Nhìn kĩ phía dưới, sắc mặt Đại Sát chợt biến, toàn thân hắn chấn động, vẻ mặt gần như điên cuồng:
- Chuyện này…. Chuyện này không có khả năng!
Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi, cả hai người đều có chút choáng váng.
Đến giờ phút này, sự việc xảy ra đã vượt quá tầm kiểm soát của hai người.
Chỉ có điều, khi hồi tưởng lại những việc trước đây, thành chủ Sở Phong Vân từ đầu đến cuối dường như chưa từng lo nghĩ đến sự sống chết của con gái, bây giờ kết hợp với sự việc lần này tựa hồ cũng có chút hợp lí.
- Ha ha, hai người các ngươi hẳn không tin nổi đi.
Thành chủ Sở Phong Vân với vẻ mặc đắc ý cười nói:
- Năm đó, ta biết được đứa con gái này là dã chủng của ngươi, hận đến mức không thể đem nó vứt bỏ đến nơi đồng hoang. Cũng chỉ vì phu nhân ta đem cái chết ra bức ép, ta mới miễn cưỡng giữ lại đứa con gái này.
- Nàng…. nàng thật sự là con của ta và Huyền Nhi sao?
Đại Sát run rẩy nói, sau đó vội vàng đem thiên kim thành thành chủ đã ngất đi, cẩn thận ôm vào lòng.
- Câm miệng!
Sở Phong Vân lớn tiếng quát:
- Huyên Nhi không phải là tên ngươi có thể gọi! Năm đó, nếu không phải vì tên dã chủng ngươi thừa lúc ta vắng nhà, xuống tay làm chuyện đồi bại với Huyên Nhi, cũng sẽ không khiến cho ta đối với huynh đệ cùng cha khác mẹ của mình xuống tay một cách tàn độc.
- Ngươi đừng ngậm máu phun người.
Đại Sát Sở Lệ Vân tức giận nói:
- Ta và Huyên Nhi là lưỡng tình tương duyệt. Là ngươi! Chính ngươi là người đã cưỡng ép nàng phải rời khỏi ta. Còn cả người mẹ già của ngươi nữa, không biết bao lần dùng thủ đoạn muốn hạ độc ta, đứa con này.
Hai người ở trước mặt vạch trần lẫn nhau, khiến cho Trần Vũ một hồi kinh ngạc.
Chuyện xưa đã rõ.
Hóa ra, thành chủ Sở Phong Vân cùng Đại Sát Sở Lệ Phong vốn dĩ là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Chẳng qua Đại Sát Sở Lệ Phong là đứa con riêng.
Mà hai người bọn họ cũng chỉ vì một người nữ nhân, liền kết nên mối thù sâu đậm.
Năm ấy, hẳn là vị thành chủ Sở Phong Vân, con của vợ cả này giành được thắng lợi.
Thế nhưng Đại Sát Sở Lệ Phong cũng không cam lòng. Trong những năm gần đây, hắn lang bạc khắp nơi, luyện ra được một thân tuyệt đỉnh công pháp, cũng đã đến lúc cần phải quay lại để báo thù.
Hắn bắt thiên kim thành chủ làm con tin, cũng chỉ để dẫn dụ Sở Phong Vân xuất đầu lộ diện.
- Bất kể nói thế nào, ta, Sở Phong Vân cũng đã tận tình tận nghĩa.
Sở Phong Vân cười lạnh nói:
- Năm đó, Huyên Nhi là vị hôn thê của ta, lại để lại cho ta cốt nhục của ngươi. Vốn dự định, nếu như ngươi không trở lại, ta có thể cho nàng một đời bình an. Ngược lại, nếu như ngươi muốn quay về báo thù thì nàng chính là con cờ tốt nhất để hạ bệ ngươi!
- Nói cách khác, cũng chính thù hận của ngươi hại chết con của ngươi.
Sở Phong Vân chế giễu nói.
Nghe vậy, cả người Đại Sát Sở Lệ Phong lảo đảo, thiếu chút nữa là nộ huyết công tâm.
Khổ công hắn mưu tính chu toàn, chuẩn bị thật nhiều những con bài chưa lật, đến cuối cùng vẫn thua một nước cờ dưới tay Sở Phong Vân.
Trần Vũ trong lòng rùng mình.
Con người Sở Phong Vân này, mặc dù không phải không phải người của tông môn giới, thế nhưng khả năng mưu tính kia quả thật rất kinh người.
“Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Ngay vào lúc này, một đội thủ vệ khoảng hai ba mươi người, vượt qua ngọn núi đi đến, tập hợp lại một chỗ cùng với thành chủ.
Những thủ vệ này, vốn dĩ trước đây đóng quân ở giữa sườn núi, cho đến khi Sở Phong Vân đến liền giữ bọn họ lại, dùng làm quân tiếp tế.
