Mấy đại chiêu được người ta tán thưởng nhất của chức nghiệp Sát thủ, đơn giản chính là: Stealth, Đâm sau lưng, Cắt cổ họng, Shadow Jump.
Shadow Jump là tên chính thức, tên gọi tắt của nó là “Ảnh tập (1)”, tác dụng là trong 0.5 giây xuất hiện bên trong cái bóng ở phía sau mục tiêu.
Nó là kỹ năng thuấn phát duy nhất của chức nghiệp Sát thủ, có thể trực tiếp tiếp cận phía sau kẻ địch, vậy nên thường được dùng vào thời khắc ám sát, truy kích hoặc là né tránh quan trọng nhất.
Cadino rất ít khi sử dụng kỹ năng này, bởi vì hắn là một Sát thủ am hiểu mai phục, đâm sau lưng. Shadow Jump cũng không phải là năng lực tập kích sở trường của hắn, thế nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
Bây giờ hắn dùng nó để né tránh cùng phản kích!
Khi cái bóng thành hình sau lưng Tyler, một đôi chủy thủ sắc bén đã kéo dài giao nhau nơi cổ họng hắn.
Thế nhưng, chỉ với Shadow Jump thì không thể uy hiếp được bậc thầy sát thủ. Chí ít, Shadow Jump của Cadino còn chưa đạt tới được trình độ đó!
Hắn không nắm giữ được chân lý của bóng!
Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều có ảo giác nghe thấy một tiếng gõ kim loại rất nhẹ.
Chủy thủ Sầm Tịch của Tyler lại nhẹ nhàng dựng ở trước cổ họng hắn, chậm rãi chặn lại song nhận trùng điệp của Cadino.
Lúc này Tyler hơi ngẩng đầu lên, mũi đao Sầm Tịch để dưới cằm hắn, mà hai mắt vàng sậm dường như bởi tư thế này mà hơi híp lại, để lộ ra tư thái bễ nghễ ngạo mạn.
——Không ai có thể khống chế cổ họng hắn từ phía sau.
Đoản kiếm của hắn đã ra khỏi vỏ, cầm ngược trên người Cadino gần trong gang tấc ——
Một combo! Hai combo!
Cadino phản ứng cực nhanh thoát ra, chủy thủ tạo ra hai tiếng cắt kim loại sắc bén trên Sầm Tịch của Tyler, sau đó vừa vặn…cắt luôn khóa mũ trùm của hắn!
Khi Cadino nhảy lùi lại trốn đi, Tyler xoay người truy kích ác liệt.
Động tác của Tyler cực nhanh, làm cho kình phong trực tiếp xốc lên mũ trùm của hắn, lộ ra nửa khuôn mặt không bị che lấp. Đôi mắt bởi vì ánh sáng mặt trời rọi vào trong nháy mắt mà chợt có vẻ sáng lên, tựa như biến thành màu bạch kim rực rỡ.
Hai bình luận viên đứng hình một lúc.
Nam bình luận viên: “Phong, Phong xa liên!…Ba, năm combo!”
Cadino cũng đứng hình một hồi, ngơ ngẩn giơ chủy thủ lên chặn lại đòn tấn công thứ nhất, sau đó không thể kịp thời thực hiện đấu đao.
Tyler cũng đành dừng lại một lát, bay lên một cước đá văng hắn, nói: “Ngẩn người?”
Bậc thầy sát thủ tuân theo quy tắc ngầm của thời đại này, có ý định cho hắn thua đẹp một chút, không nghĩ tới thời khắc sống còn hắn lại đờ ra!
Cadino đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này HP của hắn chỉ còn một chút máu mỏng manh, mà thời gian thi đấu cũng đã tới giây thứ hai mươi.
Tyler nhìn đến là buồn cười, tiện tay ném một chiếc phi tiêu ra ngoài, ghim cổ áo hắn lên tường, sau đó dùng một Tia chớp ——
Tập kích đến trước mặt hắn!
Cadino theo bản năng giơ chủy thủ lên đỡ.
Tyler sau khi kết thúc Tia chớp, lập tức dùng một đoạn Ảnh vũ bộ ngắn, kéo theo lực xung kích to lớn của chủy thủ, “Keng” một tiếng đánh bay một thanh chủy thủ của Cadino!
