Bên trong phòng khách.
Một trận cãi vã, đỏ mặt tía tai, Trần phụ cùng Trần mẫu mang theo gương mặt tức giận ra về.
- Ôi trời! Cái tên Trần Vũ này quả thật đã cứng lông cứng cánh rồi, hoàn toàn không để trưởng bối vào mắt nữa, cần phải trừng trị hắn một chút mới được.
- Người này không chỉ từ chối một mối hôn sự tốt, mà còn độc chiếm cả khế ước đất lẫn châu báu vàng bạc, chẳng lẽ hắn muốn rời khỏi dòng tộc, tự lập môn phái chắc?
Một vài lão già ở trong tộc vẻ mặt tàn khốc nói.
Trần Vũ giết chết Hồng Hồ Tam Sát, lại chiếm lấy hơn nửa số bảo vật, đất đai treo thưởng, vạng lượng vàng đã sớm làm bọn hắn đỏ mắt ganh tỵ.
Bây giờ, Trần Vũ lại cùng gia chủ đối đầu, cự tuyệt hôn sự. Bọn họ liền thừa cơ cháy nhà hôi của, nếu như có thể đánh ngã Trần Vũ, nói không chừng còn được hưởng một phần lợi lộc.
- Gia chủ, có cần mời lão tổ ra tay không, dùng gia pháp xử trí hắn.
Một lão già râu bạc trắng đột nhiên đưa ra đề nghị.
Lão tổ à?
Mọi người có mặt tại đây, vừa nghe nói đến hai chữ này, đều lộ ra vẻ mặt kính nể.
Với tư cách một gia tộc lớn đứng sừng sững một phương, Trần gia vẫn có rất nhiều cao nhân thần bí đang trấn giữ. Chỉ là nếu như gia tộc không phải đứng trước nguy hiểm khó thoát, bọn họ sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện.
- Không, còn chưa đến lúc.
Gia chủ Trần Thiên Uy, lập tức lắc đầu, trầm giọng nói:
- Trần Vũ hiện tại vẫn chưa phạm phải sai lầm lớn gì, chúng ta không có lý do gì để dùng đại pháp trừng trị hắn. Vả lại hắn thân là tông môn đệ tử, hơn nữa còn có công giết chết Hồng Hồ Tam Sát, danh tiếng sáng chói như mặt trời ban trưa.
- Vậy hôn ước cùng với Sở Phong Vân, phải làm như thế nào đây?
- Trước chỉ có thể kéo dài thời gian, mong rằng hắn có thể sẽ đổi ý. Vả lại, Sở Phong Vân chỉ là cùng chúng ta đính hôn, căn bản không có nói đến thời gian cử hành.
…
Trở về tiểu viện.
Trần Vũ ổn định lại tâm trạng, nhớ lại một màn bên trong phòng khách ban nãy, hắn đối với quyết định của mình tuyệt không hối hận.
Một mình hắn chiếm lấy khế ước đất, báu vật, nhưng hết thảy mọi thứ, đều là chính hắn tự mình đoạt được.
Lúc đối mặt với bọn Hồng Hồ Tam Sát ác độc kia, những người trong gia tộc có được mấy người có đủ dũng khí đứng ra tương trợ?
Trước đây, lúc ở tông môn, hắn bị người người lừa gạt cùng giấu giếm, trong thời gian tu luyện, cũng chưa từng có ai đem tài nguyên đến giúp đỡ hắn.
Mà hiện tại, bản thân hắn mạo hiểm, sống chết chém giết, đạt được thành quả to lớn, há có thể để cho kẻ khác lấy đi?
Còn về phần hôn ước, đây là quyền tự do của hắn.
- Vũ Nhi.
Vào lúc này, Trần phụ Trần mẫu cũng đã đến, hai người mở cửa tiến vào.
- Cha, mẹ.
Trong lòng Trần Vũ có phần hổ thẹn, hắn đã phụ lòng của cha mẹ dành cho hắn.
Hắn có thể nhìn ra, cha mẹ hắn tương đối hài lòng với hôn sự lần này, nhất là mẫu thân hắn.
Tuy nhiên, trong lúc trở lại, phụ mẫu hắn cũng không còn nghĩ đến chuyện khuyên can hắn nữa.
- Vũ Nhi, vô luận con làm việc gì, chúng ta đều ủng hộ con…
Phụ thân Trần Thiên Đức, an ủi nói.
