Trên Thí Kim Đài.
Trần Vũ đắc ý dạt dào và Cao Phong tức giận bùng nổ, hình thành đối lập rõ rệt.
Các đệ tử đều kinh ngạc.
Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão cũng lộ ra một tia ngoài ý muốn, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
- Không có khả năng! Nhất định là hắn nói láo!
Sau khi kinh ngạc qua đi, Thu Nguyệt lại cười lạnh.
Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, bản thân mình vậy mà đi tin chuyện cười nhảm nhí như vậy.
Lúc này, trên đài đã bắt đầu giao phong.
“Vù...! Vù...! Vù...”
Cao Phong tức giận, bảo kiếm trong tay chia ra năm sáu đạo hư ảnh ánh kiếm, khó phân thật giả, cùng bổ về phía Trần Vũ.
- Đến hay lắm!
Trần Vũ khẽ quát một tiếng, tay cầm đại kiếm dày nặng vung lên.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Mặt ngoài đại kiếm màu bạc ngưng tụ thành một tầng ánh sáng xám bạc cứng rắn, hoàn bộ Huyền Trọng kiếm đều dâng lên một vòng khí lưu xám bạc, trong khoảng khắc biến hóa, trở nên nặng nề gấp vài lần.
- Diệt cho ta!
Một đạo kiếm cầu vồng xám bạc to lớn như trụ mang theo riết rít gào trầm muộn, sát phong cuồng khiếu, quét ngang cả một khu vực.
Không ổn!
Cao Phong giật mình, một luồng áp lực trầm trọng cùng với sát uy đáng sợ đè nén khí huyết hắn, khiến hắn hô hấp không thông.
“Phịch...”
Nơi ánh kiếm khổng lồ như cầu vồng kiếm xám bạc và sát phong đi qua, vài đạo hư ảnh ánh kiếm hư thực bất định đều phá toái thành mảnh nhỏ.
“Keng...”
Khoảng khắc hai thanh kiếm va chạm, bên tai truyền đến tiếng vang kim loại đinh tai nhức óc.
“Phịch...! Phịch...”
Cao Phong thối lui mấy bước, bảo kiếm trong tay thiếu chút nữa rời tay, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Luồng đại lực đáng sợ kia chấn cho hổ khẩu của hắn vỡ ra, máu tươi chảy xuôi.
“Tách tách...”
Một tia máu nhỏ từ trong bàn tay Cao Phong chảy xuống.
Không ít người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ một kiếm, đã chấn cho Cao Phong bị thương.
Nụ cười lạnh trên mặt Thu Nguyệt thoáng chốc cứng đờ, trợn mắt há hốc mồm.
- Thủ hạ bại tướng, bất kể ngươi đánh ra bao nhiêu đạo kiếm ảnh hư thực, chỉ một kiếm của ta là quét sạch toàn bộ.
Trần Vũ cầm trọng kiếm tay, đắc ý nói.
Huyền Trọng kiếm của hắn nặng nề to lớn, lấy thế đè người, tuyệt đối có thể một kiếm quét ngang.
Với lực lượng của Trần Vũ hiện nay, cho dù không dùng Huyền Trọng kiếm, chỉ bằng vào Đồng Tượng công, một đôi đồng quyền cũng có thể đánh nhau với Luyện Tạng kỳ.
- Hắc hắc, đây gọi là “nhất lực hàng thập tuệ” (*), đồ nhi của ta rất giỏi lợi dụng ưu thế.
Mao trưởng lão cười, thanh âm vừa to vừa rõ, chỉ sợ người khác không nghe thấy.
Một kích của Trần Vũ, quả thật khiến hắn tăng thêm không ít thể diện.
Đám người Vân Nhạc tông chủ thì đồng loạt hiện vẻ mừng rỡ.
- Tiểu tử, ngươi...
Cao Phong vừa kinh vừa sợ, từ sau khi Thiên Ảnh Kiếm Quyết sơ thành, hắn chưa từng gặp phải nhiều sỉ nhục như vậy.
Nụ cười ti tiện trên mặt Trần Vũ, khiến cho hắn nhận ra một điều: mình bị chơi rồi.
Nếu như hắn sớm biết Trần Vũ có đại lực như vậy, chắc chắn sẽ không khinh suất đối chiến, để rồi cuối cùng vừa mở màn đã bị chấn thương cánh tay.
Thế nhưng vừa mới ra trận, hắn đã bị Trần Vũ dùng một câu “thủ hạ bại tướng” chọc giận.
- Thiên Ảnh Kiếm Quyết! Tàn Phong Bộ!
