Tông Vụ Đường, trong điện kiểm tra.
Lâm đường chủ có chút đau đầu, đây vốn chỉ là một cái nhiệm vụ thế tục đơn giản nhưng ba người này đều muốn tranh lĩnh đội. Hơn nữa ba người này đều có bối cảnh không đơn giản.
Suy cho cùng, trong tình cảnh hiện nay, người bình thường tuyệt đối không thể nhận được loại nhiệm vụ vừa béo bở vừa an nhàn được.
Mục Tuyết Tình là đệ tử của Hạ Vũ tiên tử, thân là môn đồ trưởng lão, tư chất không tầm thường, tâm tính rất cao.
Phương Hạo Phi mười bảy mười tám tuổi đã có tu vi Luyện Tạng trung kỳ, bối cảnh cũng không đơn giản, thúc bá chống lưng cho hắn đều là đường chủ trong tông môn.
Trần Vũ càng không cần phải nói, sau lưng có hai vị trưởng lão thâm niên làm chỗ dựa.
- Ha ha! Nếu như đều không phục nhau, vậy thì dùng thực lực quyết định!
Phương Hạo Phi cười một tiếng tự tin. Trong ba người, tuổi tác hắn lớn nhất, tu vi và tư lịch cũng sâu nhất.
Hơn nữa, trước mặt mỹ nữ nổi tiếng nội môn như Mục Tuyết Tình, hắn đương nhiên phải biểu hiện bản lĩnh đảm đương và cường thế của nam tử mới được.
Phải biết rằng, trước đây, Mục Tuyết Tình từng được người khác so sánh ngang với Thu Hinh Nhi, được xưng là song kiều nội môn.
Hiện nay, Thu Hinh Nhi đã phản bội tông môn mà đi, Mục Tuyết Tình xem như đã trở thành đệ nhất mỹ nữ nội môn Vân Nhạc môn rồi.
Vì vậy, mặc kệ là vì lợi ích hay hư vinh, cho dù chỉ được mỹ nhân liếc nhìn một lần thì hắn cũng quyết tâm dành chức lĩnh đội này.
- Các ngươi, người nào lên trước?
Phương Hạo Phi mỉm cười, liếc nhìn hai người, nhất là khi nhìn Mục Tuyết Tình, thoáng dừng lại lâu hơn một chút.
- Ta tới!
Sắc mặt Mục Tuyết Tình trở nên lạnh lùng, không nhường chút nào.
Thực ra, nàng tranh lĩnh đội là có ý nghĩ giống Trần Vũ, cũng muốn thuận tiện về nhà một chuyến, đồng thời cũng có thể tự do hơn.
...
Không lâu sau.
Ba người rời khỏi đại viện Tông Vụ Đường, đi tới khu vực diễn võ trường.
“Vù...! Vù...”
Hai người một đao một kiếm, ở trong diễn võ trường, cùng giao phong với nhau.
- Thiên Thương Đao!
Phương Hạo Phi cầm Hậu Bối Đao trong tay, chầm chậm vẽ ra vài đường, có một loại đại khí mênh mông như trời xanh, vài đạo đạo mang liên tục kéo dài, trong lúc bổ chém, phát ra từng đạo sóng ánh sáng tĩnh mịch.
Võ học đỉnh cấp.
Trần Vũ thoáng kinh hãi, không ngờ đao pháp Phương Hạo Phi thi triển là đao pháp đỉnh cấp.
Mặc dù võ học đỉnh cấp chỉ là cách gọi đối với ba cấp Nhập Môn cảnh nhưng có thể xưng là đỉnh cấp, tất nhiên là gần như mạnh nhất tại tầng thứ này.
Cho dù là võ học Hóa Khí cảnh khác, ở giai đoạn Nhập Môn thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Thiên Vũ Kiếm!
