Màn đêm dần buông.
Nước Sở, tại Vân Nhạc Môn.
Quanh tông môn là một vùng đồi núi, rải rác trên đó là một ít phòng ốc. Nơi này chính là chỗ của “đệ tử ngoại môn” trong Vân Nhạc Môn.
Trong một căn phòng đơn sơ ở nơi đó vẫn còn lập lòe ánh đèn.
“Chất liệu của viên thủy tinh này, mình chưa gặp qua bao giờ…”
Một tên thiếu niên áo xanh, khoảng mười bốn tuổi đang cầm trong tay một khối ngọc lạ bằng thủy tinh rồi như kiềm không được mà thở dài một tiếng.
Khuôn mặt thiếu niên có vẻ non nớt, rồi lại kiềm lòng mà xem xét khối thủy tinh lần nữa, đôi tròng mắt sáng ngời và trong suốt.
Lúc này, vẻ mặt hắn hưng phấn nhìn chằm chằm khối ngọc thủy tinh trong tay.
Khối ngọc thạch kia sáng óng ánh, lung linh, hình dạng lại vô cùng kì lạ, nhỏ cỡ nắm tay trẻ em, mặt ngoài phủ một lớp vân màu xám tro cực kì thâm thúy.
Nhìn qua, giống như là một quả tim bằng tinh vậy.
Dưới ánh đèn, có thể thấy sâu trong đó lóe lên nhiều màu sắc, khi thì trộn lẫn ánh bạc cùng vàng kim, khi lại lấp lánh nhiều màu, có lúc lại lăn tăn màu máu đỏ… Dường như trong đó đang diễn ra mọi sắc thái của thế gian vậy.
“Quá thần kỳ! Không hổ là kỳ thạch (đá lạ) rơi cùng với “Thiên ngoại vẫn thạch”.
Trần Vũ khó nén được kích động trong lòng.
Thiếu niên này tên là Trần Vũ, năm nay vẫn chưa mười lăm, là đệ tử ngoại môn ở tầng chót nhất trong Vân Nhạc Môn.
Nửa canh giờ trước.
Có một vì sao rơi ngay vùng giáp ranh ở bên ngoài Vân Nhạc Môn làm bụi bặm bắn tung tóe khắp nơi, đất đai cũng rung động một hồi.
Nhất thời, trên dưới toàn tông môn đều chịu chấn động.
Bởi vì, sao băng rơi xuống tạo thành một hố sâu nên xuất hiện loại “Thiên ngọc vẫn thạch” vô cùng hiếm thấy trên đại lục!
Thiên ngoại vẫn thạch chính là một loại tài liệu luyện khí cực kỳ trân quý, những loại Thần Binh Bảo Khí trong truyền thuyết có nhiều thứ chọn dùng loại kỳ thạch này.
Nếu phàm binh bình thường có thể dung luyện một chút mảnh vỡ của khối vẫn thạch thôi cũng có khả năng biến thành bảo khí đấy.
Tính ra thì vận khí của Trần Vũ cũng rất tốt!
Lúc sự tình phát sinh, đúng lúc hắn cũng ở gần nơi ‘Thiên ngoại vẫn thạch’ rớt xuống.
Mặc dù đã cách xa hơn một dặm nhưng lúc thiên thạch rơi xuống hắn cũng bị đất đá, khí lãng đánh trúng mà bị thương cánh tay.
Sau khi sự tình phát sinh, cao tầng trong tông môn đã phái chấp pháp giả tới, trước tiên là phong tỏa khu vực này.
Cuối cùng thì những đệ tử ở gần đó nhặt được mảnh vỡ của vẫn thạch đều phải “nộp lên” cho tông môn.
Khoảng cách của Trần Vũ khá xa nên bị bỏ sót. Hơn nữa, hắn còn nhặt được hai mảnh vỡ cỡ ngón tay cái.
Không chỉ thế!
Trần Vũ còn nhặt được một khối ngọc thủy tinh đang phát ra nhiệt lượng, dính chung một chỗ với Thiên ngoại vẫn thạch; cũng chính là khối ngọc thạch thủy tinh đang nằm trong tay hắn.