- Thành chủ.
Những thủ vệ này, hoàn toàn đem Sở Phong Vân bao bọc ở bên trong.
- Nhị vị thiếu hiệp, kẻ trộm lần này đã nỏ mạnh hết đà, các vị cứ thẳng tay chém đầu hắn xuống, liền có thể song song nhận được cả hai phần treo thưởng của ta lẫn triều đình.
Sở Phong Vân hai tay ôm quyền, hướng hai người Trần Vũ nói.
Trần Vũ sắc mặt không tốt, mắt khẽ liếc nhìn qua người kia, tu vi của Sở Phong Vân không hề thua kém Đại Sát Sở Lệ Phong, nhưng cũng không hề có ý định ra tay đánh giết.
Xem tình hình này, ông ta hẳn là muốn mượn hai người làm quân cờ đi.
- Bất quá, Nhị Sát Tam Sát đều đã bị chém chết rồi, cơ hội lần này nếu như cứ bỏ qua như vậy nữa, cũng quá đáng tiếc đi.
Trần Vũ trong lòng tính toán.
Đối với loại người tàn ác như Đại Sát, Trần Vũ không hề có một chút thương xót nào.
- Sư muội, ngươi nói xem, Đại Sát này còn có thể triển khai mấy lần công kích Luyện Tạng kì nữa?
Trần Vũ thấp giọng hỏi.
Đầu tiên, cần phải nhìn rõ lai lịch chân chính của kẻ địch.
Hắn cũng không muốn, đợi đến khi hai người họ cùng Đại Sát đấu đến lưỡng bại câu thương, lại khiến cho Sở Vân Phong bên kia được lợi.
- Huyết Nguyên Đan, ta từng nghe nói qua thứ này.
Trần Dĩnh Nhi có phần đăm chiêu nói:
- Lấy tình hình của Đại Sát lúc này mà nói, hắn ta tổng cộng đã dùng ba lần công kích Luyện Tạng Kỳ, cộng thêm phần sức lực tiêu hao ở giữa trận. Hắn hiện tại, tối đa chỉ có thể dùng hai lần Luyện Tạng Kỳ, sau đó nhất định sẽ rơi vào tình trạng suy yếu.
-Nga, hai lần à?
Trong lòng Trần Vũ yên tâm. Nếu như cả quá trình đều là Luyện Tạng Kỳ, vậy thì hắn nhất định sẽ quay đầu đi thẳng.
“Hô!”
Hai người liếc nhìn nhau, đồng dạng hít sâu một hơi, dự trữ nội tức, đồng thời tiến về phía Đại Sát.
Mặc dù Đại Sát đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn còn hai lần công kích Luyện Tạng Kỳ, vả lại Thôi Tâm Chưởng của hắn ta cũng đã đạt tới đỉnh cao thượng thừa.
- Đại Ngốc! Còn không mau đưa đầu của ngươi ra?
Trần Vũ chiến ý hừng hực, từ trong thân thể xuất ra một cỗ tà khí kinh người, phảng phất như mãnh thú.
- Vân Sát Quyền!
Thân hình Trần Vũ chợt lóe, đối việc tu luyện Vân Sát Quyền cũng có chút thành tựu, mang theo nội tức bá đạo lao đến, xen lẫn tiếng xé gió.
Thần sắc Sở Lệ Phong hơi đổi, rõ ràng nhìn ra được uy lực một quyền này của Trần Vũ.
Vân Sát Quyền dù sao cũng là công pháp trấn tông của Vân Nhạc môn, uy lực so với Thôi Tâm Chưởng của hắn cao hơn không ít.
- Thủy Viên Quyết!
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh linh hoạt khác cũng đồng thời xuất ra một chưởng, làm xuất hiện một cột sóng nước mêng mông.
Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi, bọn họ lựa chọn chiến thuật cùng tấn công trực diện.
Trên tay Đại Sát còn mang theo một nữ tử, cho dù tu vi có cao đến mấy, cũng vô pháp trốn thoát công kích đồng thời của hai người.
- Thôi Tâm Chưởng!
Thân hình Đại Sát nhanh chóng di chuyển, tránh thoát công kích của Trần Vũ, lòng bàn tay va chạm cùng Trần Dĩnh Nhi.
“Bành! Đùng!”
Hai cỗ lực lượng va vào nhau, Trần Dĩnh Nhi khẽ kêu một tiếng, thân hình hơi lùi lại vài bước.
Đại Sát vẫn ở yên vị trí cũ, vẻ mặt lộ ra sự ác độc nhìn về phía Trần Dĩnh Nhi.