Trần thị lại thẳng thắng nói:
- Vũ Nhi, con nhất định phải trở thành đệ tử nội môn.
A?
Trần Vũ có chút ngạc nhiên, mẫu thân vì sao đột nhiên lại gửi gắm mong ước như vậy?
Hỏi ra mới biết, hóa ra mẫu thân Liễu thị từng xảy ra tranh chấp cùng với mấy trưởng lão trong tông môn. Mấy vị trưởng lão kia, khẳng định Trần Vũ không thể nào trở thành đệ tử nội môn, trong lời nói có chút khinh thường.
- Con nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn!
Trần Vũ thì thầm nói.
Thời gian còn hai tháng, cuộc tỷ thí ngoại môn của Vân Nhạc tông đến lúc đó sẽ bắt đầu.
Tuy nhiên, thông qua tỷ thí, sẽ chỉ chọn ra một người.
Theo như Trần Vũ được biết, những người vượt qua các trận tỷ thí trước đây, được chọn làm tông môn đệ tử, tu vi đều đã đến giai đoạn hậu kì của Thông Mạch.
Thời gian hai tháng, đối với Trần Vũ mà nói là tương đối căng thẳng.
Bên trong sương phòng.
Trần Vũ chân ngồi xếp bằng, dựa theo Vân Hành công pháp mà vận khí.
Hắn phát hiện ra, sau khi trải qua trận chém giết cùng với Hồng Hồ Tam Sát, không chỉ Vân Sát quyền pháp tăng thêm khí lực, mà ngay cả nội tức khí tràng dường như cũng lớn mạnh thêm một bậc.
Từ đó về sau, Vân Sát tâm pháp của hắn, vận hành càng thêm thuận lợi, tiến độ tu luyện cũng nhanh hơn trước rất nhiều.
Trần Vũ phỏng đoán, đây hẳn là sau khi hắn trải qua chém giết, tâm cảnh cùng với Vân Sát quyền đã hòa lại làm một?
- Chỉ có điều.
Trần Vũ khẽ nhíu mày: “Lấy tư chất của ta, cho dù tốc độ tu luyện có nhanh hơn một chút, muốn đột phá Thông Mạch trung kỳ, tối thiểu cũng phải mất thời gian một năm rưỡi.”
Về mặt tu hành, hắn không có tư chất nổi bật.
Mà hết lần này đến lần khác, sau khi đến giai đoạn Thông Mạch kì, mức độ của nội tức, đã hòa cùng với cảnh giới tu vi của hắn.
Trần Vũ rơi vào trầm tư ngắn ngủi.
Bên trong tông môn, người có tư chất thiên tài đặc biệt hiếm. Đại đa số, đều không có tư chất tuyệt đỉnh.
Như thế, những người có tư chất bình thường này, dựa vào cái gì để nâng cao tiến độ tu luyện đây?
Câu trả lời, chính là dựa vào tài nguyên ở bên ngoài.
Ở một phương diện khác mà nói, tầm quan trọng của tài nguyên bên ngoài, không hề thua kém một người mang tư chất nổi trội.
Tỉ như hiện tại, Trần Vũ mang danh là vị hôn phu của Sở Uyển Ngọc, nhưng tu vi chỉ ở mức Thông Mạch trung kì. Nếu đổi lại là người có gia thế to lớn, lấy tư chất như vậy nếu như muốn đột phá Thông Mạch kỳ, cũng không phải là chuyện quá khó.
Đúng rồi.
Trần Vũ lấy ra một chiếc bình nhỏ, cẩn thận nhìn viên đan dược có vẻ ngoài trong suốt ở trong bình.
Vật này là của thiếu nữ thần bí Diệp Lạc Phượng trước khi đi, đưa cho Trần Vũ làm phí khổ cực.
Vào lúc đó, thiếu nữ tuyệt sắc kia nói rõ viên thuốc này gọi là Uẩn Thể Đan. Dựa theo lời nàng ấy nói thì tư chất của Trần Vũ không tính là quá kém, dưới sự giúp đỡ của viên đan này, tiến vào Thông Mạch trung kì, cũng không quá khó khăn.
Một lát sau, Trần Vũ gương mặt mang theo suy tư, đem viên “Uẩn Thể Đan” trung cấp kia cất kĩ.
Hiện tại, hắn chưa có ý định dùng viên thuốc này.