Vẻ mặt Cao Phong trở nên oán độc, bảo kiếm trong tay rung lên, vài đạo hư ảnh ánh kiếm đan xen trùng điệp đánh về phía Trần Vũ.
Lần này, hắn toàn lực phát động thân pháp, tàn ảnh giao thoa, tiếng gió rít vù vù, phát huy ưu thế của Thiên Ảnh Kiếm Quyết đến cực hạn.
- Diệt!
Trần Vũ lại bổ tới một kiếm, toàn bộ hư ảnh ánh kiếm trước mắt đều phá diệt trong nháy mắt.
Chẳng qua, Cao Phong đã học thông minh, không cùng đối chiến với trọng kiếm của Trần Vũ, nhiều nhất là va chạm phía ngoài cạnh một chút.
Hả?
Trần Vũ đứng yên tại chỗ, đối mặt với hư ảnh ánh kiếm và bộ pháp tàn ảnh công kích liên tục, không khỏi nhướng mày.
Cao Phong áp dụng sách lược du đấu, hoàn toàn không chính diện đối chiến với hắn.
- Làm tốt lắm! Tiểu tử kia sử dụng bảo khí hạng nặng, tiêu hao rất lớn.
Trung niên râu cá trê khen ngợi.
Đám trưởng lão tông chủ Vân Nhạc môn đều nhíu mày, nếu tiếp tục như vậy, Trần Vũ sẽ rơi vào thế bị động.
- Du đấu sao?
Trần Vũ cười hắc hắc, thân hình đột nhiên nhoáng lên, biến mất tại chỗ, tốc độ quỷ dị kinh người.
Không ổn!
Vài đạo hư ảnh ánh kiếm Cao Phong chém ra đều vồ hụt.
Tạo nghệ thân pháp của đối phương không hề thua mình, tại phương diện bạo phát tốc độ lại càng kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Vũ đã đến bên cạnh hắn, hóa bị động thành chủ động.
- Trọng Kiếm Thành Cương!
Huyền Trọng kiếm trong tay Trần Vũ bạo lóe một tầng khí dao dộng màu xám bạc, nổi lên một loạt kiếm cương rực rỡ hình quạt.
“Vù...”
Kiếm cương hình quạt lấp lánh mang theo lực lượng vạn quân, quét ngang một khu vực.
Hô hấp Cao Phong thoáng đình trệ, thân thể cảm thấy áp lực nặng nề, đối mặt với loại công kích phạm vi nhỏ này, muốn tránh cũng không tránh được.
Tránh thế nào? Tốc độ của đối phương tuyệt đối nhanh hơn hắn.
- Kiếm Ảnh Hóa Hư!
Cao Phong quyết đoán, bảo kiếm trong tay liên tiếp chém ra hư ảnh kiếm ảnh, đối diện với kiếm cương hình quạt, tất cả đều bị hủy diệt trong chớp mắt.
Thế nhưng, lúc toàn bộ hư ảnh kiếm ảnh, một đạo kiếm ảnh mang theo hàn quang lạnh thấu xương đã xuyên qua Huyền Trọng kiếm, đánh thẳng tới.
Màn hư ảnh kiếm ảnh chỉ chớp mắt đã bức tới trước người Trần Vũ.
Một kiếm thật kinh diễm!
Thành viên của ba tông đều kinh thán thất thanh.
- Đây là…?
Trần Vũ thất kinh, Thiên Ảnh Kiếm Quyết của đối phương, không ngờ có thể tạo thành thủ đoạn gần như “huyễn thuật” như vậy?
Từ thực hóa hư, từ hư sinh kiếm.
Một kiếm này, dưới sự che chở của tất cả những kiếm ảnh khác, chém tới trước mặt Trần Vũ với phương thức hoàn toàn không thể tin nổi.
Muốn tránh cũng không được!
Suy cho cùng, Trần Vũ thi triển trọng kiếm, một khi bị tiếp cận sẽ rất khó chống đỡ.
“Vù...”
Một kiếm như ý khiến Cao Phong thầm hô sảng khoái, sắc mặt hơi tái đi, hiển nhiên một kiếm này tiêu hao rất lớn.
- Hừ!
Đối mặt với một kiếm không thể tránh thoát, Trần Vũ nhếch miệng cười châm chọc, khiến Cao Phong mơ hồ cảm thấy bất an.
- Mở cho ta!
Cánh tay của Trần Vũ giống như một cái đồng thủ, sát khí lượn lờ cuồng khiếu, đập thẳng tới trước.
“Ầm...”