- Cô nhóc, trúng phải Thôi Tâm Quyền của ta, ngươi còn có thể bình an vô sự ư?
- Chút tài mọn.
Trần Dĩnh Nhi khinh thường nói:
- Loại công pháp này của ngươi, lấy nội tức làm vũ khí, đánh vào tâm mạch của đối phương, đặt ở tông môn, cũng không tính là thủ đoạn cao minh.
Lúc giao chiến vừa rồi, sở dĩ nàng rơi vào thế hạ phongchủ yếu là vì công lực còn chênh lệch quá nhiều.
Đại Sát tu hành ít nhất cũng đã hai ba mươi năm, nội tức thâm hậu, Thôi Tâm Quyền cũng đã đạt đến trình độ lão luyện, thật sự là rất cao.
Đặt ở trong tông môn, ít nhất nó cũng nằm trong trung giai võ học, nếu như tu luyện tới cảnh giới cao nhất, uy lực nhất định kinh người. Lúc trước, cấp thấp võ học Thiết Lê Quyền của Trần Vũ, luyện tới đại thành, uy lực mười phần khủng bố.
Cho nên những cường giả Thông Mạch Kì trong nhân gian mới có thể bị Đại Sát một kích giết chết, làm nên uy danh Thôi Mệnh Thủ.
Điều này làm sao có thể!
Đại Sát giật mình, hắn đột nhiên phát hiện, bản thân đã đánh giá thấp lai lịch của hai người này.
Hắn đương nhiên không biết, thật ra Trần Dĩnh Nhi chính là môn hạ đệ tử của trưởng lão.
- Lão tặc chịu chết đi!
Trần Dĩnh Nhi nhún chân bay vọt lên, mang theo Thủy Viên Quyết huyền ảo xoay xung quanh, đổ dồn về hướng Đại Sát.
Lúc này Đại Sát đã thật sự tin tưởng!
Khác với Thông Mạch, chính mình ở bên trong Thôi Tâm Quyết nếu như một mực cưỡng ép vận nội tức, trong nháy mắt nhất định sẽ bạo thể mà chết.
“Ba!”
Thân hình hắn lóe lên, tránh thoát một chưởng của Trần Dĩnh Nhi.
- Thôi Tâm Chưởng.
Tại lòng bàn tay của Đại Sát, nội tức cuồn cuộn tụ lại, lại đột nhiên hướng về phía Trần Vũ mà xuất chiêu.
- Vũ ca cẩn thận!
Trần Dĩnh Nhi kinh hoảng kêu lên, một kích này của Đại Sát, uy lực đã đạt đến một cảnh giới mới.
Đây là một kích Luyện Tạng Kỳ!
“Hô!”
Trần Vũ chỉ cảm thấy một cỗ nội tức âm trầm quỷ dị đánh tới, dĩ nhiên đi trước một bước, nội tức dũng mãnh tràn vào bên trong cơ thể.
- Khái!
Hắn hét lên một tiếng, toàn thân nổi lên một tầng kim loại, hình thể bành trướng lên một vòng, cũng đem Vân Sát Quyền lôi động đến cực hạn.
“Đùng, đoàng!”
Đồng Quyền sát khí bừng bừng, cùng với một chưởng tràn ngập nội tức của Đại Sát va vào nhau.
Một cỗ nội tức quỷ dị lại cường đại, một cái gấp khúc, chấn động vào trong trái tim của Trần Vũ.
Trần Vũ lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, xung quanh trái tim cũng nhói lên từng hồi đau nhức.
Một giây kia, hắn suýt nữa đã thổ huyết, thân thể lảo đảo, lùi lại một vài bước.
- Thật mạnh! Đây chính là Thôi Tâm Chưởng cấp bậc Luyện Tạng Kỳ…
Khuôn mặt Trần Vũ nhợt nhạt.
Bất quá, nơi trái tim, đang đập một cách nặng nề, có một luồng sức mạnh kì dị đang tuôn trào về phía từ chi.
Trần Vũ chỉ cảm thấy, cổ lực lượng kia đang dũng mãnh tràn vào trái tim, sau đó nhanh chóng biến mất.
Đương nhiên, vẫn còn sót lại một chút nội thương, thế nhưng đối với thân thể có khả năng tự chữa lành vết thương này của hắn mà nói, chút nội thương này chẳng đáng để tâm.
- Không thể nào!
Đại Sát hai mắt nhìn chằm chằm lấy Trần Vũ, bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ.
Ở bên trong “Thôi Tâm Chưởng” lại còn là một kích mang cấp bậc Luyện Kỳ Tạng, lại vẫn không chết, ngược lại còn vô thương vô tích đứng ở kia.
Cho dù là vừa rồi, ngươi phun ra một miệng máu, Đại Sát thế nhưng cũng bị thương.