Mục Tuyết Tình cầm một thanh bảo kiếm màu lam, chớp mắt điểm ra hơn trăm điểm sáng u lam lạnh lẽo, thỉnh thoảng vẽ ra từng tia kiếm, xuyên tới xuyên lui, tựa như yên hoa băng lãnh.
Trần Vũ không khỏi hứng thú quan sát.
Kiếm pháp của Mục Tuyết Tình cũng là một loại võ học đỉnh cấp Nhập Môn. Đối với môn đồ trưởng lão mà nói, thu hoạch một môn võ học chủ tu đỉnh cấp cũng tương đối dễ dàng.
Hai người giao phong, phong cách rất khác biệt. Thế công của Phương Hạo Phi rầm rộ, sâu thẳm liên tục không ngừng. Kiếm pháp của Mục Tuyết Tình thì lạnh lùng như sao trời, rực rỡ bao la.
Nhưng Trần Vũ mơ hồ có cảm giác, nội tức của Mục Tuyết Tình rất tinh khiết, tỏa ra một loại ý cảnh lạnh nhạt, cực kỳ phù hợp với ý cảnh kiếm pháp.
Bên cạnh đó, tại phương diện thân pháp nhẹ nhàng thanh thoát, Mục Tuyết Tình hơi chiếm thượng phong một chút.
Tuy nhiên, trận này khó mà đoán trước được thắng bại.
Suy cho cùng thì Phương Hạo Phi cũng có nội tức hùng hậu, hỏa hầu võ kỹ cũng cực cao, nếu lấy cứng chọi cứng thì hắn vẫn chiếm ưu thế.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao phong trên trăm chiêu, vậy mà lại có thể đứng ở thế bất phân thắng bại.
- Xem ra lời đồn không giả, mặc dù Mục Tuyết Tình chỉ là Linh Thể hạ phẩm nhưng Linh Thể của nàng là thuộc tính hàn thủy hiếm thấy, tu luyện võ học phù hợp thì không chỉ tiến độ có thể sánh ngang Linh Thể trung phẩm, thậm chí còn có thể tăng phúc uy lực.
Lâm đường chủ cười nói.
- Lâm đường chủ cho rằng người nào có thể thắng?
Trần Vũ lơ đãng hỏi.
Hắn đã sớm biết tư chất của Mục Tuyết Tình tương đối cao, bằng không thì cũng sẽ không được tiến vào nội môn trước thời hạn, còn được trưởng lão thu làm môn đồ.
- Hẳn là năm mươi năm mươi. Ta cũng không cách nào xác định hai người bọn họ ai thắng ai thua nhưng ta có thể chắc chắn lần này người lĩnh đội không thể là ai khác ngoài Trần sư điệt.
Lâm đường chủ chỉ thoáng trầm ngâm một chút, sau đó thâm ý nói.
Từ lúc Thi đấu Ngoại môn, cho đến cuộc chiến tranh đoạt, thậm chí chiến dịch Bắc Sơn Linh Viên, Trần Vũ từng bước quật khởi có thể nói là kỳ tích.
Thi đấu Ngoại môn giành hạng nhất, lực áp Nam Cung Lễ và Đoàn Kiêu Long, kết quả thật đáng bất ngờ.
Cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch, Trần Vũ lực áp Phí Nhạc Thiên cùng cảnh giới sau khi tán công. Đây là việc mà đệ tử bình thường khó mà làm được.
Khó khăn nhất vẫn là chiến dịch Bắc Sơn Linh Viên.
Một đệ tử Thông Mạch kỳ, không ngờ lại có thể ngoan cường sống sót dưới tay tổ hợp Xà Đà Quỷ Ảnh và đám hung nhân Cốt Ma Cung dạ tập.
- Nếu như Lâm đường chủ đã cho rằng ta sẽ giành chiến thắng, vậy không bằng trực tiếp để ta lĩnh đội không phải tiết kiệm thời gian hơn sao?
Trần Vũ nháy mắt một cái.
Lâm đường chủ:
-...