Đồng thủ trực tiếp nện lên bảo kiếm của Cao Phong, một luồng nội tức bá đạo và lực lượng khổng lồ khó có thể hình dung ập đến.
- Không...
Thân thể Cao Phong bắn ngược ra ngoài, thế không thể cản.
“Keng...”
Bảo kiếm rơi xuống đất.
Cánh tay cầm kiếm của Cao Phong đã không nhấc lên nổi, sắc mặt trắng bệch dọa người.
...
- Thời kỳ Thượng Cổ có một câu nói như vậy: “Vĩnh viễn không nên chiến đấu cận thân với Thể tu, bởi vì đó chính là ác mộng”.
Mao trưởng lão lẩm bẩm.
Một kích cuối cùng của Cao Phong, kiếm tẩu thiên phong (**), lúc cận thân chém xuống, hắn đã biết trước kết quả.
- Ngươi lại thua rồi.
Trần Vũ nhìn Cao Phong nói.
Thực ra, hắn còn phải cảm tạ Cao Phong, cùng giao phong với cao thủ kiếm đạo như vậy, khiến cho kiếm pháp của hắn có thể lĩnh ngộ tinh tiến.
Suy cho cùng, luận về tạo nghệ kiếm pháp, Cao Phong mạnh hơn hắn rất nhiều.
Vừa mới giao phong trong chốc lát, Thiết Cương Kiếm của Trần Vũ đã tiến bộ còn hơn mấy ngày khổ tu, gần như bước vào cảnh giới đại thành.
- Lần tới lại lĩnh giáo...
Cao Phong hít sâu một hơi, chiến ý trên người vẫn không tiêu tan.
- Ngươi không cần ủ rũ. Đối phương kiêm tu công pháp Thể tu Thượng Cổ, lại sử dụng bảo khí hạng nặng, phát huy uy lực còn mạnh hơn Thu Nguyệt rất nhiều. Loại đối thủ như vậy, không thích hợp cận thân chiến đấu. Đợi đến khi ngươi tấn thăng Luyện Tạng kỳ, liền có biện pháp khắc chế hắn.
Trung niên râu cá trê từ tốn nói.
- Đệ tử đã rõ.
Trong lòng Cao Phong chợt sáng tỏ.
Hắn hạ quyết tâm, đợi sau khi tấn thăng Luyện Tạng kỳ, tu vi công pháp lại tinh tiến, nhất định quay trở về khiêu chiến Trần Vũ.
- Ha ha, Trần Vũ, làm rất tốt!
Đám người Vân Nhạc tông chủ đều nở nụ cười, không tiếc lời tán dương.
Ba vị chủ lực Thu Nguyệt đều lộ vẻ mặt cực kỳ khó coi, biểu lộ kinh ngạc không thể tin nổi.
Trần Vũ vốn chỉ là “dự bị”, lại có biểu hiện chói mắt hơn ba người “chủ lực” bọn hắn quá nhiều.
- Đáng tiếc, nếu không phải trận đấu trước ta sơ ý...
Vạn Đông cùng tu luyện Vân Sát quyền, dáng vẻ tiếc nuối.
Trận đánh cuộc giữa ba tông này, không những thu được khen thưởng phong phú, còn là một cơ hội để dương danh lập vạn.
- Việc này... Tông chủ sư thúc, vừa rồi đã thắng một trận có nhận được khen thưởng không?
Trần Vũ đứng trên đài, lại hỏi xác nhận một lần nữa.
Dựa theo tiêu chuẩn chủ lực, thắng một trận là có thể đạt được 3000 nguyên thạch thứ phẩm và một cân vẫn thạch.
Đối với một đệ tử nội môn mà nói, tuyệt đối là khoản tài phú mê người.
Nhất là vẫn thạch, dù có tiền cũng không mua được.
Vẫn thạch này, nếu số lượng đầy đủ, dung nhập vào Huyền Trọng kiếm của Trần Vũ, nói không chừng có thể khiến phẩm chất của kiếm này tăng lên.
- Đương nhiên!
Vân Nhạc tông chủ mỉm cười một tiếng, nói:
- Nhất tông chi chủ như ta, sao có thể nói đùa. Nếu ngươi lại thắng một trận nữa, không chỉ được khen thưởng thêm một lần, bản tông còn có thể thỏa mãn một yêu cầu của ngươi trong điều kiện cho phép.
Vài tên trưởng lão còn lại đều cảm thấy buồn cười.
Trận chiến lần này, liên quan đến 200 cân vẫn thạch và 300 cân Hoàng Đồng Tinh, giá trị cực kỳ khổng lồ.
