Vũ ngẩng đầu, phát hiện trăng đêm nay rất tròn.
- Phải là thời điểm “trăng tròn đêm khuya” thì áp chế bên trong giếng cổ U Nguyệt mới yếu đi.
Mao trưởng lão thấp giọng nói.
Không biết bay mất bao lâu, Thiết Bối Thương Ưng từ từ hạ xuống trước một khu mỏ hoang vắng trong núi sâu.
Định thần nhìn lại, phụ cận là một mỏ linh khoáng, giống như bị hoang phế, xem ra, tất cả linh khoáng đều đã bị đào móc gần hết rồi.
- Mao trưởng lão, Nam Cung trưởng lão.
Tại khu vực linh khoáng, một lão giả thấp lùn chậm rãi đi tới.
- Đây là Phan lão trấn thủ hầm mỏ U Sơn.
Mao trưởng lão giới thiệu sơ lược một chút.
- Bái kiến Phan lão.
Trần Vũ phỏng đoán, đối phương cũng giống như Khương bà bà trấn thủ Bắc Sơn Linh Viên.
- Chính là người này đã tấn thăng Đồng Tượng công đến tầng thứ xương đồng?
Đôi mắt như hạt đậu của Phan lão nhìn Trần Vũ, quan sát từ trên xuống dưới vài lần.
- Lúc này đã trăng tròn đêm khuya, không còn nhiều thời gian nữa.
Nam Cung trưởng lão thúc giục.
Phan lão gật đầu, vội vàng đi trước dẫn đường.
Đi chừng một trăm trượng, Trần Vũ đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng lạnh lẽo kỳ dị bao phủ lên người.
Thoáng chốc, Vân Sát nội tức bá đạo trong cơ thể hắn đã bị áp chế không động đậy nổi.
- Đây là lực trường thần bí xung quanh giếng cổ U Nguyệt. Khu vực này là di chỉ hầm mỏ của một tông phái Thượng Cổ. Hiện nay nơi này mỗi tháng cũng chỉ có thể thu thập được một ít Thiết Nguyệt khoáng mà thôi.
Mao trưởng lão giải thích.
Giếng cổ U Nguyệt?
Trần Vũ vừa định hỏi nhưng phía trước đột nhiên xuất hiện một cái giếng cổ đường kính chừng ba trượng, bốn phía vách đá bằng phẳng không gì sánh được, dưới ánh trăng chiếu rọi, nổi lên một tầng sáng bạc như tuyết sương.
Đồng thời, một luồng lực trường càng mạnh hơn bỗng nhiên áp bách tới.
Hai vị trưởng lão, bao gồm cả Phan lão đều lập tức dừng bước.
- Tiên Thiên chân khí của chúng ta đều bị áp chế rồi.
Mao trưởng lão và Nam Cung trưởng lão nhìn nhau cười khổ.
Lúc đến gần giếng cổ chừng mười trượng, ngay cả chân khí của Hóa Khí cảnh cũng bị áp chế.
- Trần Vũ, ngươi thử sử dụng Đồng Tượng công xem!
Phan lão mở miệng nói.
- Được!
Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng công, xương cốt toàn thân vang lên một trận răng rắc giòn giã.
“Ô...ô...ô...n...g! ”
Trong cơ thể xuất hiện một luồng lực lượng bành trướng, toàn thân nổi lên một tầng đồng văn kim loại, dưới ánh trăng chiếu rọi, thoạt nhìn tựa như một bức tượng đồng trang nghiêm băng lãnh.
- Đồng Tượng công... Hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trần Vũ lộ vẻ giật mình.
Lúc này, nội tức khắp toàn thân của hắn đều bị áp chế hoàn toàn, đoán chừng ngay cả chưởng pháp và kiếm pháp cũng chỉ còn lại hình thức mà thôi.
Ngay cả Tiên Thiên chân khí của hai vị trưởng lão cũng không để vận chuyển được.
Duy nhất chỉ có Đồng Tượng công của hắn là không bị ảnh hưởng chút nào.
- Thể tu là một đại đạo cực kỳ đặc thù, không giống những lưu phái khác tu hành, cần mượn thiên địa ngoại lực. Cũng chỉ có Thể tu mới có thể không bị ảnh hưởng bởi lực trường thần bí ở nơi này.
Gương mặt Mao trưởng lão đỏ bừng hưng phấn.
- Sư tôn, các ngài rốt cuộc cần ta làm gì?
Trần Vũ không nhịn được mà hỏi.
- Trần Vũ, ngươi nhìn thấy phía trước không? Cái giếng phía trước gọi là giếng cổ U Nguyệt, trên bản chất, nó là một cái giếng mỏ thần bí do tông phái Thượng Cổ lưu lại. Thế nhưng, xung quanh giếng cổ này còn có một luồng lực trường cường đại, lực trường ở trong giếng còn mạnh hơn bên ngoài gấp bội, cho dù “Quy Nguyên cảnh” đích thân tới đây, e rằng cũng sẽ bị phong bế toàn bộ chân nguyên toàn thân.
Vị Phan lão kia chủ động giải thích, ánh mắt nhìn Trần Vũ tràn ngập hưng phấn.
- Chúng ta cần ngươi tiếp vào trong giếng cổ U Nguyệt, thu thập một loại linh khoáng thần bí tên là “Nguyệt Linh khoáng”. Cho phép ngươi thuận tiện thăm dò bí mật trong giếng cổ, đương nhiên nhất định phải lấy an toàn làm trọng.
Mao trưởng lão nhìn chằm chằm giếng cổ, trong mắt có một tia nóng bỏng.
- Nguyệt Linh khoáng?
Trần Vũ cảm giác tên gọi của loại khoáng này có chút quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
- Nguyệt Linh khoáng là một loại linh khoáng hội tụ lực lượng ánh trăng mà hình thành. Linh khoáng này có không ít công dụng thần bí. Theo chúng ta được biết, Nguyệt Linh khoáng dung nhập vào bảo khí có thể đề thăng phẩm chất của bảo khí, khiến tốc độ khai thông nội tức chân khí tăng mạnh, hơn nữa vào đêm trăng, bảo khí sẽ phát huy được uy lực càng mạnh hơn.
- Bên cạnh đó, nghiền Nguyệt Linh khoáng thành bột phấn, có thể bào chế được Nguyệt Linh dịch, có chút tác dụng thần bí đối với thân thể. Có người nói: nó có thể cải biến tư chất Linh Thể, còn có người nói: nó có thể gột rửa tạp chất bệnh kín trong người, tinh lọc lệ khí...
Ba lão giả lần lượt bổ sung, trên mặt tràn ngập hưng phấn.
- Nói chung, linh khoáng này vô cùng thần bí, giá trị cực cao. Nếu ngươi có thể thu thập được một ít, chúng ta tất có trọng thưởng.
Ba vị cao nhân Hóa Khí cảnh đều đồng loạt nhìn Trần Vũ chằm chằm, thần sắc tràn ngập mong đợi.