Rất nhanh, hai người trên sân đã giao phong hơn hai trăm chiêu, vẫn khó phân thắng bại.
- Hai vị ngang tài cân sức, thắng bại khó phân. Không bằng nhường lại vị trí lĩnh đội cho ta, miễn tổn thương hòa khí.
Trần Vũ cười nói.
- Mơ tưởng!
Khuôn mặt của hai người ở trên đài thoáng run rẩy, càng đánh mãnh liệt hơn.
Trần Vũ không khỏi lắc đầu, thở dài.
“Vù...”
Hắn chậm rãi đưa tay mò vào trong túi trữ vật, lấy Huyền Trọng kiếm ra.
Lâm đường chủ ngẩn người, một đệ tử nội môn cũng có thể có được đạo cụ trữ vật sao?
Hơn nữa, thoạt nhìn túi trữ vật của Trần Vũ còn lớn hơn bình thường.
Ngay sau đó, trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, Trần Vũ dùng tốc độ thân pháp như quỷ mị, xen vào giữa diễn võ trường.
- Mở!
Thực lực trong tay Trần Vũ giống như lông hồng, nhẹ nhàng vẩy ra vài kiếm, chỉ thấy kiếm ảnh tàn phong màu bạc lóe lên, tốc độ nhanh đến kinh người.
Đây là kiếm pháp gì?
Trong lòng Lâm đường chủ chợt sinh ra cảm giác mâu thuẫn không thể diễn tả bằng lời.
“Keng... Keng... Keng...”
Trong khoảnh khắc, Huyền Trọng kiếm thoạt nhìn hết sức nhẹ nhàng của Trần Vũ đã chạm liền vài kiếm với Phương Hạo Phi.
Kiếm thứ nhất.
Bàn tay Phương Hạo Phi tê rần, Hậu Bối Đao trong tay thiếu chút nữa rời tay bay đi.
Kiếm thứ hai.
Lực lượng càng nặng nề, khiến khí huyết hắn sôi trào, hổ khẩu nứt ra, tràn đầy vết máu.
Kiếm thứ ba.
Chỉ nghe một tiếng “keng”, Hậu Bối Đao trong tay Phương Hạo Phi đã tuột tay bay đi.
Sắc mặt Phương Hạo Phi lúc xám lúc xanh lúc trắng, thất thanh hô lên:
-... Làm sao có thể!?
Lúc diễn ra cuộc tranh đoạt vẫn thạch. Phương Hạo Phi cũng từng xem Trần Vũ thi đấu. Nhưng quyết đấu lúc đó, chẳng qua chỉ là chiến đấu giữa các Thông Mạch kỳ, hắn cũng không để trong lòng.
Bây giờ, với thực lực Luyện Tạng trung kỳ của hắn, vậy mà bị đối phương dùng ba kiếm đánh bay vũ khí.
- Tuyết Tình, còn muốn tranh nữa không?
Trần Vũ áp sát Mục Tuyết Tình, nháy mắt một cái, cười hỏi.
“Vù...”
Mục Tuyết Tình đỏ mặt, cắn răng một cái, bảo kiếm trong tay điểm ra một loạt điểm sáng như u lan, hàn khí tản ra bốn phía.
- Chém!
Trọng kiếm trong tay Trần Vũ đột nhiên chấn động, mang theo khí thế nặng nề quét ngang núi sông, cương phong trắng xóa lượn vọng, hung hăng chém trúng bảo kiếm của Mục Tuyết Tình.
Phương Hạo Phi ở bên cạnh chỉ cảm thấy trong lòng thoáng run.
Nhưng kết quả lại hết sức bất ngờ.
Một kiếm thoạt nhìn nặng nề như núi, vậy mà chỉ đẩy bảo kiếm của Mục Tuyết Tình dâng lên một chút, tựa như gió nhẹ thổi qua cành liễu.
“Keng...”