Sau đó mũi đao Sầm Tịch đặt trên động mạch của Cadino.
Tyler gần sát ghìm hắn trên tường, lạnh lùng nói: “Can đảm thật”
Cadino: “…”
Đối diện với Tyler, Cadino cảm giác mình hoàn toàn không thể nào hô hấp nổi. Một lát sau, đồng tử không kiểm soát được mà hơi giãn ra.
Vì thế, Tyler nhận ra rằng hắn đã không còn lòng dạ nào để phản kháng, hơi mỉm cười.
Sầm Tịch trong nháy mắt cắt qua cổ họng hắn, lấy đi chút HP cuối cùng, khiến hắn hóa thành tia sáng trắng bay nhanh đi!
Ván thi đấu thứ hai kết thúc.
Nữ bình luận viên lúng túng nói: “Đây, đây… cũng đành chịu thôi, sắc đẹp động lòng người mà”
Nam bình luận viên vội vàng bù lại đoạn giao thủ cuối cùng không kịp bình luận ban nãy: “Khụ, trình tự sau cùng của tuyển thủ Odin là: Đầu tiên dùng Tia chớp, tiếp đó là Ảnh vũ bộ, tạo thành combo cấp tốc khoảng cách gần, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trên sân thi đấu. Tuyển thủ Cadino dựa lưng vào tường, đúng thật là thiếu không gian né tránh…”
Nhưng hắn không thể nào giải thích được vì sao Cadino lại ngẩn người nửa giây. Tuy rằng Odin không nhân nửa giây đó mà chiếm ưu thế, ngược lại rất có phong độ cho Cadino cơ hội phản ứng.
Bởi vì bình luận viên cũng không có cách nào giải thích được, tại sao ban nãy hắn cũng ngẩn người trong tích tắc, không thể tiếp tục ngay lập tức.
Dù rằng khán giả hoàn toàn có thể lý giải:
Đẹp đến kinh ngạc, chính là vậy đó!
Trong đầu toàn là hồ dán, cả người đều mụ mị cả lên không thể tự thoát ra. Cái gì mà tâm viên ý mã (2) thần hồn điên đảo, cái gì mà ba tháng không nhận ra vị thịt (3) ——đều là sự tôn trọng cơ bản đối với sắc đẹp thịnh thế!
Màn hình chung: “Đậu mè mè mè mè mè…Danh bất hư truyền…”
“Rõ ràng chỉ nhờ khuôn mặt là có thể đánh tới top mười toàn quốc, không cần phải dựa vào thực lực để ăn cơm cứng (4)!”
“Cầu góc nhìn của Cadino, muốn bị Tứ gia kabe don lên tường! Cầu góc nhìn của tường đá! Cầu góc nhìn của mũ trùm! Cầu góc nhìn của chủy thủ! Cầu cầu cầu!”
“Má tui hỏi vì sao trên quần áo toàn là nước miếng…”
Lúc quay về sân khấu tuyên bố thắng lợi, Tyler bỗng cảm giác ánh mắt của khán giả nóng hầm hập, như muốn đốt vô số cái lỗ trên người hắn vậy.
Nếu những ánh mắt đó có thể phóng điện, chắc điện của toàn tinh cầu hôm nay không cần phải lo nữa rồi.
Bậc thầy sát thủ: “…”
Vốn hắn không quan trọng việc lộ mặt hay không, dù sao trước đây hắn cũng thường xuyên dùng nó để mê hoặc mục tiêu nhiệm vụ, thậm chí thôi miên linh tinh. Khi nằm ở trong một xã hội tăm tối, vẻ đẹp của kẻ yếu sẽ chỉ là hàng hóa, mà vẻ đẹp của kẻ mạnh thì lại là lợi khí chết người.
Tyler từ trước đến nay không ngại sử dụng bất cứ ưu thế nào mà mình từ lúc sinh ra đã có.
Thế nhưng ở thời đại tinh tế, luôn cảm thấy thị hiếu này đã bị thay đổi hoàn toàn??
Nhìn thử coi những ánh mắt kia đi, ướt nhẹp dính dấp, y như muốn trực tiếp lao lên liếm vậy!