Ấy vậy mà Trần Vũ, bộ mặt vừa rồi vẫn còn trắng nhợt nhạt giờ đã nhanh chóng trở lại vẻ hồng nhuận, một bộ dáng giống như chưa có việc gì xảy ra.
- Hắc hắc, vừa rồi ngươi định tấn công trái tim ta ư?
Trần Vũ lộ ra tươi cười quái dị.
Cỗ thân thể này của hắn rất cường đại, cũng là nhờ trái tim này cải tạo nên.
Cải tạo chính là bắt đầu từ trái tim.
Nói không chuẩn xác thì trái tim chính là nơi phòng ngự mạnh nhất của Trần Vũ.
Nụ cười của Trần Vũ khiến cho trong lòng Đại Sát sợ hãi, người khác nếu như trúng một chưởng Thôi Tâm Quyết liền thổ huyết cho đến chết, còn người này, hắn không những không có việc gì, mà còn cười một cách quỷ dị như vậy.
Trong chớp mắt, trong lòng Đại Sát nảy sinh ra một ý nghĩ rằng người này không phải người.
- Rút lui!
Sắc mặt Đại Sát đại biến, thân hình thoắt một cái, liền bắt lấy thiên kim thành chủ, hướng về phía chân núi phóng xuống.
“Đùng!”
Trần Dĩnh Nhi muốn ra tay cản lại, lại bị một kích “Luyện Tạng Kỳ” của Đại Sát đánh trúng, thân thể nàng bay lên, khóe miệng tràn ra tia máu.
- Dĩnh Nhi, muội không sao chứ?
Trần Vũ vội vàng đỡ lấy Trần Dĩnh Nhi.
Trần Dĩnh Nhi không thể so với hắn có được một trái tim cường đại như thế. Đối mặt với Thôi Tâm Quyết, Thông Mạch Kỳ còn có thể nhưng nếu là Luyện Tạng Kỳ liền thất bại thảm hại.
Trước một kích kia của Đại Sát, Trần Dĩnh Nhi vốn dĩ cũng đã bị thương.
- Muội không sao, chỉ muốn hóa giải Thôi Tâm Quyết kia của Đại Sát mà thôi. Vũ ca, dược hiệu Huyết Nguyên Đan của Đại Sát cũng đã sắp hết tác dụng rồi, chắc hẳn hắn cũng sắp sửa rơi vào trạng thái suy yếu…
Trần Dĩnh Nhi vội vã ăn vào một viên đan dược.
- Tốt.
Trần Vũ hiểu rõ, tiếp đến sẽ là thời khắc Đại Sát suy yếu nhất.
“Đặng!”
Hắn nhảy lên, nhanh chóng vận Lăng Vân Bộ, một đường thẳng tiến đuổi theo Đại Sát.
Bản thân Đại Sát công lực thâm hậu, nếu bàn về tốc độ, đương nhiên sẽ nhỉnh hơn Trần Vũ một phần.
Tuy nhiên, hắn mang theo một người bên mình, mà dược hiệu của Huyết Nguyên Đan kia, đã tiêu hao gần hết, thân thể thoáng truyền đến một hồi suy yếu.
Hai người, một người đuổi theo một người chạy, thoáng chốc đã vượt ra khỏi nghìn dặm.
- Đại Sát, so thể lực với ta, ngươi phạm phải sai lầm rồi…
Trần Vũ đuổi theo ở phía sau, tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Hắn có thể nhìn ra, Đại Sát bởi vì dùng Huyết Nguyên Đan, nhất định đã rơi vào suy yếu.
Thật ra, hắn có thể khống chế bản thân xuất ra tốc độ cực hạn để đuổi kịp Đại Sát, nhưng hắn lại không muốn làm thế.
Trần Vũ cứ như vậy, giữ một khoảng cách không gần cũng không xa quan sát Đại Sát, nhìn lực lượng trong cơ thể hắn dần dần xói mòn, khiến hắn càng lúc càng yếu ớt.
Quả nhiên, sau khi chạy ra khỏi phạm vi hai trăm dặm, hô hấp của Đại Sát đã trở nên hỗn loạn, hai chân như muốn nhũn ra.
“Bùng!”
Rốt cuộc Đại Sát không còn chút sức lực, bất đắc dĩ té xuống mặt đất.
Vô luận hắn nghĩ thế nào, đều không nghĩ đến, Trần Vũ, con người quái thai này, hoàn toàn là khắc tinh của cuộc đời hắn.
- Hắc! Đây xem như không đánh mà vẫn thắng đi.
Trần Vũ vỗ tay một cái, chậm rãi hướng về phía Đại Sát đang nằm vô lực mà bước, trong lòng nâng cao cảnh giác cùng đề phòng.