Đại kiếm cương mãnh, thoạt nhìn nặng nề chậm rãi, lại đột nhiên trở nên nhanh chóng, sắc bén, mờ ảo.
Một khắc sau, trọng kiếm đẩy bảo kiếm của Mục Tuyết Tình xê dịch đi, tàn ảnh chợt lóe, dừng lại trên vai thiếu nữ, chỉ cách chiếc cổ trắng ngần một tấc.
- Ngươi...
Gương mặt Mục Tuyết Tình tràn ngập thần sắc không thể tin nổi, nội tâm dậy sóng.
- Được rồi! Lĩnh đội thuộc về ta.
Cánh tay Trần Vũ nhoáng lên, thu trọng kiếm vào túi trữ vật.
Lâm đường chủ ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng nghĩ đến đối phương có thể bảo mệnh dưới tổ hợp liên thủ của Xà Đà Quỷ Ảnh, thực lực như vậy cũng không phải là ngoài ý muốn.
Chính bởi vì điểm này cho nên Trần Vũ mới không quá cố ý thu liễm trước mặt Lâm đường chủ.
Trong tông môn, một là cần chỗ dựa vững chắc, hai là cần bày ra thực lực đúng lúc, đề thăng địa vị và danh tiếng, lúc người khác muốn đối phó ngươi, sẽ kiêng kỵ hơn vài phần.
Hơn nữa, sau lần mạo hiểm giếng cổ U Nguyệt, Trần Vũ còn nắm giữ lá bài tẩy cường đại hơn, hắn cũng không muốn bại lộ lá bài tẩy này.
- Ta thừa nhận thực lực của ngươi mạnh mẽ nhưng ngươi thừa dịp chúng ta đánh nhau một lúc lâu, lại nhằm đúng lúc bọn ta vừa không hết lực để ra tay, dường như có chút ý đồ mưu lợi.
Mục Tuyết Tình thu kiếm, hừ khẽ một tiếng.
Trần Vũ chỉ cười không đáp, hắn tất nhiên biết Mục Tuyết Tình tâm tính lãnh ngạo, bằng không lúc trước theo đuổi nữ nhân này cũng sẽ không mệt mỏi như thế.
Cũng may, bây giờ hắn chỉ một lòng tu hành, cũng không còn vướng mắc gì nữa, tâm tính càng tiêu dao tự tại hơn.
Ngược lại Phương Hạo Phi ở bên kia thì không nói một câu.
Hắn là một Luyện Tạng trung kỳ, bại trong tay một Thông Mạch hậu kỳ như Trần Vũ, cho dù lấy cớ gì cũng vô dụng.
Phương Hạo Phi thật sự bội phục, không giống Mục Tuyết Tình, tâm phục mà miệng không phục.
Cứ như vậy, Trần Vũ đã trở thành lĩnh đội trong nhiệm vụ lần này, khiến hai người bên cạnh không khỏi khó chịu.
Sau đó, ba người cùng khởi hành, rời khỏi Vân Nhạc môn.
Hai ngày sau...
Ba người Trần Vũ đã đến khu vực thành Tương Dương.
- Ồ? Trần sư đệ, lộ tuyến này dường như không đúng, nếu đi Yến Gia Bảo từ hướng này sẽ mất thời gian hơn nhiều.
Phương Hạo Phi nói.
- Ta là lĩnh đội, trước hết đi thành Tương Dương sưu tập một ít tình báo.
Trần Vũ mặt không biểu tình nói.
Thành Tương Dương... thu thập tình báo?
Phương Hạo Phi không còn gì để nói, thành Tương Dương cũng không phải là quận thành trung tâm, vào đó có thể thu thập được tình báo gì?
- Ta đồng ý.
Mục Tuyết Tình mỉm cười ủng hộ.
Sở dĩ nàng lựa chọn nhiệm vụ này là vì đã lâu không quay trở lại thành Tương Dương. Mặt khác, gia tộc cũng truyền tin tới, dường như trong nhà xảy ra chút phiền toái gì đó.