“Thiên thạch rơi xuống đều vỡ ra thành nhiều mảnh vụn vậy mà khối ngọc thủy tinh này lại còn nguyên vẹn đi?”. Ánh mắt của Trần Vũ lập lòe bất định.
Hắn có trực giác rằng chắc chắn khối thủy tinh này cực kỳ có giá trị, thậm chí có khả năng thay đổi vận mệnh đang ở tầng dưới chót của mình đây…
Chỉ là khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, thần sắc của hắn có chút âu sầu.
Trần Vũ vào Vân Nhạc Môn cũng gần ba năm rồi.
Lúc mới nhập môn, hắn chỉ mới mười hai, được gia tộc bồi dưỡng nên bước chân vào “Đoán Thể Kỳ”. “Đoán Thể Kỳ” tên giống như nghĩa chính là cường hóa thể chất, tăng sức chịu đựng của thân thể, tạo dựng căn cơ tu hành.
Yêu cầu nhập môn của Vân Nhạc Môn cũng không cao, những ai từ năm tuổi cho đến mười lăm mà bước vào Đoán Thể Kỳ là được chấp nhận.
Gần ba năm cố gắng, Trần Vũ đột phá đến Đoán Thể hậu kỳ. Dựa theo cách nói bình thường thì tư chất của hắn trong gia tộc cũng xem như không tệ rồi.
Nhưng mà…!
Sau khi bước vào tông môn thì Trần Vũ mới hiểu được bản thân của mình tầm thường như thế nào.
“Còn khoảng hai tháng nữa, nếu ta không tiến vào “Thông Mạch Kỳ” sẽ bị trục xuất khỏi tông môn a!”
Ánh mắt của hắn hơi ảm đạm.
Đối với những đệ tử ngoại môn này, Vân Nhạc Môn đều có một hồi gọi là “Khảo sát kỳ”.
Quy định rằng: những đệ tử nhập môn ba năm hay đủ mười sáu tuổi mà chưa vượt qua Đoán Thể Kỳ thì sẽ bị trục xuất!
Dù sao thì Đoán Thể Kỳ chỉ là một giai đoạn ban đầu trong võ đạo mà thôi, so với người bình thường cũng chỉ nhỉnh hơn một chút mà thôi. Chỉ khi nào tấn chức Thông Mạch Kỳ thì mới được xem là nhập môn.
Không may là Trần Vũ chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ hạn khảo hạch rồi.
Ngay lúc hắn suy tư hoảng hốt thì chợt có tiếng đập cửa.
Bang, bang!
Ngoài phòng vang lên mấy tiếp đập cửa, còn thấy một vài bóng người nữa.
“Đệ tử ngoại môn Trần Vũ mau mở cửa!
Chấp pháp đội đi kiểm tra!”
Một giọng nam lạnh lùng truyền tới.
Tim Trần Vũ thót một cái, sao lại là chấp pháp giả trong tông môn. Chẳng lẽ mình “kiểm lậu” (* ăn mãnh đấy hehe) ở gần khu vực vẫn thạch đã bị phát hiện rồi sao?
Sao lại như vậy được chứ!
Trần Vũ có thể chắc rằng lúc mình nhặt được mảnh vụn cùng khối thủy tinh thì không có ai ở gần đó. Chẳng qua hắn liền cất khối “thủy tinh kỳ thạch” kia vào trong ngực, sát vào phần tim.
Két!
Cửa phòng mở ra, bên ngoài xuất hiện một thanh niên áo đen, phái sau còn có một tên thiếu niên áo xanh khác.
Thanh niên kia mặc áo bào đen của chấp pháp đội, cả người toát ra uy thế, hiển nhiên chính là chấp pháp giả rồi. Chứng kiến ánh mắt của chấp pháp giả làm cho hắn cảm giác như bị dao cắt, cả người lạnh ngắt.
Còn tên thiếu niên ở sau khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ mặt anh tuấn nhưng ẩn trong vẻ mặt đó là một tia hung ác, nham hiểm làm mất hết mỹ cảm của người nhìn.
Trang phục của tên này giống y như Trần Vũ, đều là trang phục của đệ tử ngoại môn.