Đầu tiên, Trần Vũ đối với tư chất bán linh thể của bản thân, cũng không có quá nhiều hy vọng, mắt nhìn của Diệp Lạc Phượng kia rất cao, cô ta nói tư chất không quá kém, có lẽ đối với đệ tử bình thường tông môn mà nói, đã là tư chất khó có được rồi.
Thứ hai, không bao lâu nữa Trần Vũ sẽ tiến vào Thông Mạch kỳ, so với dùng đan dược, hắn càng muốn dựa vào nỗ lực của mình củng cố tu vi.
Cho nên viên Uẩn Thể Đan này hắn tạm thời cất đi, đợi đến thời khắc mấu chốt sẽ lấy ra dùng.
Sau đó, Trần Vũ lấy ra bán bảo khí Phong Ngâm kiếm, ở trong phòng tùy ý vung lên vài nhát.
Ồ!
Trần Vũ phát hiện khi hắn cầm thanh kiếm này, cảm giác nắm phi thường thoải mái, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng ngâm réo rắt.
Hắn cảm thấy tốc độ chém của mình tăng lên ít nhất hai lần so với khi cầm thanh kiếm thông thường
Vì để nghiệm chứng một điểm này, hắn cố ý lấy ra một thanh khác có trọng lượng lớn hơn, thể tích gần bằng đoản kiếm, kết quả, cũng không có loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như trước đó.
“Độ sắc bén có thể sánh ngang với bảo khí, có thể tùy ý điều khiển tốc độ nhanh chậm, xem ra đây chính là những đặc tính chân chính của Phong Ngâm kiếm.”
Trần Vũ tấm tắc.
Đương nhiên, về phương diện kiếm pháp hắn không có học qua, sau khi trở về có thể sẽ nghiên cứu một chút.
Trần Vũ đột nhiên nghĩ đến, nếu bản thân đột phá Thông Mạch kì, hắn có thể tự do lựa chọn một loại trung giai võ học mà học rồi.
...
Chớp mắt một cái, đã mấy ngày trôi qua.
Trần Vũ vẫn luôn ở bên trong tộc môn, tu sửa võ học.
Trong đó, Đồng Tượng công, Lăng Vân bộ đều được củng cố vững chắc.
Ở khía cạnh thể thuật, Trần Vũ vốn đã có thiên phú, thành quả xác thực không thể phủ nhận.
Duy chỉ có Lăng Vân quyền, nhất là về phương diện công pháp, tiến triển có chút chậm hơn, mức độ không bằng hai phương diện trước.
Ngày hôm nay, Trần Dĩnh Nhi cũng đã sớm đến nói lời từ biệt, nàng đã đến thời hạn phải trở về Thủy Nguyệt phái.
Lúc rời đi, Trần Dĩnh Nhi cũng lấy được một số lớn tài nguyên từ gia tộc, nhưng cô gái này dường như đối với một nửa bảo vật của Trần Vũ tựa hồ có chút quyến luyến không quên.
Kì hạn trở về tông môn của Trần Vũ cũng đã sắp đến.
Lần này hắn về nhà, thời hạn là một tháng, hiện tại đã qua phân nửa.
Mấy ngày sau, Trần Vũ từ biệt lên đường, không giống như Trần Dĩnh Nhi, hắn không hề nhận được một phần tài nguyên nào đến từ gia tộc cả.
Bên trong Trần phủ, trong một gian gác xếp.
- Trần Vũ đi rồi à?
Gia chủ Trần Thiên Uy, nhìn ông lão râu bạc trắng đang ngồi trước mặt.
Vị lão nhân này là người đã cùng Trần thị Liễu Văn tranh chấp vài ngày trước.
- Đi rồi, hắn cũng không nhận được bất kì tài nguyên nào.
Lão nhân râu bạc nói.
- Ừ, lấy tư chất của hắn, trong thi đấu ngoại môn lần này, rất khó để có thể thành công. Đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý.
Trần Thiên Uy gật gật đầu.
Vốn dĩ, Trần Vũ tiến vào Thông Mạch, phía sau tông môn, gia tộc dù nói như thế nào cũng phải cấp cho hắn một chút tài nguyên hỗ trợ.
Chỉ có điều, bởi vì Trần Vũ cự tuyệt hôn sự, thậm chí độc chiếm lãnh địa, quan trọng nhất là vấn đề hoàng kim châu báu, khiến cho mấy vị lão nhân trong tộc, nhất quyết không đồng ý cấp cho hắn tài nguyên.
