Ầm...
Đám người Trần Vũ vừa mới vây quanh tiểu viện, lại tận mắt trông thấy lão giả áo đen bỏ mạng trong tay nam tử mang mặt nạ.
- Tên này chính là Vô Gian Đạo Tặc xếp thứ hai trên Tru Sát bảng?
Các thành viên Vân Nhạc môn ở đây, bao gồm đám người Bùi sư huynh, Đồng Ngọc Linh đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù nói lão giả áo đen bị trọng thương, lại thêm nam tử mang mặt nạ xuất kỳ bất ý (*) công kích, nhưng có khả năng chính diện đánh chết đối phương, đã đủ chứng tỏ tên này cực kỳ nguy hiểm khủng bố.
(*) bất ngờ, không đề phòng
- Bùi sư huynh, các ngươi tới rất đúng lúc. Mọi người cùng nhau liên thủ, vây giết tặc này.
Côn Lăng nhìn thấy viện binh đông đảo, trên mặt liền tràn ngập mừng rỡ.
Trạng thái của Tạ Tĩnh cũng hòa hoãn hơn vài phần, gương mặt đỏ rực thoáng lộ vài phần kỳ vọng.
Cho dù Vô Gian Đạo Tặc có cường thịnh hơn nữa cũng không phải là Hóa Khí cảnh, bị nhiều cao thủ Luyện Tạng kỳ vây quanh cũng chẳng khác gì chó cùng rứt giậu.
- Đám ruồi ghê tởm này...
Trong thanh âm nam tử mang mặt nạ hiện ra một tia oán hận chán ghét.
Hắn mưu đồ đã lâu, mắt thấy sắp hoàn thành nguyện vọng mẫu nữ cùng giường, lại bị kẻ khác phá hỏng, còn là bị phá ngay bước ngoặt cuối cùng.
Đầu tiên là Côn Lăng và Tạ Tĩnh truy đuổi, tiếp theo là Mục Tuyết Tình xen vào việc người khác.
Sau đó...
Một đám đệ tử Vân Nhạc môn vây tên lão giả áo đen lại như ba ba trong rọ, đồng thời khiến hắn sa lưới trong đó.
- Trần sư đệ, lẽ nào ngươi biết Vô Gian Đạo Tặc ở đây?
Đồng Ngọc Linh không nhịn được hỏi.
- Thật không biết.
Trần Vũ lắc đầu, có vẻ ngạc nhiên.
Thì ra, lúc trước Trần Vũ biểu hiện bản thân bị lão giả áo đen cắt đuôi truy tung, nhưng trong tối lại thả ra Ngân Nguyệt Trùng Vương, lén lút theo dõi. Mặc dù hoàn cảnh kiến trúc tương đối phức tạp, nhưng lại không có chút ảnh hưởng nào đến con côn trùng này.
Không ngờ, ở nơi này còn ngoài ý muốn bắt được một con “cá lớn” khác.
- Giải thưởng bắt giết Vô Gian Đạo Tặc trên Tru Sát bảng của Vân Nhạc môn tiếp cận 3 vạn điểm cống hiến, còn có Bảo Khí, Uẩn Thể đan thượng phẩm...
Phương Hạo Phi cười ha ha một tiếng.
Ánh mắt Trần Vũ cũng trở nên sáng ngời:
- Vây giết tặc này!
Vù... Vù... Vù...
Trần Vũ, Phương Hạo Phi, Bùi sư huynh, Đồng Ngọc Linh và hai tên Luyện Tạng kỳ khác, tổng cộng sáu tinh anh của Vân Nhạc môn đã xông vào trong tiểu viện.
Vây công Vô Gian Đạo Tặc.
Bên cạnh đó.
Côn Lăng và Tạ Tĩnh rơi vào thế yếu cũng thừa cơ phản công, nỗ lực ngăn cản Vô Gian Đạo Tặc.
Đối mặt với đội hình như vậy, nam tử mang mặt nạ cũng biến sắc.
- Muốn giết ta sao? Một đám hề!
Vô Gian Đạo Tặc cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một hạt châu đen, ném xuống đất.
Ầm...
Trong tiếng nổ vang, một tầng sương độc khói đen trong nháy mắt đã nuốt chửng phạm vi mười trượng.
- Cẩn thận!
Sương độc khói đen ập tới, khiến tầm nhìn của mọi người đều bị che khuất.
Khục khục...
Những người bị đám sương mù kia bao phủ đều ho khan khó chịu, con mắt đau nhói.