“Vương Lăng Vân! Lại là ngươi…”
Trần Vũ thấy tên thiếu niên áo xanh này thì khẽ thay đổi sắc mặt. Vì Vương Lăng Vân chính là kẻ địch trong tông của hắn! Hai người họ đều xuất phát từ thành Tương Dương ở nước Sở, chẳng qua giữa hai gia tộc lại là quan hệ thù địch.
Lúc này đây, trong mắt Vương Lăng Vân lóe lên vẻ hả hê.
“Vương Lăng Vân, đây chính là Trần Vũ mà ngươi đi tố giác? Ngươi chắc chắn là hắn có mặt gần khu vực thiên thạch rơi xuống và đang giữ mảnh vụn thiên thạch chứ?”
Chấp pháp giả áo đen lạnh lùng mở miệng. Ánh mắt y liếc về Vương Lăng Vân.
Chó má!
Trong lòng Trần Vũ mắng một trận, cái tên Vương Lăng Vân này lại đi mật báo với tông môn chuyện của hắn. Nhưng mà hắn nhớ rõ là lúc mình ở chỗ kia không có gặp qua Vương Lăng Vân mà. Ngược lại, khi hắn đi ra khỏi khu vực phong tỏa mới chạm mặt tên khốn này.
“Chấp pháp đại nhân!”
Vẻ mặt Vương Lăng Vân cung kính nói: “Ta chính mắt thấy tiểu tử này đi ra từ khu vực vẫn thạch, vẻ mặt kỳ lạ. Chắc chắn trong người hắn cũng có mảnh vỡ thiên thạch rồi.”
Nói xong, trong lòng tên này cười lạnh một hồi.
Hoàn toàn chính xác!
Gã có chạm mặt với Trần Vũ nhưng không dám xác định là Trần Vũ có nhặt được mảnh vỡ thiên thạch hay không. Nên gã chỉ hoài nghi mà thôi! Nhưng mà, dù là nghi ngờ thì gã cũng không thể cho Trần Vũ có cơ hội quật khởi!
Thiên ngoại vẫn thạch đấy, giá trị lớn bao nhiêu!?
Nếu tên Trần Vũ vụng trộm nhặt được một hai mảnh rồi từ đó đổi lấy linh tài, linh dược trân quý thì chắc chắn hắn sẽ tấn chức Thông Mạch Kỳ. Một khi Trần Vũ tấn chức Thông Mạch Kỳ thì chắc chắn sẽ được ở lại Vân Nhạc Môn! Và đây chính là điều mà Vương Lăng Vân tuyệt đối không muốn thấy!
Chỉ cần Trần Vũ bị trục xuất thì sự chênh lệch giữa ta và hắn ngày càng lớn, lúc đó Vương gia ta cũng áp chế Trần gia hắn một đầu mà độc bá thành Tương Dương. Hơn nữa, Mục Tuyết Tình sẽ không còn hứng thú gì với hắn nữa mà sẽ quay qua ái mộ ta mà thôi…”
Vương Lăng Vân đang âm thầm suy tính, trên mặt cũng vui vẻ lên.
“Trần Vũ.”
Chấp pháp giả mở miệng nói: “Ngươi có mang mảnh vỡ thiên thạch ra ngoài hay không? Nếu có thì chủ động giao ra đi, để miễn bị trừng phạt.”
Ánh mắt của chấp pháp giả cùng Vương Lăng Vân chăm chú nhìn Trần Vũ.
“Có!”
Trần Vũ suy nghĩ nhanh chóng nên đã có chủ ý.
Thừa nhận sao!?
Chấp pháp giả hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Thật sự là có…” Vương Lăng Vân ghen ghét khẽ nói. Trước đó gã chỉ hoài nghi mà thôi, không ngờ tên Trần Vũ này lại nhặt được mảnh vỡ thiên thạch. Nếu là gã chắc chắn sẽ không chủ động nộp lên làm gì. Nói gì đi nữa, dù nộp cho tông môn cũng chỉ lấy được một ít điểm cống hiến mà thôi, so với giá trị thật sự của vẫn thạch thì đáng gì chứ?
“May là ta có dự kiến nên hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội trở mình nào hết.” Vương Lăng Vân khẽ buông lỏng.