- Ừ, yên tâm đi.
Lão nhân râu bạc trắng, vẻ mặt tự tin nói:
- Lão phu chưa từng nghe nói đến, người mang bán linh thể, lại không có sự ủng hộ tài nguyên từ gia tộc có thể trở thành nội môn đệ tử.
…
Trên đường trở về tông môn, Trần Vũ vẫn luôn đi bộ, đồng thời dùng Lăng Vân bộ dọc đường để tăng nhanh lộ trình.
Một bên luyện thân pháp, một bên gấp rút lên đường, tốc độ thật sự không thể tính là quá nhanh.
Hai ngày sau, Lăng Vân bộ của Trần Vũ, tiến bộ đến cảnh giới nhất định, cách đại thành không còn quá xa vời.
Nếu như có thể đột phá đại thành, tốc độ thân pháp của hắn sẽ bước sang một cảnh giới mới có thể so sánh với Thông Mạch kỳ, quả thật vô cùng hiếm gặp.
Mỗi một khắc, Trần Vũ có thể vượt qua một thung lũng trước đây mất hàng giờ.
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Hai bên cánh rừng gần đó, bỗng nhiên nhảy ra mấy đạo thân ảnh.
- Hả?
Trần Vũ chuyển sang thế phòng ngự, rất nhanh liền trông thấy sáu hắc y nhân đi ra.
Sáu người này bịt kín mặt, ánh mắt lạnh lẽo, trên người toát ra nồng đậm sát khí, chạm vào liền cảm thấy một trận hàn khí.
Đáy lòng Trần Vũ nảy sinh cảm giác nguy hiểm.
- Giết!
Sáu thân ảnh kia, không nói hai lời, từ hai phía bắt đầu tấn công Trần Vũ.
Trên người sáu người này, bắt đầu điều động nội tức, trên tay đều cầm đao hoặc kiếm, thậm chí có người còn sử dụng cả ám khí sắc nhọn.
Hai gã Thông Mạch hậu kỳ, bốn gã Thông Mạch trung kỳ…
Từ nội tức phát ra, Trần Vũ cho ra kết luận, trong lòng hơi rùng mình.
Nếu như là cao thủ bình thường, thì không quá khiến Trần Vũ phải kiêng kị.
Trần Vũ tu luyện chủ yếu là Vân Sát công, lại vừa trải qua chiến đấu cùng Hồng Hồ Tam Sát, cảm ứng đối với sát khí, thập phần linh mẫn.
Mà sáu người trước mắt này, sát khí của từng người một, con mắt hàm chứ sát ý kinh người, tuyệt đối là thân kinh bách chiến.
“Vèo! Vèo!”
Người còn chưa tới gần, đã thấy hai kiện ám khí phóng tới, sức mạnh không hề thua kém Huyết Độc Phiêu của Nhị Sát là bao, từ hai bên áp sát lấy Trần Vũ.
- Để mạng lại.
Một trong hai tên Thông Mạch hậu kỳ sử dụng một chiếc roi màu đen, vung đến mang theo tiếng xé gió kinh người, bức Trần Vũ phải lui lại.
Một gã Thông Mạch hậu kỳ khác, tay cầm một thanh thương, di chuyển lạnh lẽo như đường uốn của rắn, xảo quyệt lại tàn độc, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Trần Vũ.
Bốn tên Thông Mạch trung kì còn lại cũng chẳng yếu hơn bao nhiêu.
Đối mặt với một đội hình như vậy, cho dù mạnh mẽ như Hồng Hồ Tam Sát, nếu như không có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thủ đoạn cường đại, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn thoái lui, không muốn chống trả trực diện.
“Lui!”
Trần Vũ nhanh như chớp đưa ra lựa chọn.
Lấy thực lực của hắn, đối mặt một lúc nhiều kẻ có kinh nghiệm giết người lão luyện như thế này chỉ có chịu thiệt.
Đồng thời, hắn cũng nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc là ai, muốn dồn hắn vào đường chết như vậy?
Có thể xuất ra nhiều sát thủ như vậy, nhất định là người rất có thế lực, mà Trần Vũ chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, người có thể đắc tội, thật sự không nhiều.
Bỗng nhiên, trong đầu Trần Vũ hiện ra hình ảnh một người.