Chẳng qua, đám người cung có kinh nghiệm phong phú hoặc phản ứng tương đối nhanh.
Phá!
Trần Vũ đánh ra một chưởng Quyền kình ngưng sát hình thái mãng xà, đánh nát chướng khí hắc vụ trong khu vực một hai trượng trước mặt.
Bùi sư huynh thì vẩy ra một thương, đánh tan chướng khí hắc vụ xung quanh thành từng mảnh.
Thân hình hai người cấp tốc lóe lên, từ hai bên trái phải chặn lại sương độc khói đen trong tay nam tử mang mặt nạ.
- Lưu lại!
Trái tim Trần Vũ giữ lực, Lăng Vân bộ đỉnh phong phá vỡ giới hạn võ học thân pháp, trọng kiếm run lên.
Ô...ô...ô...n...g
Một đoàn kiếm cương màu bạc như sóng tạo thành kiếm chiêu phạm vi, phong tỏa đường lui của nam tử mang mặt nạ.
Bùi sư huynh cũng không thua kém, trường thương trong tay bổ ra một màn thương ảnh lạnh lẽo sắc bén, khí kình cuồng phong cuồng bạo bao phủ Vô Gian Đạo Tặc.
Đối mặt với hai người liên thủ chặn giết, lại thêm công kích phạm vi, Vô Gian Đạo Tặc không khỏi biến sắc.
Hắn có lòng tin tiếp được công kích của hai người này, đồng thời toàn thân trở ra.
Thế nhưng, chỉ cần hắn bị kéo dài một chút thời gian, hắn sẽ bị càng nhiều cao thủ Luyện Tạng kỳ như Côn Lăng, Phương Hạo Phi, Đồng Ngọc Linh vây quanh, hậu quả khó mà lường được.
Quạ quạ...
Bỗng nhiên, một con quạ kỳ lạ lại lần nữa xuất hiện trên bầu trời, phát ra thanh âm kỳ dị khiến tâm thần người khác nặng trĩu, khí huyết nhộn nhạo.
Một khắc này, thế công của Bùi sư huynh thoáng đình trệ lại.
Keng...
Nhuyễn kiếm trong tay Vô Gian Đạo Tặc khẽ rung lên, hất trường thương của Bùi sư huynh ra.
Không chỉ có vậy, cánh tay của Bùi sư huynh cũng bị một đạo kiếm ảnh cực nhỏ mà quỷ dị vẽ ra một vết máu sâu chừng nửa tấc, thân thể thối lui vài bước.
Nam tử mang mặt nạ mừng rỡ, sau đó đột nhiên sắc mặt lại biến đổi.
Phốc...
Kiếm chiêu phạm vi đến từ Huyền Trọng kiếm của Trần Vũ bộc phát một đoàn khí xoáy sóng bạc, uy năng không giảm còn tăng.
Xem ra, Trần Vũ không bị thanh âm của con quạ kia ảnh hưởng quá nhiều.
- Tiểu tử này, làm sao có thể...
Ánh mắt của nam tử mang mặt nạ lướt qua Trần Vũ, lộ ra một tia kinh dị.
Bản thân Trần Vũ cũng có chút ngạc nhiên.
Vừa rồi không chỉ Băng Tâm Chi Lệ phát ra tác dụng ngăn trở tâm thần, mà dường như sau khi phục dụng Nguyệt Linh dịch, ý thức tâm thần của hắn đều được tẩy lễ, năng lực chống đỡ tinh thần bên ngoài quấy nhiễu cũng tăng mạnh.
Vù...
Thân hình Vô Gian Đạo Tặc không biết bằng cách nào thoáng khựng lại nửa nhịp, sau đó nhuyễn kiếm dùng phương thức công kích không thể tin nổi, vòng qua một loạt kiếm ảnh to như vại nước để tập kích, kình khí âm lãnh mà bá đạo tràn tới.
Ầm...
Đoàn khí xoáy kiếm ảnh mà Trần Vũ múa ra lập tức chia năm xẻ bảy, thân hình thoáng chấn động.
Đồng thời, một luồng nội tức âm lãnh bá đạo thấm vào trong cơ thể. Nếu không phải Đồng Tượng công đạt tới xương đồng tiểu thành, e rằng một phen này cũng chịu chút nội thương rồi.
- Lực đạo thật lớn!
Vô Gian Đạo Tặc bị một luồng lực lượng khổng lồ chấn cho thối lui, nhìn Trần Vũ với vẻ phẫn hận.