Không lâu sau, ba người Trần Vũ đã đến thành Tương Dương.
Mục Tuyết Tình được Trần Vũ đồng ý, xin chỉ thị về nhà trước một chuyến, cũng cự tuyệt Phương Hạo Phi đi theo.
Phương Hạo Phi có chút buồn bực không vui, không thể làm gì khác hơn là đi theo Trần Vũ.
Trong phủ trạch Trần gia.
Lần này, sau khi Trần Vũ trở về gia tộc, liền được hưởng thụ đãi ngộ như chúng tinh phủng nguyệt (*).
- Hiền chất, cuối cùng ngươi cũng trở về, ngày ấy ở Hội Ẩn Hồ, chúng ta cũng không có cơ hội tìm ngươi trò chuyện...
Gia chủ Trần Thiên Uy và vài tên tộc lão tươi cười nghênh đón.
- Vũ nhi! Bây giờ ngươi đã trở thành đệ tử nội môn, cao đồ của trưởng lão, nổi danh ba tông. Chuyện này thật khiến Trần gia ta nở mày nở mặt, sau này càng thêm có chỗ đứng tại thành Tương Dương.
Vài tên tộc lão cao tầng vừa khen ngợi vừa nịnh bợ.
Trong phòng khách.
Trần phụ Trần Thiên Đức và Trần mẫu Lễu Văn mặt đầy hồng quang (**) đi tới.
Vài tên cao tầng trưởng lão thấy Trần Vũ mặt không biểu tình thì lần lượt đi qua tâng bốc Trần phụ và Trần mẫu.
Không lâu sau, một lão giả tóc trắng đi vào phòng khách.
- Trần tổ!
- Trần tộc trưởng!
Vài tên cao tầng của gia tộc lần lượt đứng dậy hành lễ.
Vị lão giả tóc trắng này chính là vị lão tổ tọa trấn Trần gia, ngày thường không lộ mặt.
- Vũ nhi, đây là tộc trưởng ngoại công của ngươi.
Trần phụ liền vội vàng giới thiệu.
Trần Vũ đứng dậy chào.
Lúc hắn còn bé, từng nghe nói đến vị lão tổ Trần gia này. Nghe nói năm nay ít nhất cũng tám mươi mấy tuổi.
Lão tổ Trần gia mừng rỡ nhìn Trần Vũ, nói:
- Trần gia ta có thể xuất hiện một nhân kiệt như ngươi, quả thật hiếm có.
- Đám người Thiên Uy phạm sai lầm, ta đã răn dạy, sau này ngươi cần gì, gia tộc sẽ trợ giúp hết sức.
Lão tổ Trần gia vừa dứt lời, hung hăng trừng mắt nhìn đám người Trần Thiên Uy vài lần.
Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng đều rùng mình một cái, không dám hé răng.
- Vị này là...
Lão tổ Trần gia bỗng nhiên nhìn thấy Phương Hạo Phi bên cạnh Trần Vũ.
Nhìn kỹ lại, lão tổ Trần gia lại càng hoảng sợ.
Thiếu niên mày rậm vẫn một mực không lên tiếng này, dường như tu vi còn sâu hơn mình, trên người mơ hồ tản mát ra nội tức chấn động, khiến hắn cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn.
Thiếu niên này tuyệt đối là nhân vật thiên tài có bối cảnh trong tông môn.
Nhìn đối phương đứng sau lưng Trần Vũ, một mực không lên tiếng, lúc đầu còn tưởng là tùy tùng.
Lão tổ Trần gia kinh hãi không thôi, mắng:
- Đám người các ngươi, mắt chó không thấy Thái Sơn, nhanh lấy ghế cho vị thiếu hiệp này.
***
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng.
(*) Mặt đầy hồng quang: hưng phấn, vui mừng.