Bậc thầy sát thủ cũng bị đè ép luôn!
Chỉ lộ cái mặt mà thôi, nhiều người lại phản ứng lớn như vậy, cho dù không coi nó là việc to tát thì cũng không thể chịu nổi. Vốn không phải băng sơn, cũng không thể không bị ép nghiêm túc thận trọng, lạnh lùng như băng đó!
Tyler hít sâu một hơi, đẩy micro của người dẫn chương trình ra, lãnh khốc đi xuống sân khấu.
——Tránh ra, đám nhan cẩu tinh tế mấy người, lần sau hắn sẽ nhớ đổi khóa mũ trùm thành thép tinh khiết.
Dưới sân khấu, Tyler không thể không sử dụng năng lực của bậc thầy sát thủ, né tránh một đám fan muốn nhào tới bắt sống hắn, cùng với Victor đi theo con đường đặc thù, chạy bước nhỏ rời khỏi sân.
Vừa đi, Victor vừa nói: “Mỗi lần nhìn thấy một chuỗi bình luận ‘Liếm liếm liếm”, em đều có cảm giác thứ thuộc về mình bị người khác chiếm mất ấy!”
Tyler nói: “Đáng sợ lắm, đừng liếm lung tung”
Victor chưa từng nghe thấy hắn nói ba chữ “Đáng sợ lắm”. Lần đầu tiên phát hiện ra Chiến Thần cũng có thứ e sợ tránh không kịp, lập tức manh đến không thể tự kiếm chế, cười nói: “Muốn liếm mà, đây không phải là đặc quyền của em sao?”
Tyler trầm mặc một lúc: “…Muốn liếm chỗ nào?”
Victor vừa đỏ mặt, vừa không ngại nói lời hạ lưu: “Khụ, chỗ nào cũng là của em”
Tyler: “… ‘Xảy ra chuyện’ em chịu trách nhiệm nhé?”
Victor: “Tất nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi. Thế nhưng chúng ta có thể trả góp được không, một lần thật sự ăn không tiêu. Ví dụ như hôm nay chịu trách nhiệm ba phần, hôm sau phụ trách bảy phần còn lại…”
Tyler: Đây chính là cái mà người tinh tế các em nói là “Tư tưởng toán học” đó à? Chậc.
Lúc hai người đi tới cuối, lại gặp Cadino cùng em họ hắn.
Cadino ngẩn người, nói: “Hai người gặp tai nạn giao thông à? Chịu trách nhiệm gì vậy?”
Tyler lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Nghe lén?”
Cadino cộng lại đã từng bị hắn giết đến bốn lần, lập tức sợ tới mức rùng mình, nói: “Đâu có đâu có, tôi chỉ nghe được hai câu cuối, đơn giản là tò mò thôi mà…”
Tyler vì trả thù hắn thời khắc sống còn mà đực người ra, mặt không biến sắc nói: “Không có gì, chúng tôi đang bàn bạc việc đánh chết một bạn nhỏ Sát thủ sau đó phân thây như thế nào. Hôm nay chôn ba phần, hôm sau còn bảy phần”
Nói tới đây, em họ tưởng đang nói về mình, òa một tiếng suýt khóc.
Cadino tưởng đang nói mình, run rẩy tại chỗ.
Victor nín cười, ôn hòa vươn tay xoa đầu em họ, trung hòa một chút sát khí Tyler phát tán ra, dịu dàng nói: “Hai người đứng ở đây để chờ bọn tôi à?”
Trong mắt em họ đẫm lệ, không dám nhìn Tyler, cúi đầu nói: “Tui muốn chụp ảnh chung với anh, còn muốn ký tên…”
Victor: “Chịu phục rồi?”
“Không phục! Anh họ tui trở về tu luyện một năm, nhất định có thể đánh bại anh!” Em họ chĩa quả đầu tổ chim về phía Tyler, nói “Thế nhưng anh đẹp quá! Tui muốn một tấm ảnh!”
Victor: “…”
Tyler: “…”
Cadino: “Xin xin xin lỗi!”