Chỉ giây lát chậm trễ, đám người Côn Lăng, Tạ Tĩnh, Phương Hạo Phi, Đồng Ngọc Linh đã giết tới, các loại công kích cách không ngập đầu giáng xuống.
Phốc...
Thân hình Vô Gian Đạo Tặc chớp động không ngừng, tiếng kình khí nổ tung liên tục vang lên.
- Đáng ghét!
Nam tử mang mặt nạ chật vật, quần áo trên người vỡ tan, lộ ra một bộ nhuyễn giáp màu xanh rực rỡ, tứ chi và thân thể đều được bao trùm bảo hộ.
Keng keng keng...
Trên Bảo Khí nhuyễn giáp kiểu toàn thân liền lưu lại một ít vết rách, thay hắn ngăn cản được không ít thương tổn công kích.
Nếu đổi lại là Luyện Tạng hậu kỳ đỉnh phong, gặp phải một trận cuồng công như vậy, không chết cũng bị phế.
- Tên này kiếm pháp quỷ dị cường đại, thân pháp như quỷ mị, còn có một bọ Bảo Khí phòng ngự...
Trần Vũ cũng tham dự quần công, giật mình không thôi.
Công kích, phòng ngự, tốc độ... Các phương diện của Vô Gian Đạo Tặc đều là đỉnh cấp, không gì có thể uy hiếp.
Tặc này gần như đứng ở vị trí cao nhất dưới Hóa Khí cảnh.
Khó trách hắn có thể đánh chết lão giả áo đen, cũng khinh thường hợp tác với đối phương, hiển nhiên có mười phần lòng tin chạy trốn.
Ngoài ra, Vô Gian Đạo Tặc còn có các loại thủ đoạn như “Thiên Nữ Túy Hương Tán”, “linh sủng Quái Nha”.
Cũng may là Thiên Nữ Túy Hương Tán đã bị Tạ Tĩnh phá giải hơn phân nửa, nếu không thì e rằng mọi người còn không đủ cho một mình hắn giết.
Quạ quạ...
Con quạ trên trời lại phát ra thanh âm quái dị quấy nhiễu tinh thần mọi người, ngăn cản mọi người đuổi giết.
- Con quạ này thật khiến người khác chán ghét!
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng.
Vù...
Thân hình hắn lướt đi, trọng kiếm trong tay bổ ra một mảnh kiếm cương, kình phong nặng nề rít lên, chém thẳng tới con quạ kia.
Bên phía Vân Nhạc môn, Trần Vũ là có năng lực chống cự thanh âm của con quạ này nhất.
Phịch... Phịch...
Quái nha phản ứng cũng rất nhanh, vỗ cánh né tránh, bị kiếm phong quét trúng vài lần, thoáng lảo đảo trên không, nhưng chỉ chịu chút vết thương da thịt.
Sức chiến đấu lúc bình thường của quạ này, ít nhất có thể so với Luyện Tạng kỳ.
Chẳng qua, ngay lúc quái nha tránh được một kích thì thân thể lại lay động kịch liệt.
Vù...
Một tia chớp màu đen, bằng mắt thường khó có thể nhận ra đã đâm trúng bụng của quái nha.
Quạ...
Quái nha rít thảm một tiếng, phần bụng bị xé ra một miệng máu, thân hình bị thi độc đặc thù của Ngân Nguyệt Trùng Vương ảnh hưởng, bỗng nhiên cứng đờ, rơi thẳng xuống đất.
- Tiểu Hắc...
Nam tử mang mặt nạ kinh hô một tiếng.
Sau đó, hắn nhìn thấy một màn cực kỳ thảm thiết, thiếu niên kia xông thẳng tới, một cước đạp quái nha xuống đất.
Đồng cước!
Trần Vũ đạp xuống quái nha, một cước giẫm nát, máu bắ tung tóe.
- Không! Tiểu Hắc!
Nam tử mang mặt nạ kinh sợ rống to, ngay lúc hắn dừng lại trong chốc lát, đã nghênh đón càng nhiều công kích hơn.
Phành... Phành...
Công kích của đám người Côn Lăng, Bùi sư huynh đều không thẻ bỏ qua, cho dù có Bảo Khí nhuyễn giáp toàn thân ngăn trở thì nam tử mang mặt nạ cũng hộc máu, thân hình lảo đảo.
Ộc...