Rất nhanh, Trần Vũ đã tự giao ra hai mảnh vỡ thiên thạch cho chấp pháp giả.
“Ưn, tuy ngươi dám mang mảnh vỡ ra ngoài nhưng chủ động giao thêm một khối, có thể miễn trừng phạt.” Chấp pháp giả áo đen nhẹ gật đầu nói.
Sau đó, hai người lại tra xét trong phòng Trần Vũ một hồi nữa.
“Chấp pháp đại nhân, ngài còn chưa kiểm tra trên người tiểu tử này mà!?”
Vương Lăng Vân híp mắt lại, lộ ra vẻ giảo hoạt, không bỏ qua bất kỳ khả năng nào cả.
Trần Vũ đánh bộp trong lòng một tiếng, liền đem tổ tông mười tám đời Vương Lăng Vân ân cần hỏi thăm qua một lần. Tuy rằng hắn đã giao ra mảnh vỡ thiên thạch nhưng khối “Thủy tinh kỳ thạch” thần bí kia lại không nộp lên. Cũng may là đối với sự tình này Trần Vũ đã đoán trước rồi. Hắn suy nghĩ kỹ từ trước, sẽ nói rằng khối thủy tinh kia chính là “Bảo vật gia truyền” trong gia tộc. Dù sao thì tông môn tìm kiếm chỉ là mảnh vỡ thiên thạch thôi, đâu có ai biết có khối thủy tinh này lẫn trong đó chứ.
“Ta đã nộp lên hết rồi, chấp pháp đại nhân cứ tự nhiên kiểm tra.”
Trần Vũ rũ tay áo, vẻ mặt bình thản.
Chấp pháp giả áo đen khẽ gật đầu cũng tin bảy tám phần rồi. Hơn nữa, y cũng không muốn hạ mình đi lục soát thân thể của một đệ tử ngoại môn làm gì nên bảo Vương Lăng Vân làm thay.
“Chấp pháp đại nhân cứ yên tâm!” Vẻ mặt Vương Lăng Vân thành khẩn và vô cùng tích cực. Hắn chắc chắn sẽ không cho Trần Vũ bất kì cơ hội nào cả!
Xoạt!
Thân hình lóe lên, Vương Lăng Vân đã đến cạnh người Trần Vũ, bắt đầu soát người.
“Tốc độ thật nhanh!”
Trần Vũ chỉ cảm giác được một cơn gió vô hình ập đến thân mình, cả người hắn khẽ động, xíu nữa là không đứng vững được. Trên bàn tay Vương Lăng Vân được bao phủ một tầng “khí tức” vô hình làm cho máu huyết trong người hắn trì trệ, hô hấp cũng khó khăn hơn. Loại “khí tức” kia không nhìn thấy bằng mắt thường nhưng lại tỏa ra một sức mạnh to lớn, có thể nhẹ nhàng bổ gạch đập đá.
“Nội tức!?”
Trong lòng Trần Vũ chợt trầm xuống: “Quả nhiên Vương Lăng Vân đã đột phá “Thông Mạch Kỳ”, vả lại cũng không phải loại mới vừa tấn chức a…”
“Thông Mạch Kỳ” chính là giai đoạn đả thông toàn bộ kinh mạch trên thân thể, hơn nữa còn tu luyện ra một loại lực lượng vô hình gọi là “nội tức”.
Nếu tu luyện nội tức đạt trình độ nhất định thì sẽ cách không mà đả thương người khác, đập nát kim thiết, giết địch trong nháy mắt.
Từ đó người ta đạt được vũ lực cường đại, áp đảo người thế tục.
Mà Trần Vũ vẫn còn ở Đoán Thể Kỳ, chỉ tu luyện khí lực để cường hóa thân thể, làm chắc cơ sở toàn thân nên không thể nào có được loại lực lượng như “nội tức” được.
“Hừ… có ta ở đây thì ngươi không có cơ hội gian dối nào đâu!” Vương Lăng Vân bắt đầu kiểm tra. Quá trình này, gã không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, tỉ mỉ kiểm tra lỗ tai, miệng, tóc, nách của Trần Vũ.