Tyler ghét bỏ duỗi hai ngón tay ra, chặn lại đầu em họ, đẩy cậu nhóc ra xa chút, nói: “Chờ nhóc thắng Khả của ta rồi lại nói”
Sau khi hai người Tyler đi xa, hai anh em một lớn một nhỏ tay nắm tay đứng tại chỗ.
Một cơn gió lạnh thổi qua, em họ nói: “Không có ảnh rồi…”
Anh họ: “Ai biểu em nói trắng ra. Anh cũng muốn ảnh chụp và chữ ký, bị em nói ngại không dám mở miệng luôn”
Em họ: “Anh từng bị ảnh kabe don! Kabe don! Gần vầy nè…”
Anh họ: “Không lừa em, chân anh nhũn cả ra đó”
Em họ nói chuyện như ông cụ non: “Nhìn chút tiền đồ này của anh nè!”
Qua hai giây, anh họ đột nhiên phản ứng: “Ể? Bạn trai? Bọn họ chắc vẫn chưa công khai nhỉ? Có phải anh đã tìm thấy một tin tức độc nhất vô nhị hay không?”
Thật ra khoảng cách công khai cũng không xa.
Báo lá cải đã chộp được cảnh Tyler mặc cái áo T – shirt “Tôi là của Tiểu Khả” tập thể dục buổi sáng ở bên ngoài. Nếu không phải hắn phát hiện bị paparazi đuổi theo sau đó đeo khẩu trang thì chắc một tấm ảnh Chiến Thần tập thể dục buổi sáng đã trực tiếp hot luôn rồi…
Nhưng mà các phóng viên lá cải cũng giữ kín như bưng đối với sự nhạy cảm của Chiến Thần.
Bọn họ phát hiện, mặc kệ dùng cách gì để theo đuôi, chỉ cần đặt ánh mắt lên người Chiến Thần, người nọ lập tức sẽ phát giác ra, hơn nữa thường sẽ cảnh cáo ——trừ phi tâm trạng hắn thật sự rất tốt.
Năng lực này quả thực vô cùng kỳ diệu, phóng viên trong giới đã truyền đi tin đồn “Thật ra Odin là đặc công quốc gia bồi dưỡng”, còn nói đến là trôi chạy, có đường có lối.
Có một lần, Tyler và Victor cùng ra ngoài ăn cơm, ngồi ghế tình nhân bên cửa sổ.
Lúc ấy hai tốp phóng viên may mắn gặp dịp, vừa khéo có cơ hội chụp được một đống ảnh.
Kết quả Tyler điềm nhiên như không dịch chuyển chậu hoa nhỏ màu xanh lục trang trí trước cửa sổ thủy tinh. Hai chậu hoa vừa vặn che ở giữa Victor và phóng viên, làm cho hai tốp phóng viên không thể chụp được mặt Victor, cuối cùng tin tức này cũng không thể đăng lên.
Một phóng viên còn run lẩy bẩy bày tỏ: Chiến Thần còn có thể lấy một mảnh kính nhỏ phản quang, dùng chùm sáng để cảnh cáo, đảm bảo lướt qua từng ánh mắt của các paparazi, ngay cả người cải trang thành người qua đường cũng chạy không thoát. Đây tuyệt đối là ý thức cùng thủ pháp mà chỉ xuất thân đặc công mới có …
Chú thích:
(1) Ảnh tập “ 影袭 ”: ảnh = bóng, tập = tập kích, đánh lén
(2) Tâm viên ý mã “ 心猿意馬 ”: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định, gần giống với ý nghĩa của từ ngữ Tam tâm nhị ý.
(3) Nguyên văn Tam nguyệt bất thức nhục vị “ 三月不识肉味 ”: xuất xứ từ “Luận ngữ” của Khổng Tử, ý chỉ trong vòng ba tháng, ăn thịt cũng không biết mùi vị, hình dung sự chuyên tâm, hết sức chăm chú, chuyện khác đều không để ở trong lòng. Hiện tại cũng dùng để hình dung sự nghèo khó, gọi là ba tháng chưa được ăn thịt.
(4) Ăn cơm cứng: bên Trung Quốc thường dùng cụm từ “ăn cơm mềm” để ám chỉ những người đàn ông ăn bám, sống dựa vào phụ nữ. Vậy nên “ăn cơm cứng” có thể hiểu theo nghĩa ngược lại