Sau khi hắn hộc máu, trong mắt lộ ra một tia độc ác, cưỡng chế nhịn xuống.
Lúc này, hắn đã thị thương không nhẹ, lâm vào đám đông quần ẩu, Thiên Nữ Túy Hương Tán bị phá giải hơn phân nửa, ngay cả trân cầm quái nha luôn theo hắn cũng bị Trần Vũ tru sát.
Đừng nói là liều mạng chém giết, chỉ cần hơi chút sai lầm, e rằng ngay cả hắn hôm nay cũng phải nằm lại tại đây.
Vù...
Bỗng nhiên, thân pháp của nam tử mang mặt nạ biến hóa, trong quỷ mị bao hàm một tia tà dị.
Tốc độ thân pháp mơ hồ tăng thêm một hai phần.
Hả?
Trần Vũ và Côn Lăng đều cảm thấy loại thân pháp này quen thuộc, dường như đã nhìn thấy loại thân pháp này ở đâu đó.
Ngay sau đó.
Keng...
Nhuyễn kiếm trong tay nam tử mang mặt nạ đột nhiên bị thay thế bằng một thanh bảo kiếm thiết mộc kỳ quái, toàn thân kiếm là một tầng đốm xám.
Ô...ô...ô...n...g
Bảo kiếm thiết mộc ở trong tay biến ảo ra một trận kiếm ảnh bùng nổ, sau đó phân liệt ra, sản sinh càng nhiều kiếm ảnh màu xám hư hư thực thực.
Phốc... Phốc... Phốc...
Một khu vực hình quạt phạm vi hai ba trượng đều bị kiếm ảnh đáng sợ bao trùm, xung quanh đều là kiếm ánh màu xám bị phân liệt ra càn quét.
Thế công quỷ dị sắc bén như vậy, nháy mắt liền bức lui ba bốn thành viên Luyện Tạng kỳ như Đồng Ngọc Linh, Tạ Tĩnh, Phương Hạo Phi.
Keng keng keng...
Trần Vũ dù có thể phách Đồng Tượng công cũng cảm thấy đau đớn một hồi, bị khí tức sắc bén lạnh lẽo đâm vào trong cơ thể, thân hình thoáng đình trệ giây lát.
- Quỷ Lê Kiếm, Lục Tà Kiếm Phổ... Ngươi là Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông!
Côn Lăng thối lùi hai bước, không khỏi thốt lên.
Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông?
Đám người Trần Vũ, Đồng Ngọc Linh đều giật mình kinh ngạc.
- Thân pháp và phong cách nội tức này, quả thật rất giống Lữ Tam Thông.
Trần Vũ kịp thời phản ứng lại.
Lần trước ở Ẩn Hồ Đảo, hắn đã tiếp xúc với Quỷ Kiếm Lữ Tam Thông, thậm chí là giao thủ chốc lát.
Khí đó, chỉ một kích tùy tiện hai ba phần mười thực lực của Lữ Tam Thông đã khiến cho Trần Vũ thiếu chút nữa bị thương.
Ộc...
Nam tử mang mặt nạ thi triển xong sát chiêu Kinh Hồng Nhất Kiếm, cũng bị mọi người công kích, lực phản chấn khiến hắn hộc ra một búng máu.
Vù...
Hắn nhìn đám người Trần Vũ một cái thật sâu, dùng thân pháp quỷ mị thoát đi, kéo giãn khoảng cách nhất định với đám người, thoát ra khỏi tiểu viện.
- Không sai! Chính là Lữ Tam Thông. Thân pháp và kiếm pháp này đều xuất xứ từ Lục Tà Kiếm Phổ, toàn bộ thế hệ trẻ Thiết Kiếm môn, chỉ có hắn tu luyện kiếm phổ này tới hỏa hầu như vậy. Huống chi, Quỷ Lê Mộc Kiếm kia chính là Bảo Khí tùy thân của hắn.
Côn Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Vậy còn chờ gì nữa, mọi người cùng nhau đuổi theo! Bắt người này lại, truyền tin đi!
Trần Vũ ngạc nhiên nói.
- Việc này có lẽ...
Côn Lăng lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia do dự.
Bùi sư huynh và Phương Hạo Phi cũng dừng bước, lộ ra biểu tình suy tư.
Hả?
Trần Vũ cảm thấy một tia cổ quái dị thường, tựa như sau khi nhìn thấu thân phận của Vô Gian Đạo Tặc, mấy người ngược lại trở nên chần chờ.