Không chỉ giá trị, mà còn liên quan đến thể diện của Vân Nhạc môn.
Bốn đánh ba, nếu thua thì thể diện của Vân Nhạc môn biết đặt đi đâu?
Vì vậy, cao tầng của Vân Nhạc môn đều cực kỳ coi trọng trận chiến tiếp theo.
- Ta muốn Thanh Khí đan!
Thiếu niên trên đài quả quyết nói.
- Thanh Khí đan ư?
Vân Nhạc tông chủ và mấy vị trưởng lão đều sửng sốt.
- Là như vậy...
Mao trưởng lão giải thích nguyên nhân, cũng hung hăng trừng mắt với Trần Vũ một cái.
- Thì ra là thế.
Đám người Vân Nhạc tông chủ đều không khỏi giật mình. Xem ra, “Thanh Khí đan” này quả thật rất trọng yếu đối với Trần Vũ.
Nếu không đáp ứng, trận chiến tiếp theo, Trần Vũ rất có thể sẽ “tiêu cực ủ rũ”, thậm chí ảnh hưởng phát huy chiến lực.
- Chỉ cần ngươi có thể thắng, một viên Thanh Khí đan cũng không phải là vấn đề!
Vân Nhạc tông chủ đáp ứng.
- Ha ha, tiểu tử! Trận chiến tiếp theo, ngươi không có cơ hội.
Một tiếng cười thong thả từ sau lưng truyền tới.
Chẳng biết từ bao giờ, trên đài xuất hiện một thiếu niên lười biếng, đầu tóc rối bời như ổ gà, lôi thôi lếch thếch.
Ồ?
Trần Vũ thầm giật mình, thiếu niên này đột nhiên hiện thân, vậy mà hắn không cảm giác được.
- Phí Nhạc Thiên!
Thường Hiên ở bên cạnh Mao trưởng lão đột nhiên thốt lên.
- Phí Nhạc Thiên... Đệ tử chân truyền của Thiết Kiếm môn.
- Chuyện gì thế này? Phí Nhạc Thiên không phải đệ tử chân truyền Luyện Tạng kỳ sao?
Dưới đài, tất cả mọi người đều xôn xao.
- Càn tông chủ! Đây là ý gì? Đệ tử chân truyền của quý tông, sao lại tới tham dự cuộc chiến của Thông Mạch kỳ?
Sắc mặt Vân Nhạc tông chủ trầm xuống.
- Hừ! Lẽ nào quý tông muốn gian lận?
Mao trưởng lão cười lạnh nói.
- Hắc hắc, không phải gian lận.
Trung niên râu cá trê cười nói:
- Phí Nhạc Thiên tu luyện một môn bí công thất truyền, sau khi đến Luyện Tạng kỳ, cứ mỗi một lần tăng lên một tiểu cảnh giới, đều sẽ dùng phương thức tán công để giảm tu vi xuống một lần. Sau đó, lại cấp tốc đề thăng tới cảnh giới ban đầu, khiến cho nội tức công pháp càng trở nên tinh khiết, cường đại hơn.
- Có loại công pháp này ư? Tại sao chúng ta chưa từng nghe qua?
Đám người Vân Nhạc tông chủ kinh ngạc thốt lên.
- Ha ha, chuyện này chỉ có thể giữ bí mật. Nhưng chúng ta tuyệt đối không gian lận, không tin thì các ngươi có thể kiểm tra.
Trung niên râu cá trê cười thần bí.
Có thể thấy, môn bí công thất truyền kia dính đến một ít bí mật cấm kỵ, không thể nói với người ngoài.
Nhất thời, sắc mặt đám cao tầng Vân Nhạc tông chủ đều cực kỳ u ám.
Phí Nhạc Thiên kia là đệ tử chân truyền nổi danh lừng lẫy của Thiết Kiếm môn, dù tu vi rơi xuống giống Thu Nguyệt, nhưng cường độ nội tức và các phương diện khác, tuyệt đối lực áp cùng cấp.
Trọng yếu hơn, hắn là đệ tử chân truyền, bất kể cảnh giới hay công pháp đều nắm trong tay.
- Tông chủ sư thúc.
Phí Nhạc Thiên lười biếng nói:
- Thực ra nên sớm để ta lên sân khấu, một mình đánh với bốn người bọn họ, có lẽ chơi càng vui hơn.
***
(*) Nhất lực hàng thập tuệ: lực lượng nghiền nát tinh anh.
(**) Kiếm tẩu thiên phong: chiêu kiếm đặc sắc đến mức tận cùng.